Chương 67: Luyện tập

Cuộc thi săn bắn mùa xuân đúng như tên gọi của nó, chỉ diễn ra vào mùa xuân và mỗi năm một lần. Khoảng thời gian này chính là thời gian quý giá để tất cả những người thuộc hoàng tộc Vạn Lịch ở khắp các nơi về tụ hội. Cho nên từ mấy ngày trước trong cung đã chuẩn bị cho cuộc thi với tâm thế hết sức sôi động và náo nhiệt.

Cuộc thi chỉ diễn ra trong một ngày duy nhất nhưng sau cuộc thi sẽ tổ chức yến tiệc lớn cùng với những màn biểu diễn nghệ thuật đặc sắc. Ngay cả với một người không quá thích náo nhiệt như Tử Hằng trước ngày diễn ra cuộc thi cũng luôn chộn rộn không yên. Ngoài thời gian trên triều đường thì Tử Hằng dành nhiều thời gian ở trường săn tập cưỡi ngựa. Hắn còn kéo Hồng Thanh và Phi Diên theo cùng mình đến trường săn.

Phi Diên nhìn Tử Hằng cưỡi ngựa cũng phấn khích muốn học cưỡi ngựa nhưng bị người lớn ngăn lại. Vậy là cậu nhóc đòi cưỡi chung với Danh Thần. Hồng Thanh cưỡi một con ngựa riêng, từ chối cưỡi chung ngựa với Tử Hằng khiến Tử Hằng hụt hẫng.

"Trước kia ta đã muốn hỏi ngươi. Làm thế nào mà ngươi lại biết cưỡi ngựa vậy? Không phải từ nhỏ ngươi đã… đã rất nghèo sao?"

"Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm."

Hồng Thanh lấy cây cung và mũi tên từ một lính thị vệ đang đứng dưới đất, rồi kéo dây cung nhắm vào bia ngắm dựng cách đó ba mươi mét. Mũi tên chỉ trật hồng tâm một chút. Hồng Thanh tặc lưỡi.

"Ngươi biết bắn cung luôn sao?" Tử Hằng không khỏi thốt lên kinh ngạc.

"Biết. Nhưng bắn không được tốt lắm."

Kiếp trước hắn là một thế tử. Mấy chuyện như bắn cung hay cưỡi ngựa dĩ nhiên hắn đều rất thành thạo. Chưa nói đến ngày đó vì để theo đuổi thái tử điện hạ mà hắn đã rất nỗ lực học bắn cung để có thể cùng đi săn với người ta. Trình độ đi săn của hắn không tệ nhưng cũng không thể nói là dở. Ít nhất việc đứng yên mà bắn trúng hồng tâm hắn cơ bản vẫn làm được. Nếu vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung thì hơi kém chút. Hắn cố gắng nhiều đến như thế nhưng lại chẳng được vị thái tử đó nhìn qua lấy một lần.

Đã lâu lắm rồi hắn không đυ.ng đến dây cung nên kỹ năng không được tốt như trước kia nữa. Con ngựa đứng yên mà hắn cũng không thể bắn trúng hồng tâm. Cho nên lúc nãy bắn xong hắn mới tặc lưỡi. Kỹ năng kém đi nhiều quá.

"Ta muốn luyện tập thêm. Ta có thể tham gia đi săn không?"

"Việc đó dĩ nhiên là…"

Tử Hằng còn chưa kịp nói hết câu thì một thị vệ đứng dưới đất đã đáp:

"Thưa nương nương, không được đâu ạ. Theo quy tắc thì hậu cung không được tham gia trực tiếp vào cuộc thi săn bắn."

"Nhiều lời." Tử Hằng đá cho tên đó một cú ngã lăn ra rồi quay lại tươi cười nói với Hồng Thanh: "Đúng là có quy tắc đó nhưng ngươi là ngoại lệ. Vì ngươi là nam nhân. Nếu đã là nam nhân thì dĩ nhiên được quyền tham gia vào cuộc thi."

Một vị tướng quân ra sức ngăn lại.

"Bệ hạ, phi tử không được tham gia đi săn. Đây là quy định được tiên đế đặt ra từ bao đời nay. Cho dù Hồng phi nương nương là… là nam nhân thì cũng không thể tùy tiện xem là ngoại lệ được."

