Việc đồn đại ầm ĩ về bản thân ở bên ngoài, Hồng Thanh dĩ nhiên là biết nhưng hắn không quan tâm. Chỉ cần hắn không đả động hay phản ứng gì, bọn họ lâu dần sẽ sinh chán nản, sẽ chẳng muốn làm mấy cái trò dư thừa ấu trĩ đó nữa. Việc hắn muốn làm bây giờ là sửa sang lại Phụng Nghi cung theo sở thích của mình.
Hắn để ý trong cung Thái Hoà của Tử Hằng ít trồng cây, hoa lại càng không có. Tử Hằng nói hắn không thích có quá nhiều cây xung quanh, hoa thì quá sến súa. Vậy nên Hồng Thanh đã thay chúng bằng những thảm cỏ rậm, xanh mướt và những cây ăn quả có tán lá rộng. Khi nào thích hắn có thể cùng Tử Hằng và con trai ra đây chơi đùa.
Hồng Thanh dùng cái phòng rộng nhất làm phòng tắm. Hắn không thể xây hồ nước như ở bên trong tẩm cung của Tử Hằng (thật ra nếu hắn muốn làm, tin chắc Tử Hằng sẽ xây cho hắn nhưng hắn không muốn như thế), cho nên đã cho người làm một cái thùng tắm rộng để Phi Diên có thể chơi đùa bên trong thoả thích.
Hồng Thanh cứ mãi mê vẽ vời những thiết kế độc đáo của mình trên giấy, thoả sức tưởng tượng, không hề phát hiện ra Tử Hằng đến sau mình từ lúc nào. Mãi đến khi hắn nghe được giọng nói thì thầm quen thuộc bên tai mới giật mình:
"Đang làm gì vậy?"
Hồng Thanh vội vàng quay lưng lại che những tờ giấy đó đi.
"Không có gì. Ta chỉ đang làm linh tinh thôi."
"Làm linh tinh là làm cái gì? Ngươi đang giấu ta cái gì phải không?"
"Không phải ta cố ý giấu. Ta muốn cho ngươi một bất ngờ. Sau khi làm xong ta sẽ nói cho ngươi biết."
Tử Hằng nghe vậy cảm thấy rất hứng thú. Không biết Hồng Thanh lại định làm cái gì.
"Nếu ngươi đã nói vậy ta sẽ không hỏi nữa. Nhưng bù lại Thanh nhi cũng phải cho ta cái gì thay vào chứ."
Tử Hằng vừa nói vừa ghé vào tai Hồng Thanh thổi nhẹ. Hồng Thanh bị nhột, đẩy y ra.
"Ngươi trong đầu sao toàn nghĩ chuyện này chứ?"
Tử Hằng bật cười, vẫn ráng hôn chụt lên má Hồng Thanh một cái mới thôi.
"Diên nhi đâu rồi? Giờ này vẫn chưa về?"
"Mới ngày đầu học đã trốn đi chơi rồi. Còn kéo cả Thanh Trúc theo. Ta đã nhờ Danh Thần đi tìm nó về."
"Trốn học à? Thằng nhóc này cũng thật là… Tính cách này không giống ta một chút nào. Là giống ngươi ư?"
Hồng Thanh lườm mắt nhìn Tử Hằng.
"Đợi sau khi Diên nhi về ta phải phạt thật nặng cho nhớ mới được."
"Đừng! Nó còn nhỏ, thích đi chơi hơn đi học là chuyện bình thường. Ngươi phạt nặng khiến nó sợ rồi ám ảnh không ngủ được thì sao?"
"Diên nhi nó không yếu ớt như thế. Ngươi sống với nó bao lâu? Đã hiểu được nó bao nhiêu chứ? Tính tình Diên nhi bướng bỉnh ham chơi, từ khi còn rất nhỏ đã như vậy rồi. Nếu không rèn từ bây giờ ai biết được lớn lên nó sẽ như thế nào? Việc dạy con ta sẽ tự lo, không cần ngươi xen vào."
Tử Hằng nghe vậy rất không vui.
"Ngươi nói gì vậy? Ta cũng là người sinh ra nó. Ta cũng có phần nuôi dạy nó."
Hồng Thanh lạnh lùng nói:
"Không cần. Ngươi bận trăm công nghìn việc, không có thời gian đâu. Lo giải quyết đống việc tồn đọng trong thời gian ngươi ở ngoài cung đi. Xong việc rồi hẵng đến đây."
"Ể?"
