Hồng Thanh dường như không quá ngạc nhiên, mỉm cười hỏi lại.
"Nói như vậy thủ phạm của vụ đó là người của hậu cung rồi nhỉ. Đám phi tần ngốc nghếch đó sao mẫu hậu không tranh thủ lúc này mà loại bỏ bọn họ luôn đi? Dù sao đi bảo vệ cho một đám người ngu ngốc thì chỉ gây phiền phức cho người mà thôi."
Quả nhiên Hồng Thanh đã sớm đoán được thủ phạm là ai nhưng cái kiểu nói năng không chút kiêng dè gì vẫn khiến thái hậu cảm thấy hơi choáng. Đây là thái độ của một kẻ trước giờ chỉ là một thường dân nghèo khổ thôi sao? Trông cứ như một người từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, địa vị từ nhỏ đã đứng trên vạn người, vốn không xem ai ra gì. Phương Hồng Thanh này thật ra có thân phận thế nào vậy?
"Sao thế? Thái hậu cũng thấy thần thϊếp nói đúng phải không?"
Thái hậu hồi thần, lắc đầu nói:
"Không thể được. Cho dù bọn chúng ngốc nhưng vẫn là người trong hậu cung. Nếu ngươi tha cho chúng một con đường sống chúng sẽ biết ơn ngươi, sau này sẽ không làm khó ngươi. Nhưng nếu ngươi diệt chúng thì những kẻ khác sẽ xem ngươi là cái gai trong mắt cần phải diệt trừ. Cả con trai ngươi cũng có thể bị đưa vào tầm ngắm. Làm như vậy hoàn toàn không có lợi cho ngươi."
"Mẫu hậu đây là… đang uy hϊếp thần thϊếp đó sao?"
Hồng Thanh cao hơn thái hậu nửa cái đầu. Khi hắn cố tình đứng sát cạnh bên, lại còn ghé bên tai mà thì thầm khiến cho thái hậu cảm thấy mỗi lời Hồng Thanh thốt ra như có một luồng sức mạnh vô hình đè ép mình. Bà cũng không chịu thua, nhìn thẳng vào mắt cô con dâu không chút ngoan hiền kia và nói:
"Ta không phải đang uy hϊếp. Ta là đang phân tích thiệt hơn cho ngươi. Ngươi chỉ mới nhập cung, còn rất nhiều điều trong hoàng cung này ngươi không biết. Nếu muốn sống yên ổn một đời bên Hằng nhi cần phải biết có trước có sau, lúc nào nên rắn lúc nào nên mềm. Chắc ngươi không muốn trở thành một vị phi tử bị các thế lực khác chĩa mũi dùi vào chứ?"
Hồng Thanh sờ cằm vẻ như đang suy tư.
"Ừm. Mẫu hậu nói cũng có lý."
Thái hậu cảm thấy mệt mỏi. Đe doạ, nói mềm, nói cứng cũng đều thử qua cả rồi nhưng dường như cũng không làm lay động được tên nam nhân này. Bà cứ có cảm giác mọi suy tính trong đầu đều bị hắn nhìn thấu cả. Cho nên bà nói cái gì hắn cũng đều không chút hoang mang hay lo lắng. Hay là hắn quá vô tư nên mới không cảm thấy những lời đó có chút uy hϊếp nào?
"Sao mẫu hậu không nói luôn là nếu để Tử Hằng phát hiện ra người cũng có liên quan trọng chuyện này thì sẽ thất vọng nhỉ?"
"Ngươi… Ta không làm gì mà phải khiến nó thất vọng cả."
"Trong mắt Tử Hằng có lẽ mẫu hậu đã thay đổi rất nhiều. Hắn cũng mong có thể được ở bên cạnh chăm sóc thật tốt
mẫu hậu cho đến cuối đời. Vì vậy chuyện này nếu bị phát hiện ra có lẽ hắn sẽ buồn lắm."
Thái hậu siết chặt bàn tay.
"Thật ra thần thϊếp cũng không muốn gây thêm căng thẳng trong hậu cung, càng không muốn khiến Tử Hằng buồn, nhất là sau khi vừa thành thân xong. Thần thϊếp sẽ giúp người khuyên bảo bệ hạ dừng vụ án này lại. Không phải vì những lời khuyên bảo chân tình đó của người. Thần thϊếp đơn giản chỉ không muốn làm cho Tử Hằng buồn mà thôi. Mẫu hậu nên cảm thấy may mắn vì người là thân sinh của Tử Hằng, nếu không thần thϊếp sẽ không nhẹ tay như vậy đâu."