"Yến tướng quân có phải quá khó khăn rồi không?" Một vị tướng quân khác cưỡi ngựa đến nói: "Quy tắc là quy tắc nhưng cũng tùy theo hoàn cảnh nên thay đổi cho linh hoạt. Năm xưa tiên đế đưa ra quy định này là vì không muốn có sự thiên vị hay xảy ra thương tích không đáng có, làm mất ý nghĩa của cuộc thi. Yến tướng quân thấy khả năng của Hồng phi nương nương rồi đấy. Chỉ cần có thêm thời gian luyện tập thì kỹ năng đi săn sẽ chẳng kém bất cứ một vị vương tôn công tử nào. Không sợ có sự thiên vị hay gì đâu, ngược lại sẽ càng khiến cuộc đi săn thêm thú vị. Tướng quân nghĩ xem có đúng không?"

"Nếu Đường tướng quân đã nói thế, ta cũng không còn gì để nói. Vậy… thuộc hạ xin phép trở về vị trí tiếp tục luyện tập."

Nói xong Yến tướng quân rời đi. Tử Hằng quay qua nói với người vừa giải vây:

"Đường Sâm, sao giờ này mới tới? Trẫm đang định cho người đi tìm ngươi đây."

Đường Sâm gãi đầu đáp:



"Thuộc hạ có chút việc riêng nên đến trễ. Xin bệ hạ tha tội."

Hồng Thanh đã gặp qua người này mấy lần. Đó là tướng quân Đường Sâm, từng là ảnh vệ cận thân của tiên hoàng. Đường Sâm cũng có một thê tử là nam nhân tên Khúc Viễn, hiện tại đang là người đứng đầu của Thái y Viện. Hai người họ nhận nuôi một cặp song sinh một nam một nữ. Cậu con trai đã mười bốn tuổi. Hôm nay cũng đến trường săn tập cưỡi ngựa, bắn cung.

Hồng Thanh đã gặp Khúc Viễn mấy lần. Trong nửa năm qua, có vài lần thái hậu bị đau đầu, hắn hay Phi Diên bị sốt đều là Khúc Viễn đến khám. Tính cách của Khúc Viễn khá lãnh đạm, ít nói, trừ những việc liên quan đến chữa trị. Nhưng Khúc Viễn là một người giàu tình cảm và rất quan tâm đến mọi người. Y là một trong số rất ít người trong cung biết được bí mật về cơ thể của Hồng Thanh. Đối với Hồng Thanh thì hết mực chăm sóc. Thậm chí có lần y còn dặn Tử Hằng nên tiết chế chuyện kia để giữ sức khỏe cho Hồng Thanh khiến Tử Hằng khó chịu nên Tử Hằng không thích y lắm.

Sau khi được Tử Hằng cho phép tham gia cuộc thi, ngày nào Hồng Thanh cũng đến trường săn tập bắn cung. Tử Hằng mỗi ngày lên triều đều lo sốt vó, sợ bảo bối của mình bị thương khi đang luyện tập. Danh Thần được cắt cử trông chừng Phi Diên vì cứ hở ra là thằng bé lại trốn học chạy đến trường săn xem cha mình cưỡi ngựa bắn cung. Thanh Trúc cản không được, thậm chí còn bị Phi Diên thuyết phục trốn học theo. Vì vậy mà Đường Sâm trở thành niềm hi vọng duy nhất mà Tử Hằng gửi gắm bảo bối của mình.

...***...

Hồng Thanh bắn năm mũi tên thì chỉ một trong số đó trúng hồng tâm. Hắn cảm thấy hơi nản. Còn ba ngày nữa là cuộc thi diễn ra mà việc tập luyện vẫn không đâu ra đâu. Quả nhiên hắn bỏ bắn cung lâu quá nên giờ có tập luyện lại cũng không thể nhanh chóng thành thạo được. Đường Sâm thì từ sáng bận việc bố trí sắp xếp việc bảo vệ quanh trường săn. Hắn không nỡ làm phiền.

"Tay trái nâng cao lên một chút. Bị lệch hướng rồi."

Giọng nói lạ đột ngột phát ra từ phía sau khiến Hồng Thanh giật mình. Hắn định quay lại nhìn thì người kia đã quay mặt hắn về phía trước, cố định đầu hắn, mắng:

"Không được nhìn lung tung. Tập trung vào! Mắt nhìn thẳng về phía trước. Tay trái nắm chắc cây cung, giơ cao lên một chút."

Hồng Thanh rất muốn quay đầu lại xem người kia là ai, nhưng thấy người đó kiên quyết chỉ dạy quá, hắn cũng đành nghiêm túc học tập. Người đó chỉ thế nào hắn đều nghe răm rắp. Không ngờ mũi tên đầu tiên đã cắm vào đúng hồng tâm. Hắn liền quay lại định nói lời cảm ơn thì chợt ngẩn ra.

