Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Sinh Con Cho Hoàng Đế

Chương 50: Nó là con trai của nhi thần

« Chương TrướcChương Tiếp »
Theo lời Tử Hằng nói trước đó, Thẩm Minh Hiên là thừa tướng từ thời của tiên hoàng đế. Cho đến thời của Tử Hằng, Minh Hiên vẫn luôn là cánh tay đắc lực của hoàng thượng. Quyền lực của Thẩm thừa tướng chỉ thua mỗi hoàng đế. Bản thân Tử Hằng luôn rất kính trọng và tin tưởng vị thừa tướng này.

Thẩm Minh Hiên chỉ có duy nhất một thê tử là nam, tên Lam Hiên (tên cũ là Lam Hà). Họ có một đứa con trai nuôi tên là Thanh Trúc, cũng tầm tuổi như Phi Diên.

Tử Hằng bố trí cho hai cha con Hồng Thanh ở ngay trong tẩm cung của mình. Trong cung của hắn có một hồ nước nóng rộng khoảng mười mấy mét. Ba người cùng tắm trong hồ nước rất vui vẻ. Phi Diên rất mệt nên tắm xong thằng bé lăn ra ngủ luôn. Tử Hằng hôn nhẹ lên trán Hồng Thanh rồi nói:

"Lát nữa Lam Hiên sẽ đến đây trò chuyện với ngươi. Y tốt bụng lắm. Ngươi nhất định sẽ thích y. Ngoài y ra thì đừng tiếp ai cả. Ngoan đợi ta trở về."

"Ừm."

Tử Hằng không kìm được ôm lấy Hồng Thanh hôn y một lúc mới nuối tiếc buông ra.

Sau khi Tử Hằng đi rồi Hồng Thanh liền thở dài một hơi. Về lại hoàng cung rồi, giống như kiếp trước của hắn vậy, chỉ khác hiện tại hắn đang ở một vai trò khác, là thê tử của vua. Trong lòng không khỏi có chút hồi hộp.

Hắn đã hỏi qua Danh Thần biết rằng Tử Hằng có hai vị phi tử, Lan phi là con gái của Thượng thư đại nhân, và Hoà phi là công chúa Uyển Dư của Vân quốc đến hoà thân. Bọn họ đều là những người có bối cảnh lớn, không thể tùy tiện động vào. Dù vậy từ lúc thành thân đến giờ, ngoại trừ đêm động phòng, hoàng thượng chưa từng mộtđộng vào họ. Hồng Thanh lo lắng hỏi Danh Thần, nếu bối cảnh của hai vị phi tử kia lớn như thế Tử Hằng lại không quan tâm họ thì liệu có ổn không. Danh Thần đáp:

"Bệ hạ tự có cách của bản thân. Bệ hạ đã trị vì trên ngai vàng gần mười năm, thế lực mà người xây dựng được cũng không ít, chưa kể còn có tiên hoàng đế và Thẩm thừa tướng nữa. Không ai có thể làm khó được người cả."

"Nhưng nếu ta và Diên nhi xuất hiện thì sẽ khác. Bọn ta sẽ trở thành điểm yếu của hắn."

"... Không hẳn."

"Cũng có thể là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Phương Hồng Thanh ta cũng không phải là quả hồng mềm."

Hồng Thanh đã suy nghĩ rất nhiều trong chặng đường di chuyển về đây. Hắn đã chấp thuận vào cung ở bên cạnh Tử Hằng cũng đồng nghĩa với việc tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm, nhưng để bảo vệ lấy hạnh phúc mà bản thân khó khăn lắm mới có được, hắn sẵn sàng đối đầu với tất cả, cho dù đối mặt với hắn có là thái hậu.

...***...

Từ khi được đón ra khỏi lãnh cung và chăm sóc chu đáo, sức khoẻ của thái hậu Lệ Hân đã tốt lên rất nhiều. Hàng ngày bà ăn uống điều độ, tâm tình thoải mái, mỗi ngày đều sẽ đọc kinh, cầu phúc cho con trai và Vạn Lịch quốc được thái bình.

