Yến tiệc được tổ chức để thiết đãi các vị khách đã vượt ngàn dặm xa xôi đến tham gia cuộc đi săn. Hoàng đế không chủ trì mà thay vào đó là thế tử thân vương cũng không ai dám ý kiến gì. Bọn họ đều biết rõ chuyện xảy ra ở trường săn, cũng biết hoàng đế yêu thương vị nam phi này nhiều như thế nào. Bọn họ chỉ thấy ngưỡng mộ hai người bọn họ mà thôi. Có không ít người đến chỗ thế tử Mộ Văn hỏi thăm tình hình của vị nam phi bị thương kia.
"Lan phi hôm nay có vẻ vui nhỉ?" Uyển Dư đột nhiên nghiêng người nói nhỏ với Lan phi ngồi bên cạnh.
"Không phải Hoà phi cũng vậy sao? Phương Hồng Thanh bây giờ sống chết chưa rõ. Sao lại không thể vui cho được."
"Người còn chưa chết kia mà. Cất công bày ra kế hoạch hoành tráng như vậy mà cuối cùng người ta vẫn còn sống thì chẳng phải là quá uổng phí hay sao?"
Lan phi lườm mắt nhìn Uyển Dư.
"Ngươi nói vậy là ý gì?"
"Ý trên mặt chữ đó. Chuyện của ngươi và thị vệ Tự Kỷ, đừng tưởng không có ai biết."
Lan phi nghe mà giật mình, đánh rơi luôn chiếc đũa đang cầm trên tay xuống đất. Gương mặt bàng hoàng kinh sợ như thể không tin nổi vào tai mình. Uyển Dư che miệng cười nhẹ.
"Xem kìa, trông Lan phi thất thố thế kia không sợ người khác nhìn vào sẽ nghi ngờ sao?"
Lan phi vội điều chỉnh trạng thái, lấy lại bình tĩnh. Cô ta vẫn ngồi ăn uống bình thường, miệng nói nhưng mắt không hề liếc nhìn qua Uyển Dư.
"Ngươi nói với ta cái này làm gì? Muốn uy hϊếp ta?"
"Không. Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi mà thôi. Cứ xem như ngươi tin rằng Tự Kỷ cho dù bị phát hiện cũng sẽ không khai ra ngươi, nhưng với thủ đoạn của Thẩm Minh Hiên ngươi thực sự vẫn có lòng tin như thế sao?"
Lan phi nhíu mày, trong lòng không khỏi lo lắng. Thẩm Minh Hiên nổi tiếng là người có thủ đoạn ngoan độc, chưa có kẻ nào có thể giữ miệng trước mặt y. Cô ta cũng sợ. Chuyện này mà lộ ra cô ta chắc chắn sẽ chết.
"Đa tạ nhắc nhở."
"Đừng khách sáo. Trong hậu cung hiện tại chỉ có ta và ngươi đứng chung chiến tuyến, ta không mong ngươi đổ gục trước ta."
Lan phi không nói gì. Một lúc sau cô ta đứng dậy, xin phép ra ngoài đi dạo. Lan phi vào cung tính đến giờ đã gần sáu năm, là người vào hậu cung sớm nhất. Cô cũng được cưới hỏi đường hoàng, kiệu tám người khiêng, hôn lễ tổ chức rầm rộ ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng suốt từng ấy năm hoàng thượng chưa từng đυ.ng vào cô. Trong đêm tân hôn, hoàng thượng uống say bí tỉ rồi lăn ra ngủ như chết, để mặc cô trong đêm động phòng cô đơn đến não lòng. Sáng hôm sau hoàng thượng tỉnh dậy, cắt ngón tay để máu nhỏ xuống giường xem như hai người đã thực sự trải qua đêm xuân, rồi sau đó không bao giờ động đến cô. Lan phi tức, đau đớn, ủy khuất mà không thể nói với ai.
Suốt mấy năm đó, Lan phi luôn tìm cách lấy lòng hoàng thượng, muốn có được trái tim của người nhưng chưa bao giờ thành công. Cô cảm giác trái tim hoàng đế như làm bằng đá vậy, ai cũng không thể lay chuyển. Vậy mà khi Phương Hồng Thanh xuất hiện, vị phu quân lạnh băng của cô lúc nào cũng dịu dàng, ôn nhu, chiều chuộng Hồng Thanh như thế. Trái tim của người mà cô tốn công sức biết bao năm cũng không có được, Hồng Thanh chỉ cần có hai tháng. Lan phi rất tức giận, rất không cam tâm.