"Ngươi…"
Đúng lúc này thì Tử Hằng từ bên ngoài đi vào nói:
"Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong cả rồi. Mẫu hậu với Thanh nhi cùng ra ngoài ăn thôi."
Nhìn thấy không khí giữa hai người hơi kì lạ, Tử Hằng ngạc nhiên hỏi:
"Hai người có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì cả. Ngươi ra trước đi. Ta và mẫu hậu sẽ ra ngay."
Hồng Thanh nói xong liền nắm lấy tay thái hậu, nhìn bà bằng ánh mắt vô cùng trìu mến, thân thiện và nói:
"Mẫu hậu, điều chỉnh tâm trạng một chút rồi ra ngoài dùng bữa thôi. Đừng nên để cho Tử Hằng lo lắng. Đúng không?"
"Phương Hồng Thanh, ngươi được lắm. Để xem khi Hằng nhi biết được bộ mặt thật của ngươi thì sẽ còn muốn yêu thương ngươi nữa không."
"Mẫu hậu nghĩ nhiều rồi. Tử Hằng đã biết bộ mặt thật của thần thϊếp từ đầu rồi. Chỉ có người trong cung này là không biết thôi."
"Ngươi nói dối! Nếu nó biết sẽ không bao giờ muốn lấy ngươi."
"Vậy thì mẫu hậu không hiểu con trai mình rồi. Hắn chính là thích kiểu người như thần thϊếp đấy." Hồng Thanh tươi cười kéo tay bà. "Thôi nào. Chúng ta ra mau đi. Đừng nên để cho Tử Hằng phải đợi."
Lệ Hân tức. Thật sự rất tức giận. Bà không tin Tử Hằng lại có thể thích một kẻ mang hai bộ mặt như vậy. Bình thường thì nhìn khả ái, ngây thơ như đoá bạch liên hoa nhưng thoắt cái có thể trở nên sắc sảo, thủ đoạn như một con cáo ranh mãnh vậy. Đây không phải là loại người mà Tử Hằng ghét nhất sao? Sao có thể cứ vậy mà mê đắm y như thế?
"Mẫu hậu, mau ra ăn thôi. Toàn món người thích đấy." Tử Hằng ra đỡ thái hậu vào bàn.
"Không phải đã nói chọn cho Phi Diên sao? Chọn cho ai gia làm gì."
"Diên nhi đã có món mình thích rồi. Mẫu hậu yên tâm."
Hồng Thanh ngồi ở phía đối diện nhìn Tử Hằng chăm sóc cho thái hậu rất chu đáo chẳng kém gì cách y chăm sóc cho Phi Diên. Hắn có thể thấy tình cảm của Tử Hằng đối với thái hậu là rất sâu sắc. Chuyện này Tử Hằng cũng đã từng nói qua với hắn. Hắn không ngạc nhiên, hắn chỉ là không ngờ được việc bà ta lại có ác cảm với mình như vậy. Cho nên việc cư xử với bà ta hắn cũng phải thật cẩn trọng nếu không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hắn và Tử Hằng. Hắn rất không muốn bọn hắn chỉ vì một người thế này mà xảy ra vấn đề đâu.
***
Sau khi từ Vĩnh Hoà cung trở về, Tử Hằng mới hỏi Hồng Thanh:
"Mẫu hậu có làm khó gì ngươi không?"
"Không có. Sao mẫu hậu lại phải làm khó ta chứ?"
"Vậy hai người nói chuyện gì mà lâu thế?"
Hồng Thanh suy nghĩ một chốc rồi đáp:
"Mẫu hậu lo lắng chuyện lũ quạ kia một khi điều tra đến cuối cùng có lẽ sẽ làm loạn hậu cung. Đây không phải là một việc tốt."
"Làm loạn hậu cung? Quả nhiên thủ phạm là người trong hậu cung."