Trước mặt hắn là một thiếu niên có gương mặt rất đẹp, còn đẹp hơn bất kỳ nữ tử nào hắn gặp. Hồng Thanh chợt nghĩ không biết tiểu thư nhà nào gan cùng mình dám phẫn nam trang vào trường săn. Nếu để bị bắt được thì nguy hiểm lắm. Hắn định nhắc nhở thiếu niên đó.

"Này, ngươi có lòng muốn học tập như thế cũng tốt nhưng…"

Hắn còn chưa nói xong thiếu niên kia đã nghiêm mặt nhìn hắn mắng:

"Ngươi là thuộc hạ của ai vậy? Kỹ năng bắn cung kém như thế mà cũng được xếp vào đội ngũ bảo vệ trường săn à?"

Hồng Thanh nhíu mày.

"Ta không phải thuộc hạ của ai cả. Đó cũng không phải chuyện của ngươi. Ngươi là ai? Ăn mặc như thế này mà đến đây nếu bị Đường tướng quân bắt được thì nguy hiểm lắm đấy."

"Ta ăn mặc thế này thì sao chứ?"

"Nữ nhân mà giỏi bắn cung như ngươi đúng là hiếm có đấy. Nhưng dù vậy ngươi vẫn không nên đến đây cũng không nên tham gia đi săn. Nguy hiểm lắm. Nơi này không phù hợp cho nữ nhân xuất hiện."

Thiếu niên tức đến đỏ mặt, túm áo Hồng Thanh lôi lại nói lớn:

"Ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói ta là nữ nhân?"

"Không phải sao? Trông ngươi đẹp như vậy, không phải nữ phẫn nam trang a?"

Thiếu niên tức giận vung tay định đấm Hồng Thanh một cú thì Đường Sâm giơ tay cản kịp.



"Có chuyện gì hai người từ từ nói. Sao phải động tay động chân."

"Đường Sâm, thuộc hạ của ngươi dám mắng ta."

"Thuộc hạ nào? Ai cơ?"

"Hắn."

Đường Sâm thấy thiếu niên kia hất hàm chỉ Hồng Thanh mà giật mình.

"Không phải thuộc hạ của bổn tướng đâu. Thái tử, trước mắt cứ buông tay ra đã."

Hồng Thanh nghe Đường Sâm gọi thiếu niên đó như vậy còn giật mình hơn.

"Nhóc này là thái tử? Thái tử nào cơ?"

Đường Sâm ho nhẹ vài cái rồi đáp:

"Nương nương, đây là thái tử của Thiên Tân quốc, Tần Mạc, cũng là biểu đệ của bệ hạ. Nương nương biết công chúa Hiểu Nguyệt chứ?"

"Có nghe. Cô cô của Tử Hằng phải không?"

"Vâng. Công chúa giờ là hoàng hậu của Thiên Tân. Vị này chính là con trai của công chúa." Đường Sâm lại quay qua nói với Tần Mạc: "Thái tử, đây chính là vị Hồng phi nương nương mà người hỏi bổn tướng lúc sáng đấy."

Tần Mạc à lên một tiếng.

"Thế ra đây chính là vị phi tử nam nhân của biểu ca nổi tiếng khắp nơi đó sao?"

Tần Mạc khoanh tay nhìn Hồng Thanh một lượt từ đầu đến chân rồi nói:

"Mắt nhìn của biểu ca ta kém vậy sao? Người không đẹp, lại còn yếu ớt, kém cỏi như vậy."

Hồng Thanh nghe mà nổi cáu. Cùng là biểu đệ của Tử Hằng nhưng thằng nhóc này khác xa so với Mộ Văn. Ăn nói khó nghe vô cùng.

"Mắt nhìn của Tử Hằng không đến lượt ngươi cho ý kiến. Ngược lại, biết ta là thê tử của biểu ca ngươi mà còn dám ăn nói xấc xược như vậy. Ngươi có biết cái gì gọi là có tôn ti trật tự không?"

Trán Tần Mạc nổi gân xanh. Cậu ta tức mình bẻ các khớp ngón tay nghe răng rắc.

"Biểu ca ta nuông chiều thê tử đến như vậy à? Ngay cả tên húy của biểu ca cũng dám gọi ra. Để ta thay huynh ấy dạy dỗ vị thê tử này một chút nhỉ?"

Hồng Thanh nhìn cậu ta đầy thách thức.

"Câu đó phải là ta nói mới đúng. Để ta thay Tử Hằng dạy cho tên biểu đệ xấc láo như ngươi một bài học mới phải."