Ba tháng trước, trong tiệc sinh thần của mình, cô đã pha xuân dược vào rượu mời hoàng thượng lại bị Phương Hồng Thanh phát hiện rồi bí mật tráo đổi lúc nào không hay, khiến cô uống phải nó. Vì là xuân dược có hiệu quả rất mạnh nên không còn cách nào khác, Lan phi túm đại một tên nam nhân bên ngoài giúp mình giải xuân dược. Người đó chính là Tự Kỷ.
Bản thân hai người đều biết rất rõ chuyện hôm đó là bất đắc dĩ nhưng một kẻ là trai tân lần đầu trải qua chuyện thân mật, một người là nữ nhân xinh tươi mơn mởn bị nghẹn lâu ngày, trải qua một lần lại khiến cả hai nhớ nhung không kìm được, rồi sau đó lén lút vụиɠ ŧяộʍ thêm lần hai, lần ba.
Tuy nhiên trong lòng của Lan phi từ đầu đến cuối vẫn là một lòng với hoàng thượng, đến với Tự Kỷ chỉ là muốn giải quyết nhu cầu sinh lý. Tự Kỷ thì ngược lại, đem lòng yêu thầm vị phi tử xinh đẹp của vua dù biết rõ điều này là sai trái, thậm chí còn là tội chết. Lan phi dụ dỗ Tự Kỷ giúp mình đưa hổ vào trường săn để hại Phương Hồng Thanh. Lan phi nói với Tự Kỷ để bảo vệ cả hai thì nhất định mình phải làm hoàng hậu. Chỉ cần là người đứng đầu hậu cung thì không ai có thể uy hϊếp mình được nữa. Lúc ấy cô có thể xin để Tự Kỷ làm thị vệ trong cung của mình. Tự Kỷ ngây thơ đồng ý.
Tự Kỷ đã nói mình làm việc rất kín kẽ, nhất định sẽ không để ai phát hiện. Cho dù có bị phát hiện hắn cũng nhất quyết không khai cô ra. Để chắc ăn hơn cô còn nói dối y mình đang mang thai con của y. Để y vì muốn bảo vệ cho đứa con chưa ra đời kia nhất định sẽ không khai ra mình. Nhưng lời cảnh báo của Uyển Dư khiến Lan phi lo lắng. Nói cho cùng quan hệ của cả hai chẳng có gì bền vững cả. Chỉ dựa vào một lời nói làm sao chắc chắn nếu bị Thẩm Minh Hiên giở thủ đoạn, Tự Kỷ sẽ không khai ra mình. Lan phi nghĩ cách phải trừ khử y.
...***...
Đường Sâm cho nhốt tất cả những thuộc hạ của mình vào ngục. Cứ năm, sáu người thì vào chung một phòng giam. Chỉ duy nhất một người là hắn cho nhốt riêng một phòng độc lập. Chính là người mà Thẩm Minh Hiên đã lưu ý hắn trước đó.
"Y tên Tự Kỷ, là thị vệ do ta đào tạo ra. Ta cũng không ngờ thủ phạm lại là y. Tính y hiền lành, thật thà. Có lẽ là bị người khác xúi giục mà gây ra chuyện này."
"Vậy thì tìm kẻ đã xúi giục y. Một thị vệ lại bị xúi giục dễ dàng như vậy thì ngươi nên xem lại cách huấn luyện của ngươi đi."
Đường Sâm cúi đầu. "Vâng."
Thẩm Minh Hiên đứng ngoài phòng giam quan sát. Người tên Tự Kỷ đó nhìn gương mặt cũng khá sáng sủa, thần sắc bình tĩnh như thể đã đoán được chuyện này từ trước. Thẩm Minh Hiên cho người mở cửa phòng giam rồi cùng Đường Sâm bước vào trong. Vừa nhìn thấy hai người họ, Tự Kỷ liền quy củ quỳ xuống.
"Ngươi chắc đoán được tại sao ta lại đến đây."
"Vâng."
"Ngươi biết bọn ta sẽ phát hiện ra ngươi?"