"Đúng. Là người trong hậu cung, và không chỉ có một người. Ngươi chắc cũng đoán được bọn họ làm vậy là vì sao. Trước khi gặp ta, mấy năm liền ngươi không hề bước chân vào hậu cung. Sau đó ngươi vừa đi vi hành về đã đưa theo một nam nhân nạp làm phi, dĩ nhiên sẽ khiến tất cả những phi tần khác nảy sinh ghen tị. Bọn họ làm như thế cũng có thể hiểu được. Cho nên mẫu hậu mới lo lắng."
"Nếu ngươi điều tra đến cùng, lôi hết tất cả thủ phạm ra, xử phạt nghiêm khắc e là sẽ khiến những phi tần khác hoảng sợ. Bọn họ đối với ta có thể sẽ hình thành nên sự căm hận sâu sắc. Phi Diên ở đây cũng khó có thể học hành được yên ổn."
Tử Hằng ngớ người.
"Nghiêm trọng đến như vậy sao?"
"Ta không nghĩ là nghiêm trọng đến như vậy nhưng những lo lắng của mẫu hậu không phải không có lý. Ta cũng không muốn điều tra sâu hơn. Dù sao cũng biết thủ phạm là ai rồi. Cẩn trọng một chút là được."
Tử Hằng rốt cuộc cũng hiểu vấn đề nằm ở đâu. Hắn cảm thấy hối hận vì lúc trước nghe lời đám quân thần và mẫu hậu mà nạp quá nhiều người vào hậu cung. Hồi đó ai muốn vô thì hắn cho vô, không cần hỏi nguyên nhân bởi đơn giản là hắn không quan tâm. Bây giờ mới thấy nó quá phiền phức.
"Vậy để trẫm giải tán hậu cung. Dù sao trẫm cũng chỉ cần mình ngươi."
*Giải tán hậu cung? Mẫu hậu và các triều thần của ngươi sẽ không đồng ý đâu."
"Hậu cung là của trẫm, trẫm muốn giải tán cũng là việc riêng của trẫm. Ai dám xen vào?"
"Được được. Ngươi muốn giải tán bọn họ thì cứ việc. Nhưng hai vị phi tần kia thì ngươi không thể tùy tiện hưu họ được. Gia thế của bọn họ rất lớn. Hơn nữa ngươi cũng không có lý do để hưu bọn họ."
"Được. Vậy chừa hai người đó ra."
Hồng Thanh không nói gì chỉ mỉm cười, trong lòng thì cười như nắc nẻ. Không xử được đám người kia vậy thì đuổi hết cả bọn đi là được.
***
Tử Hằng nói là làm luôn. Ngay ngày hôm sau, hắn cho giải tán gần như toàn bộ hậu cung, chỉ giữ lại Lan phi và Hoà phi. Thái hậu biết tin hốt hoảng vô cùng. Bà vội vã chạy từ Vĩnh Hoà cung đến cung của hoàng đế muốn ngăn lại. Kết quả còn chưa đến nơi đã té ngã bị xây xước đầu gối. Bà túm lấy một thị nữ nói:
"Gọi hoàng thượng đến gặp ai gia! Bảo nó ngừng ngay việc đó lại! Không thể giải tán hậu cung được."
"Vâng. Vâng."
Thái hậu không thể ngăn. Tử Hằng đã quyết tâm làm chuyện này. Hắn thực hiện rất đột ngột, không ai kịp trở tay. Hắn gọi tất cả các phi tần trong hậu cung trừ hai vị phi tử kia, đến cung điện của hắn sau đó tuyên bố sẽ đưa tất cả về nhà, còn chu cấp cho bọn họ một số tiền.
Gần chục năm Tử Hằng không đoái hoài đến hậu cung, sau đó lại đột nhiên nạp một nam nhân làm phi đã khiến rất nhiều cô gái chán nản, hoàn toàn buông bỏ tham vọng trở thành sủng phi của hoàng đế. Vì vậy khi nghe tin có thể trở về bọn họ ngay lập tức đồng ý ngay.
Một số khác không chịu trở về, vẫn còn nuôi tham vọng trong lòng nên khóc lóc cầu xin Tử Hằng cho ở lại. Tử Hằng lạnh lùng nói với họ:
"Ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một là cầm bạc và trở về nhà. Hai là cạo đầu lên núi làm ni cô. Các ngươi chọn đi. Ta đếm đến ba không chọn được ta sẽ chọn giúp các ngươi. Lúc ấy các ngươi không có quyền lựa chọn nữa."
Bọn họ sợ hãi lập tức cúi đầu chọn trở về.