Lúc Hồng Thanh trở về thì thấy thị vệ trong cung hắn đang túm một thị nữ bắt quỳ ở giữa sảnh.
Lúc Hồng Thanh được ban cho Phụng Nghi cung, Tử Hằng đã ban tặng cho hắn hai thị vệ. Ngoài ra còn có năm thái giám và năm thị nữ là người trong cung đưa tới hầu hạ hắn. Ngoài hai thị vệ ra, Hồng Thanh không tin tưởng ai. Cho nên hắn đã tương kế tựu kế thử bọn họ. Hắn không cho Tử Hằng ngủ với mình, đẩy y ra khỏi cửa, dụ cho vị phi tần hay mỹ nhân nào đó xuất hiện. Tin tức truyền đi nhanh nhất chính là từ cung của hắn. Và quả nhiên hắn bắt được một người. Cô ta là cung nữ của Lan phi cài vào, hoặc bị Lan phi mua chuộc từ trước.
"Nương nương, người muốn xử lý cô ta thế nào?"
Người cung nữ kia không ngừng gào khóc dập đầu:
"Nương nương tha tội! Nô tì là bị ép. Nếu nô tì không nghe lệnh sẽ mất mạng, cho nên… cho nên… hức…"
Nếu là kiếp trước có lẽ Hồng Thanh sẽ khinh thường những lời lẽ này lắm. Nhưng trọng sinh lại trong thân phận của một người ở dưới đáy xã hội, đã nhìn thấy đủ loại người, nghe nhiều chuyện đời éo le, Hồng Thanh biết những cung nữ, thái giám này đều là những kẻ thấp cổ, bé họng. Mạng sống của họ có thể bị uy hϊếp bất cứ lúc nào. Đời này của hắn nếu không phải may mắn gặp được Tử Hằng có lẽ cũng đã chết ở cái xó xỉnh nào rồi.
"Ngươi có người thân không?"
"Có ạ. Nô tì còn một mẹ già và hai đệ đệ đang đi học. Lan phi nương nương lấy gia đình cùa nô tì ra uy hϊếp cho nên nô tì mới… Xin nương nương cứu nô tì và gia đình của nô tì!"
"Được. Ta sẽ cứu ngươi và toàn bộ gia quyến của ngươi. Còn tất cả các ngươi nữa. Chỉ cần các ngươi nguyện ý trung thành với bổn cung, bổn cung sẽ không bạc đãi các ngươi. Toàn bộ gia quyến của các ngươi, bổn cung sẽ bảo hộ thật tốt."
Lập tức toàn bộ cung nhân quỳ xuống dập đầu nguyện trung thành với Hồng Thanh. Chuyện này Hồng Thanh đã có dự định từ trước. Đối với những thuộc hạ của mình, nếu mình không thể bảo hộ thật tốt thì bọn họ sao dám lấy tính mạng mà trao cho hắn.
Số tiền và trang sức mà Tử Hằng tặng cho hắn khi nhập cung, hắn cũng không có nhu cầu dùng mấy. Hắn dự định sẽ bán một nửa số trang sức, rồi kiếm thêm ít tiền nữa, cùng chỗ tiền mình đang có xây một ngôi làng nhỏ cho những gia đình của các thái giám cung nữ cần bảo hộ. Có như vậy hắn mới có thể yên tâm làm tất cả những gì mình muốn.
Thật ra việc Hồng Thanh đuổi Tử Hằng về không hẳn là vì muốn bẫy cho Lan phi lộ mặt mà chỉ là tiện tay làm vậy thôi. Mục đích chính của hắn đúng là muốn Tử Hằng dành thời gian giải quyết cho xong toàn bộ số việc tồn đọng. Lần này Tử Hằng đi những hơn ba tháng công việc phải giải quyết không hề ít. Vậy mà Tử Hằng suốt ngày dành thời gian bên hắn, như vậy không tốt chút nào. Hắn không muốn mang tiếng vì mình mà hoàng thượng trễ nãi việc công đâu.
Chờ một lúc thì Danh Thần đưa Phi Diên về tới. Thằng bé lúc này cả người đều lấm lem bùn đất. Nhìn thấy cha mình đứng ở cửa, Phi Diên sợ hãi đứng nép sau lưng Danh Thần, không dám ló mặt ra.
"Sợ cái gì? Đến trốn học con cũng trốn rồi. Còn có cái gì có thể khiến con sợ nữa hả?"