Hồng Thanh nói vậy rồi đẩy Tử Hằng ra ngoài rồi đóng cửa lại. Tử Hằng ngẩn người nhìn cánh cửa đóng kín, mãi một lúc sau mới phản ứng lại. Hắn muốn mở cửa nhưng Hồng Thanh đã khoá trong. Hắn liền đập cửa kêu:
"Thanh nhi, sao lại đóng cửa? Chuyện công việc ta có thể tự giải quyết được mà. Sao phải đẩy ta ra ngoài chứ? Mở cửa ra đi!"
"Không được. Nếu ta để ngươi vào ai biết lại xảy ra chuyện gì. Hai ngày qua ta bị ngươi lăn qua lăn lại mệt rồi. Hôm nay chịu khó nhịn đi. Thay vào đó chăm chỉ làm việc. Làm xong lại đến."
"Ta…"
Tử Hằng tức. Vừa tức vừa khó hiểu. Hồng Thanh tại sao lại cư xử như vậy? Chỉ vì hắn chưa xử lý xong số công việc tồn động mà nhẫn tâm đẩy hắn ra ngoài cửa như vậy à? Lại còn cấm cửa đêm nay bắt hắn nhịn. Hắn không cam tâm. Hắn chạy sang bên cạnh tính trèo cửa sổ thì Hồng Thanh lạnh lùng xuất hiện đóng cửa sổ lại.
"Này, ngươi… Thanh nhi, cần gì phải làm dứt khoát như vậy chứ. Nếu ngươi không yên tâm, ta mang công việc tới đây làm là được. Sẽ làm tới tối khuya, tuyệt đối không động đến ngươi. Ngươi để ta vào trong được không? Cho ta ngủ chung với ngươi. Ta không muốn ngủ một mình."
"Lâu nay ngươi không phải vẫn ngủ một mình được đấy thôi. Chịu khó nhịn một đêm đi. Hôm nay ta có việc cần làm, không thể ngủ chung với ngươi được. Về đi. Mai lại đến."
Lục Ly đứng phía sau chứng kiến hết một màn này không khỏi cảm thấy buồn cười. Không ngờ lại có ngày nhìn thấy bệ hạ bị phi tử đuổi ra khỏi cung, không cho vào ngủ chung. Hồng Thanh cũng thật là có bản lĩnh.
Thấy có vẻ không thể thuyết phục được Hồng Thanh, Tử Hằng đành phải bất lực mà rời đi. Trước khi đi còn dặn dò Hồng Thanh chỉ bảo con trai nhẹ nhàng, đừng phạt nặng thằng bé, còn nói sáng mai mình sẽ quay lại. Tử Hằng quyết tâm đêm nay phải làm cho xong hết công việc để mai có thể lại ngủ chung với bảo bối.
Đợi Tử Hằng rời đi rồi Hồng Thanh mới từ từ mở cửa ra. Hắn biết cô ta vẫn luôn cho người thăm dò mình. Hắn đã đuổi được Tử Hằng đi, vậy thì cô ta sẽ sớm ló mặt ra thôi.
...***...
Tử Hằng đang trên đường trở về cung Thái Hoà của mình thì nhìn thấy Lan phi mặc một bộ y phục mỏng manh, khoác thêm một cái áo khoác dài cũng mỏng không kém đi tới từ phía ngược lại. Tử Hằng nhíu mày. Cô ta ngày nào cũng ăn vận mấy bộ y phục kiểu này, không thấy chán sao?
"Bệ hạ, sắp đến bữa tối rồi. Bệ hạ có muốn đến chỗ thần thϊếp dùng bữa không? Lâu rồi bệ hạ không đến. Hôm nay thần thϊếp đã cho người chuẩn bị rất nhiều món ăn mà bệ hạ thích."
Tử Hằng lạnh nhạt đáp:
"Hôm nay trẫm có rất nhiều công việc phải làm, không thể đi được."
"Bệ hạ, chỉ là dùng bữa tối cùng thần thϊếp thôi mà. Ăn xong bệ hạ có thể rời đi. Thần thϊếp tuyệt đối không dám níu chân bệ hạ. Thần thϊếp chỉ muốn… chỉ muốn có thể được ăn tối với bệ hạ, một lần thôi cũng được."
Lan phi ghé sát cơ thể với y phục mỏng manh vào Tử Hằng, bộ dáng vô cùng ủy khuất và đáng thương. Nếu là người khác có lẽ đã mủi lòng từ lâu, nhưng Tử Hằng vẫn lạnh lùng đẩy Lan phi ra, còn nói phũ:
"Lạnh thì mặc thêm áo vào. Đừng để bị nhiễm phong hàn rồi lây qua cho trẫm. Trẫm đã nói rồi. Hôm nay trẫm rất bận. Mấy ngày tới đều lo giải quyết công việc, không rảnh để qua chỗ nàng đâu. Nàng muốn làm trễ nãi công việc của trẫm sao?"
