Chương 78: Trừng phạt

Lệ Hân nhìn xuống Lan phi đang quỳ trước mặt mình, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi gây ra chuyện như vậy rồi bảo ta cứu?”

“Mẫu hậu, đây là lỗi của thần thϊếp. Thần thϊếp làm việc không đến nơi đến chốn. Giờ chỉ có người mới cứu được thần thϊếp. Nếu bị phát hiện ra bệ hạ chắc chắn sẽ không tha thứ cho thần thϊếp đâu.”

“Ngươi làm chuyện táng tận lương tâm như vậy rồi cầu xin ta cứu ngươi? Sao ngươi có thể ra tay độc ác với Phương Hồng Thanh như vậy?”

Lan phi nhìn thái hậu kinh ngạc. Không phải bà ấy cùng một chiến tuyến với cô chống lại Phương Hồng Thanh hay sao? Sao giờ lại nói cứ như thể mình không liên quan gì vậy?

“Mẫu hậu, người nói gì vậy? Người cũng…”

“Ta đúng là không thích Hồng Thanh nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ nhẫn tâm như ngươi. Chỉ vì Hồng Thanh dành được sủng ái của bệ hạ mà ngươi sẵn sàng thả hổ vào trường săn muốn gϊếŧ y. Ta cảm thấy rất thất vọng. Tại sao ngày đó ta lại để Hằng nhi cưới ngươi về chứ?”

“Mẫu hậu, con… con…”

Lan phi kinh ngạc mở tròn mắt. Thái hậu hôm nay cư xử rất kì lạ, cứ như một người hoàn toàn khác vậy. Không đúng. Giống như là bà ta muốn phủ sạch mọi liên quan với cô.

“Lan phi, quả nhiên là ngươi.”

Tiếng gầm lên giận dữ khiến Lan phi giật mình ngã phịch xuống đất. Hoàng thượng đã đứng sau lưng cô từ lúc nào. Cô quay lại trợn mắt nhìn thái hậu.

Ra là như thế. Bà ta biết hoàng thượng đến nên cố tình nói những lời đó. Bình thường thì luôn miệng nói rằng mình ghét Phương Hồng Thanh, sẵn sàng đứng hỗ trợ phía sau các phi tần chống lại y. Giờ biết mọi chuyện đã lộ thì bỏ mặc cô làm ra vẻ như không liên quan gì. Muốn rũ sạch trách nhiệm sao?

Tử Hằng tức giận vung chân đá Lan phi ngã chúi xuống đất. Mặt hắn lúc này đã đen như đáy nồi. Cả người như đang bốc hỏa ngùn ngụt khiến Lan phi nhìn thấy hoảng sợ vô cùng. Cơ thể không tự chủ mà run lên. Môi mấp máy không nói nên lời.

Tử Hằng tức giận thẳng chân đạp lên ngực Lan phi, đè cô ta xuống đất trước sự sửng sốt của tất cả mọi người. Tử Hằng có thể là kẻ lạnh lùng, bạo lực nhưng trước giờ đều không ra tay với nữ nhân. Nhưng đối với Lan phi lại ra tay nặng như thế có thể thấy hiện tại y tức giận đến mức nào.

Lan phi bị đạp một cú vào ngực sau đó lại thêm một cú ra chân vào ngực đè xuống đất, đau đến không thở nổi, miệng há hốc kêu lên thê lương. Tử Hằng không chút lay động, gương mặt hắn vẫn lạnh băng, tối sầm như hung thần ác sát, nhìn xuống Lan phi như đang nhìn thứ phế phẩm, dơ bẩn.

“Vì kẻ ác độc là ngươi mà Thanh nhi của ta bị thương suýt chết. Ngực của hắn bị chém một nhát rất sâu. Ta thực muốn đâm vào ngực ngươi một lỗ sâu như thế để ngươi cảm nhận được nỗi đau của hắn.”

Lần đầu tiên thái hậu nhìn thấy con trai mình nổi giận đến như vậy, ra tay với nữ nhân lại nặng như thế khiến bà cũng thấy sợ. Bà vội ra ngăn lại trước khi Tử Hằng gϊếŧ người thật.

“Hằng nhi, con bình tĩnh. Nói gì nàng ta cũng là con gái của Lâm thượng thư, con mà gϊếŧ nàng ta thật sẽ rất rắc rối đó.”

“Phi tử lại dám thả hổ vào trường săn âm mưu muốn gϊếŧ người của hoàng đế. Đó không phải là tội chết sao? Nhi thần có gϊếŧ cô ta ngay tại đây cũng là chính đáng.”