Khi Tử Hằng tới là lúc thái hậu vừa cầu kinh xong, đang ra khỏi phòng. Nhìn thấy Tử Hằng bà rất đỗi vui mừng. Đã hơn ba tháng rồi hai mẹ con mới lại gặp nhau. Tử Hằng vừa đến đã lao tới ôm lấy bà rồi đỡ bà ra ghế ngồi.

"Lần này con đi vi hành lâu quá vậy? Ta còn lo lắng con gặp phải chuyện gì."

"Nhi thần sao có thể gặp chuyện gì được. Nhi thần x về trễ là vì có nguyên do. Mẫu hậu, lần này trở về nhi thần còn đưa theo hài nhi của mình."

"Thật sao?" Thái hậu rất vui mừng: "Con có hài tử?"

"Vâng. Thằng bé đã được năm tuổi, rất thông minh, kháu khỉnh. Nó tên là Phi Diên. Do đi đường xa mệt mỏi Diên nhi đã ngủ mất rồi. Để nó dậy nhi thần sẽ đưa thằng bé đến gặp mẫu hậu."

Thái hậu nghe mà ngạc nhiên.



"Con trở về còn đưa theo một đứa con năm tuổi. Chuyện là như thế nào?"

Tử Hằng liền kể câu chuyện mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước:

"Mẫu hậu, cách đây năm năm, nhi thần bị người khác ám toán, trúng xuân dược. Nhi thần tình cờ gặp một người, vì để giải xuân dược nên đã… đã làm chuyện đó với người đó. Sau đó người ấy đã bỏ đi. Trời quá tối nhi thần không nhìn rõ được gương mặt nên suốt bao nhiêu năm nhi thần vẫn không tìm được. Trong lúc đi vi hành vừa rồi nhi thần tình cờ gặp một đứa bé. Nhi thần nhận ra đó là con trai của mình. Là người đã bị mình cưỡng bức trước kia sinh ra."

Thái hậu im lặng lắng nghe câu chuyện. Sau đó bà hỏi:

"Làm sao con biết chắc đó là con trai con? Con đã gặp mẹ của đứa bé đó rồi?"

"Không ạ."

Thái hậu kinh ngạc:

"Con còn chưa gặp cô ta làm sao có thể khẳng định đó là con trai của con?"

"Con linh cảm được. Từ lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé nhi thần đã biết nó là con của mình rồi. Hơn nữa, nhi thần có rất nhiều cơ sở để xác định được điều đó."

"Hằng nhi, linh cảm không dùng để xác định mối quan hệ huyết thống."

Tử Hằng rất không hài lòng.

"Mẫu hậu, người cho rằng nhi thần có thể nhận nhầm con trai của mình sao? Giữa cha và con có một mối liên kết đặc biệt mà chỉ những người cùng chung huyết thống mới cảm nhận được. Nhi thần cảm nhận được điều đó khi ở bên cạnh Diên nhi. Nếu mẫu hậu gặp Diên nhi chắc chắn cũng sẽ có chung cảm nhận giống con. Diên nhi rất giống nhi thần lúc nhỏ."

"Ý ta không phải nghi ngờ con. Ta chỉ là cẩn thận một chút. Thân phận của con rất đặc biệt. Nếu lỡ như có người có ý xấu muốn lợi dụng con thì sao? Đứa bé đó là đứa con trai đầu tiên của con, có khả năng sau này sẽ trở thành thái tử. Vì vậy ta chỉ muốn con cẩn thận một chút mà thôi."

"Chuyện đó mẫu hậu có thể yên tâm. Ngay từ đầu nhi thần đã sử dụng một thân phận khác để tiếp cận thằng bé và người nuôi dưỡng nó. Đến tận khi gần về đến kinh thành nhi thần mới nói cho hai người đó biết mình là hoàng đế. Không hề có chuyện lợi dụng gì ở đây đâu."

"Nếu con đã nói thế thì ta yên tâm rồi. Còn một người nữa. Ta nghe nói con đưa theo một nam nhân cùng về, lại còn để ở trong tẩm cung của mình. Chuyện này là thế nào? Nếu con muốn để hắn làm thái giám thân cận thì ít ra cũng nên thông báo cho Lâm tổng quản."