"Thần thϊếp không dám. Thần thϊếp chỉ một lòng yêu thương bệ hạ, muốn chăm sóc cho bệ hạ. Bệ hạ không thể cho thần thϊếp một cơ hội để chăm sóc người sao?"
"... Ta không thích trong lúc ta làm việc có người lởn vởn bên cạnh."
Hoàng thượng đã nói như thế, Lan phi chỉ đành ngậm miệng, không dám nói nên câu nào. Tử Hằng liền phất tay rời đi để lại sự thẫn thờ và đau đớn của Lan phi.
"Cái này là do ngươi không làm được chỉ không phải là ta không cho ngươi cơ hội nhé. Ta rất công bằng."
Lan phi giật mình nhìn qua một bên thì kinh ngạc phát hiện Hồng Thanh đã đứng ở đó từ lúc nào. Vẻ mặt rất vui vẻ, đắc ý mà nhìn mình.
"Ngươi nói vậy là sao? Ngươi cho ta cơ hội?"
"Đúng vậy. Chứ ngươi nghĩ tại sao ta lại có thể nhẫn tâm đẩy bệ hạ ra khỏi phòng chứ. Phi tần các ngươi nói ta độc chiếm bệ hạ thì giờ ta đẩy bệ hạ ra tạo điều kiện cho các ngươi thể hiện đấy. Nhưng xem ra khả năng của Lan phi chỉ có từng đó thôi. Đến cả mời bệ hạ ăn một bữa tối với mình còn không làm được."
Lan phi tức giận đến run người. Hoá ra mọi chuyện đều nằm trong tính của hắn. Từ nãy giờ bản thân vẫn luôn bị hắn chơi đùa trong lòng bàn tay vậy mà Lan phi còn nghĩ mình có cơ hội.
"Ngươi đừng vội đắc ý. Bệ hạ chẳng qua chỉ hứng thú nhất thời với ngươi mà thôi. Ta thừa nhận là ngươi rất đẹp, nhưng đẹp thôi thì chưa đủ. Ngươi dù sao cũng chỉ là nam nhân, làm sao có thể thỏa mãn hết du͙© vọиɠ của bệ hạ, làm sao có thể cho bệ hạ những đứa con thông minh, xinh đẹp. Bệ hạ rồi sẽ nhận ra chuyện đó, sẽ nhanh chóng chán ngươi thôi."
"Ồ… Nói tiếp đi."
Lan phi nổi cáu. Thái độ vênh váo của y khiến Lan phi ngứa mắt.
"Ngươi đừng nghĩ Phi Diên có thể che chở cho ngươi. Nó không phải là con đẻ của ngươi. Ngươi đơn giản chỉ là người chăm sóc và nuôi dưỡng nó mà thôi. Nếu như mẹ ruột của nó trở về đòi lại con, ngươi cho rằng lúc ấy Phi Diên sẽ chọn ai? Sẽ còn có thể tiếp tục làm chỗ dựa cho ngươi nữa không?"
"Tính đến mấy chuyện đó làm gì. Chúng ta không phải nên trân trọng mọi thứ ở hiện tại hơn sao? Hiện giờ tuy ta là nam nhân nhưng là người duy nhất bệ hạ thương yêu, là người bệ hạ sủng nhất, là người duy nhất có thể bò lên giường của bệ hạ. Như vậy đối với ta đã là quá đủ rồi."
Lan phi tức đến run người.
"Ngươi cứ đợi đấy. Ta sẽ sinh cho bệ hạ những đứa con. Rồi ta sẽ nhanh chóng giành được tình yêu của bệ hạ, lấy được vị trí sủng phi của ngươi. Ngươi cứ chờ xem."
"Được thôi. Ngươi cứ nghĩ cách bò được lên giường của bệ hạ đã rồi tính tiếp."
"Ngươi…"
"Ta còn có việc. Ta về trước. Lan phi trở về thong thả. Chú ý đừng để bị cảm lạnh đấy nhé!"
Lan phi tức mà mà không làm gì được, ngay cả nói cũng không cách nào nói lại được. Hồng Thanh nói rất đúng. Nếu nàng còn không tìm được cách để leo lên giường của bệ hạ thì đừng nghĩ đến chuyện sinh con cho người. Không sinh được con thì chuyện gì cũng không thể nói.