"Vâng. Dù sao cũng gây ra chuyện lớn như vậy trước sau gì cũng bị phát hiện ra thôi. Thuộc hạ cũng đã chuẩn bị trước tinh thần rồi."
"Chuẩn bị tinh thần chịu chết thay cho người khác hả?" Đường Sâm nhíu mày. Nhìn người mà một tay mình dạy dỗ lại đi bán mạng thay người khác hắn cảm thấy rất khó chịu.
"Không có. Chuyện này là chủ ý của thuộc hạ. Không có ai đứng sau xúi giục hay sai khiến."
Đường Sâm tức giận mắng:
"Ngươi tưởng nói như vậy là ta sẽ tin? Ngươi trước giờ không có thù oán gì với Hồng phi nương nương, sao tự dưng lại muốn hãm hại Hồng phi theo phương thức tàn độc như vậy?"
Minh Hiên nhìn thấy hai bàn tay của Tự Kỷ siết chặt, đầu cúi gằm xuống:
"Hồng phi là nam nhân. Một nam nhân lại trở thành phi tử. Đây là chuyện nực cười đến cỡ nào. Có rất nhiều người phản đối chuyện này. Thuộc hạ chỉ là…. chỉ là không nhịn được nên ra tay thôi."
Đường Sâm biết rõ đây là lời nói dối. Ngày mà hoàng thượng tổ chức hôn lễ cưới Phương Hồng Thanh, Tự Kỷ nằm trong nhóm người tò mò và phấn khích nhất. Nếu hắn không ngăn lại có rất nhiều thị vệ muốn trốn nhiệm vụ đi lén nhìn mặt Phương Hồng Thanh. Làm sao có chuyện Tự Kỷ có suy nghĩ như thế, càng không thể hành động ác độc như vậy.
"Ta nhớ người đầu tiên thông báo trong rừng có hổ là ngươi. Chính bản thân ngươi cũng không muốn Hồng phi thực sự gặp chuyện. Sao có thể nỡ ra tay ác độc như vậy? Tự Kỷ, rốt cuộc ngươi đang che giấu cho kẻ nào?"
"Thực sự là không có. Tướng quân, thuộc hạ đã phụ sự tin tưởng của người rồi."
Nói rồi Tự Kỷ dập đầu xuống đất lạy Đường Sâm. Điều đó khiến Đường Sâm tức giận, chỉ muốn bổ đầu tên này xem trọng đầu y rốt cuộc có bùa mê gì lại có thể mê muội đến như vậy.
Thẩm Minh Hiên thở dài một hơi, nói:
"Ta hi vọng người mà ngươi đang cố gắng che giấu đó xứng với sự tin tưởng của ngươi. Nếu ngươi đã kiên quyết nhận hết tội về mình thì ta thành toàn cho ngươi. Hi vọng ngươi sẽ không hối hận."
Tự Kỷ cúi thấp đầu, không nói một lời nào. Mãi cho đến khi Đường Sâm và Thẩm Minh Hiên rời khỏi phòng giam hắn mới ngẩng đầu lên.
Ban đầu Tự Kỷ nghĩ có thể Thẩm Minh Hiên sẽ treo hắn lên tra khảo. Hắn đã chuẩn bị tinh thần lúc đó sẽ căn thuốc độc giấu trong răng để tự sát. Nhưng Thẩm Minh Hiên lại không làm gì cả. Nhìn vẻ mặt thất vọng của Đường Sâm hắn cảm thấy rất áy náy, nhưng hắn không thể hại đến Lan phi. Nàng ấy đang mang thai đứa con của hắn. Nếu như chuyện này lộ ra tính mạng nàng ấy chắc chắn gặp nguy hiểm.
"Thẩm tướng, cho dù biết hắn phạm tội chết nhưng để hắn chết trong tình trạng bị người khác lừa dối như thế này ta không cam tâm." Đường Sâm nói.
"Yên tâm. Nếu ta đoán không nhầm kẻ kia nhất định sẽ không ngồi yên, sẽ sai người đích thân đến thăm tù ngay thôi. Việc của chúng ta chính là chờ đợi."
Và đúng như phỏng đoán của Thẩm Minh Hiên, đúng nửa đêm, một kẻ mặc áo đen xuất hiện trong nhà ngục.