“Nhưng… nhưng mà…”

“Có điều, với những gì mà Thanh nhi đã phải chịu đựng trong suốt thời qua gϊếŧ cô ta thì nhẹ nhàng quá. Nhi thần muốn khiến cô ta sống không được mà chết cũng không xong.”

Lan phi sợ hãi vô cùng, muốn trốn nhưng lại không sao cử động được. Tử Hằng đè chặt ngực cô, lại càng lúc càng nhấn mạnh khiến cô khó thở. Lan phi không ngừng khóc lóc cầu xin:

“Bệ hạ, xin bệ hạ tha cho thần thϊếp! Thần thϊếp biết tội rồi. Thần thϊếp xin hứa từ giờ sẽ cải tà quy chính, sẽ không dám động vào một cọng tóc của Phương Hồng Thanh nữa. Chỉ cần bệ hạ tha chết cho thần thϊếp, bệ hạ muốn làm gì thần thϊếp cũng được.”

Tử Hằng nghiến răng: “Trẫm bây giờ chỉ muốn năm ngươi ra làm trăm mảnh.”

“Bệ hạ, xin hãy tha cho thần thϊếp!”



Tử Hằng nhíu mày bỏ chân xuống nhưng rồi lại đột ngột vung chân kia đá cho cô ta một cú vào giữa ngực. Lan nghĩ ôm ngực quằn quại.

“Đem cô ta xuống nhốt trong thủy ngục. Gọi Lâm thượng thư đến đây. Ta muốn xem lão ta dạy con kiểu gì.”

“Vâng.”

***

“Đây là gì thế?” Hồng Thanh nhìn chiếc hộp gỗ mà Tần Mạc đưa cho mình, ngạc nhiên hỏi.

“Cánh hoa tuyết liên. Ở Thiên Tân ta có khả năng trị bách bệnh đó. Ngươi cầm lấy đi.”

“Ta là bị thương, không phải bệnh. Thứ quý giá này ngươi nên giữ lại cho ai cần nó hơn đi.”

Tần Mạc không vui nói:

“Ta đưa cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi. Nhiều lời làm gì. Ngươi không lấy ta sẽ đem hủy nó.”

Hồng Thanh kinh ngạc trước thái độ có phần bá đạo của Tần Mạc. Hắn nói:

“Được rồi. Vậy ta nhận. Cảm ơn ngươi.”

Tần Mạc gật đầu, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường. Hắn nhìn Hồng Thanh nửa muốn nói nửa lại thôi. Hắn rất muốn hỏi Hồng Thanh có đau không, có khó chịu chỗ nào không, có cần hắn xoa bóp hay không, nhưng lại cảm thấy mình hỏi như thế là quá lỗ mãng, mất hết hình tượng. Hơn nữa, người đến thăm Hồng Thanh nhiều vậy, những câu tương tự như thế chắc chắn đã có không ít người hỏi qua, hắn hỏi lại thì cũng quá thừa thãi nên lại thôi. Nhưng hắn cũng không muốn mình đến lại chỉ biết im lặng, trong lòng rất muốn hỏi ý cái gì đó để cho y thấy hắn cũng rất lo lắng. Cứ băn khoăn trong đầu đủ thứ như thế rốt cuộc Tần Mạc ngồi một lúc lâu vẫn chẳng mở miệng nói được câu nào khiến Hồng Thanh không khỏi kinh ngạc. Y nghĩ Tần Mạc bị ép đến thăm mình. Bình thường hai người vốn cũng chẳng thân thiết gì, chẳng qua là Tần Mạc bị y bắt dạy mình hai ngày mà thôi.

“Nếu thái tử có việc thì cứ đi đi. Không cần lãng phí thời gian đến đây đâu.”

Tần Mạc giật mình vội vàng lắc đầu nói:

“Không phải. Ta… ta không có bận việc gì cả.”

Hồng Thanh nghĩ cậu nhóc này thật thà quá. Cho dù y không có việc thật nhưng nhìn mặt rõ ràng là không muốn ở đây với hắn thì cứ tìm cớ mà rời đi thôi chứ.

“Ta hiện tại chỉ có thể nằm bất động, cũng không thể nói chuyện nhiều. Ta sợ ngươi ở đây sẽ thấy chán.”

“Không chán. Ta muốn ở đây.”

Tần Mạc nhìn hắn thẳng thắn nói như thế khiến hắn ngẩn người. Nghĩ lại tính cách của Tần Mạc mà hắn biết qua mấy ngày nhắn ngủi vừa rồi, Hồng Thanh chợt hiểu ra. Trên môi nở một nụ cười châm chọc.

“Thái tử có lòng đến thăm ta như vậy xem ra rất yêu quý vị tẩu tử này của ngươi đúng không?”