Danh Thần vỗ nhẹ vào vai Phi Diên, nói nhỏ:
"Đệ ra xin lỗi cha đi! Xin lỗi thật thành tâm vào thì cha đệ sẽ không đánh đâu."
Phi Diên liền lao vào ôm chầm lấy Hồng Thanh, dụi dụi đầu vào lòng cha mình mà kêu:
"Cha ơi, con biết lỗi rồi. Lần sau con không dám nữa đâu. Cha đừng đánh con."
Hồng Thanh nhìn thằng nhóc. Về cái khoản lươn lẹo thích làm nũng này thì giống y hệt phụ thân của nó. Không khác gì.
"Con trốn học tại sao còn kéo Thanh Trúc theo hả? Thằng bé không giống con. Nó là đứa rất chăm chỉ học hành đấy. Đừng có làm ảnh hưởng đến nó."
"Con đâu có làm ảnh hưởng. Thanh Trúc lúc nào cũng chỉ học với đọc sách. Chán bỏ xừ. Cha không biết đâu, cậu ta ở trong lớp lúc nào cũng bị bắt nạt, còn bị bọn chúng chỉ trỏ, sỉ nhục. Thế mà cậu ta nhịn không chút phản kháng. Con tức nên mới kéo Thanh Trúc trốn học, thay đổi tâm trạng."
Hồng Thanh nhớ lại những lời của Lam Hiên lúc trước. Tính cách Thanh Trúc hướng nội, ít bộc lộ cảm xúc, ít quan tâm đến xung quanh. Mới nhỏ mà đã có tính cách như vậy. Lam Hiên lo lắng muốn để thằng bé tiếp xúc và làm bạn với Phi Diên nhà hắn cũng là điều dễ hiểu.
"Thế hai đứa đã đi đâu? Thanh Trúc cũng chịu trốn học cùng con sao?"
"Thanh Trúc chắc chắn là không chủ động đi rồi. Là con lẳng lặng lôi đi đó. Đến lúc cậu ta nhận ra thì đã không kịp rồi. Thanh Trúc đòi về con liền bảo giờ hai đứa đã là đồng phạm của nhau, cùng nhau trốn học. Nên cậu ta dù không muốn cũng phải trốn học cùng con thôi."
Sau đó Phi Diên hào hứng kể chuyện hắn kéo Thanh Trúc làm thế nào né tránh ánh mắt của thái giám và cung nữ lượn tới lượn lui trong cung; rồi kéo con nhà người ta đi câu cá bằng cần câu tự làm; núp lùm trộm đồ ăn trong phòng bếp của hoàng cung. Mỗi lần như vậy Thanh Trúc đều sợ hãi giãy nãy không muốn làm, nhưng cuối cùng vẫn bám gót theo sau Phi Diên đi khắp nơi.
"Con thấy cậu ta còn khoái trốn học hơn con ấy. Cha không thấy được vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa phấn khích của cậu ta khi con bày trò chơi cho đâu."
Hồng Thanh ôm đầu. Hắn bắt đầu thấy lo lắng không biết nên nói thế nào với Lam Hiên và Thẩm thừa tướng. Người ta đã tin tưởng giao phó con trai của người ta cho hắn lại bị con mình dạy hư mất. Thế này thì xấu hổ quá, không biết giấu mặt vào đâu. Hồng Thanh nhìn con trai, nghiêm giọng nói:
"Con có ý giúp Thanh Trúc là tốt nhưng không phải theo cách đó. Trước khi đến đây ta đã nói với con thế nào? Con quên rồi à? Nơi này mà hoàng cung, không thể tùy tiện muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, con bây giờ đã là hoàng tử, là con trai của hoàng thượng. Có rất nhiều người đang nhìn vào con. Con làm ra hành động như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cha con, có biết không?"
Phi Diên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hồng Thanh bị doạ sợ. Hai mắt rưng rưng như sắp khóc.
"Nhưng… nhưng phụ hoàng chẳng đã nói con không cần phải lo lắng gì. Cứ là chơi thoả thích là được. Phụ hoàng sẽ bảo vệ cho con mà."
Hồng Thanh nhìn trời. Hắn biết là sẽ thế này nên mới không muốn Tử Hằng tham gia dạy con với mình. Y vì thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên đối với Phi Diên luôn rất chiều chuộng bất chấp mọi thứ. Như vậy hoàn toàn không tốt chút nào.
"Thôi được rồi. Ta cũng không muốn con bị gò bó trong cung nên muốn đi chơi thì con có thể đi, nhưng phải học xong và phải có sự cho phép của Hạ đại học sĩ mới được."
"Hạ sư phụ sẽ cho con đi sao?"
"Chỉ cần con có thể hoàn thành mọi bài tập mà Hạ Lan Du giao cho thì con có thể đi chơi. Ta sẽ nói với Hạ Lan Du cho. Còn phần con, có Thanh Trúc ở bên giúp đỡ, chẳng lẽ con còn làm không được hay sao?"
Phi Diên cúi đầu suy nghĩ một chốc rồi nói lí nhí:
"Nhưng mà… con không muốn học chung với mấy tên đó."
"Ta hiểu cảm giác của con. Nhưng nếu như vậy con càng phải học thật tốt rồi ngang nhiên đi chơi trước mặt chúng không phải càng thú vị hơn sao? Lúc ấy chúng tức muốn chết nhưng không dám làm gì con và Thanh Trúc."
Phi Diên nghĩ lại cảm thấy cũng có lý.
"Hơn nữa, học giỏi cũng có cái lợi. Con thấy Thanh Trúc biết nhiều không? Có ngưỡng mộ không? Con học thật giỏi cũng sẽ biết nhiều như thế. Không chỉ vậy còn có thể dùng hiểu biết của con mắng lại những kẻ con ghét. Mắng đến mức khiến chúng tức chết mà không thể làm gì được con. Đâu phải lúc nào con cũng nhào vô đánh bọn chúng được, đúng không?"
"Không đánh được ạ?"
"Đúng rồi. Vị dụ như mấy vị cung phí muốn gây khó dễ cho cha con ta chẳng hạn."
"À, con hiểu rồi. Con sẽ học thật tốt để có thể chửi chết bọn họ."
Hồng Thanh giật giật khoé miệng. Trọng điểm không phải chỗ đó nhưng với một đứa con nít mới năm tuổi thì hiểu như vậy cũng được đi.
"Hôm nay ta tạm tha cho con. Không có lần sau nữa. Biết không?"
"Vâng."
"Được rồi. Đi tắm rửa rồi ăn cơm."
Hồng Thanh có tranh thủ hỏi Danh Thần về Thanh Trúc thì Danh Thần nói, lúc hắn tìm được hai đứa nhóc này thì Thanh Trúc đang nằm trên đùi Phi Diên ngủ say vì quá mệt. Hắn đưa Thanh Trúc về trao lại cho Lam Hiên rồi mới đưa Phi Diên về đây. Lam Hiên không giận còn có vẻ rất vui. Đây là lần đầu tiên Thanh Trúc đi chơi thoả thích như thế. Hồng Thanh cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm đi bao nhiêu.
Sau khi Hồng Thanh tắm rửa cho con trai xong xuôi thì cả hai ra bàn ăn. Hôm nay vì quá bận rộn nên hắn không thể vào bếp nấu. Nhưng những món trên bàn đều là hắn dặn đầu bếp làm theo sở thích của Phi Diên.
"Hôm nay phụ hoàng không ăn tối cùng chúng ta sao ạ?"
"Phụ hoàng con hiện tại rất nhiều việc nên tạm thời không thể đến ăn tối với chúng ta."
"Vậy phụ hoàng có về đây ngủ không ạ?"
"Không đâu. Hắn bận lắm."
"Vậy à? Thế thì mai cha có thể dậy sớm rồi."
"Hả?" Hồng Thanh ngạc nhiên.
"Hôm nào phụ hoàng ở lại qua đêm là y như rằng cha ngủ đến gần trưa mới dậy, còn đau nhức khắp người. Hai người đều lớn rồi, sao cứ thích đánh nhau trên giường cả đêm vậy chứ."
Hồng Thanh cúi mặt. Mặt hắn đỏ như tôm luộc, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Trong lòng ngầm rủa thầm tên thủ phạm nào đó gây ra chuyện tốt đẹp kia. Giờ hắn cũng chẳng có mặt mũi nào mà phủ nhận lời trẻ con nói.
"Lần sau phụ hoàng đến hai người nên ngủ riêng ra không thì để con nằm giữa đi. Khỏi phải đánh nhau cả đêm nữa."
"Khụ. Ăn cơm đi."
*Diên nhi, con không hiểu. Bọn họ cơ bản mỗi lần gặp nhau chính là để đánh nhau a.