Tần Mạc đột nhiên đỏ mặt mắng:

“Nói năng linh tinh. Ai thèm yêu quý cái tên nhiều chuyện nhà ngươi chứ. Ta… ta chẳng qua… Chẳng qua ngươi dù gì cũng là thê tử của biểu ca. Ta dĩ nhiên phải đến thăm rồi.”

“Vậy ý là thực sự không muốn đến còn gì. Thái tử dù gì cũng đã đến rồi, vậy thì giờ có thể đi. Không ai dám nói là ngươi không đến thăm ta nữa.”

Tần Mạc nghĩ là Hồng Thanh đang hiểu lầm, vội vàng nói:

“Ta cũng không nói là không muốn đến thăm ngươi.”



“Vậy tức là yêu quý mới đến thăm còn gì.”

“Ta…” Tần Mạc cứng họng im miệng.

Nhìn cảnh này Hồng Thanh không kìm được phì cười làm động đến vết thương lớn trên ngực. Hắn nhăn nhó kìm nén. Tần Mạc nhìn thấy liền hốt hoảng muốn gọi thái y thì Hồng Thanh ngăn lại.

“Không sao. Chỉ bị đau chút thôi. Nghỉ một lúc là ổn.”

Tần Mạc nghi ngờ hỏi lại: “Thật sự ổn chứ?”

“Ổn mà. Động có một chút chứ mấy. Một ngày ta bị đến mấy lần. Nếu lần nào cũng tỏ vẻ nghiêm trọng như ngươi chắc ta đã chết mấy lần rồi.”

Tần Mạc nghiêm mặt.

“Đừng tuỳ tiện nói đến chữ chết.”

Hồng Thanh nhận ra Tần Mạc rất lo lắng cho mình liền không dám giỡn kiểu đó nữa.

“Xin lỗi. Ta đến thăm ngươi vậy mà…”

“Sao lại phải xin lỗi? Ngươi khiến ta cười đó là tốt mà. Không lẽ ngươi muốn nhìn thấy ta khóc à?”

“Dĩ nhiên là không rồi.”

“Thế thì có gì phải băn khoăn nữa. Ngược lại ta muốn nghe ngươi nói chuyện nhiều hơn. Ngươi kể chuyện cho ta nghe đi.”

“Ngươi muốn nghe chuyện gì?”

“Chuyện về Thiên Tân quốc đi. Ta muốn biết Thiên Tân khác Vạn Lịch thế nào.”

“Được.”

...***...

Lâm Ngọc là Lễ bộ thương thư được mười năm có lẻ. Ông ta chỉ có duy nhất một cô con gái là phi tần của hoàng đế. Ông ta hiển nhiên trở thành quốc cữu, được hưởng lợi từ con gái rất nhiều. Cứ tưởng cuộc sống có thể viên mãn đến cuối đời thì đột nhiên ông nhận được tin dữ: con gái bảo bối của ông bị hoàng thượng nhốt vào thủy ngục.

Thủy ngục là nơi nào? Là hầm ngục mà phạm nhân bị ngâm mình trong nước quanh năm suốt tháng. Nơi này chỉ dùng để giam gian tế, những tên trọng phạm. Vậy mà con gái rượu lại bị giam trong một nơi như vậy thì làm sao sống nổi chứ.

Lâm Ngọc lại nhanh đến chỗ hoàng thượng, liên tục dập đầu cầu xin.

“Bệ hạ, xin bệ hạ hãy rủ lòng thương cho cái thân già này! Thần chỉ có một mụn con gái, nếu nó có mệnh hệ gì thì lão thần biết sống làm sao đây! Bệ hạ, xin hãy cho đứa con gái khờ dại của thần. Thần sẽ đem con bé về, cả đời tuyệt đối không bước chân vào cung nửa bước.”

“Tha thứ? Cô ta thả hổ vào trường săn mưu hại người mà trẫm thương yêu nhất khiến y bị thương suýt mất mạng mà ngươi lại bảo trẫm tha cho cô ta? Trẫm không phải đấng cứu thế cũng không phải người có trái tim nhân hậu bao La khắp chốn. Kẻ nào dám hại người của trẫm, trẫm sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.

“Bệ hạ, cầu xin người!” Lâm Ngọc khóc lớn.

“Nể tình công trạng của ngươi bao nhiêu năm qua, trẫm sẽ giam cô ta trong thủy ngục mười năm. Sau mười năm nếu cô ta còn sống trẫm sẽ tha chết cho cô ta.”

Lâm Ngọc gục đầu khóc nức nở. Mười năm sau không biết ông còn sống để mà nhìn thấy con gái không nữa.