"Không phải mẫu hậu. Không phải là thái giám. Đó là người mà nhỉ thần đã nhận định sẽ sống cùng cả đời này. Nhi thần muốn hắn làm phi tử của nhi thần."

Thái hậu bàng hoàng: "Con nói cái gì?"

Tử Hằng ngồi quỳ bên cạnh thái hậu, nắm lấy tay bà, từ tốn nói:

"Mẫu hậu, trong lúc đi vi hành, nhi thần đã gặp hắn. Hắn chính là người đã nuôi dưỡng Diên nhi từ khi thằng bé còn đỏ hỏn, đối xử với Diên nhi rất tốt, xem nó như con đẻ của mình. Đây là lần đầu tiên nhi thần có cảm giác yêu một người, muốn sống cùng người đó cả đời. Mẫu hậu, có thể tác thành cho nhi thần không?"

Tử Hằng nhìn thấy tay thái hậu khẽ run lên một chút. Hắn biết cho đến bây giờ bà vẫn còn ám ảnh chuyện của phụ hoàng. Hắn không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay bà và chờ đợi.



Lệ Hân quả thật đã sốc. Phu quân của bà, tiên hoàng Châu Văn Phương, lạnh lùng với bà cả một đời. Thậm chí khi bà sinh Tử Hằng, Văn Phương cũng chỉ quan tâm đến con trai, đối xử với bà cũng không tốt hơn là bao. Cuối cùng lại phải lòng một tên thái giám, đến mức sẵn sàng từ bỏ ngai vàng để đi theo người đó sống cuộc sống của một thường dân. Bây giờ con trai của bà lớn lên cũng phải lòng một tên nam nhân, còn muốn đưa tên đó làm phi tử. Rốt cuộc kiếp trước bà đã gây ra nghiệp gì mà phải chứng kiến cả phu quân lẫn con trai đều đoạn tụ thế này?

"Mẹ của đứa trẻ đó là ai? Con bỏ mặc người ta sao?"

"Không có. Nêú người đó đã không cần đến đứa trẻ này nhi thần cũng không cần phải cố gắng tìm kiếm làm gì. Nhi thần muốn trân trọng người đã chăm sóc cho Diên nhi từ nhỏ đến giờ hơn."

"Con không phải có tình cảm với tên nam nhân đó vì hắn là người đã chăm sóc cho con đấy chứ?"

"Mẫu hậu nói gì vậy?" Tử Hằng nhíu mày.

Biết là vừa rồi mình đã nhất thời để cảm xúc chi phối hơi quá, Lệ Hân ho nhẹ rồi nói:

"Không có gì. Thấy con nói về hai người đó nhiều như vậy khiến ta rất tò mò mong muốn gặp mặt một lần. Đặc biệt là cháu nội của ta."

"Vâng. Ngày mai nhi thần sẽ đưa hai người họ đến gặp mẫu hậu. Nhiều ngày đi đường xa mệt mỏi nên cả hai đang nghỉ ngơi. Con không dám dẫn họ đến gặp sợ sẽ thất lễ khiến mẫu hậu không vui."

"Biết rồi. Con đi đường cũng đã mệt. Về nghỉ ngơi đi."

"Vâng. Tạ mẫu hậu."

Lúc Tử Hằng rời khỏi cung của Thái hậu thì gặp Lan phi vừa lúc đang đi tới. Vừa nhìn thấy Tử Hằng, Lan phi vội chạy tới. Nàng muốn chạm vào hoàng thượng nhưng lại bị y lạnh lùng né ra. Lan phi cúi đầu thi lễ.

"Chúc mừng bệ hạ trở về."

"Ừm."

Tử Hằng chỉ gật đầu buột miệng nói thế rồi lạnh nhạt rời đi. Lan phi không khỏi cảm thấy tủi thân.

"Nương nương, mọi người trong cung đang đồn ầm lên chuyện bệ hạ đi vi hành trở về còn đưa theo một nam nhân và một đứa bé, còn cho cả hai ở chung trong tẩm cung của mình nữa."

Lan phi rất ngạc nhiên.

"Bệ hạ đưa theo một đứa bé cùng trở về sao? Lẽ nào…" lẽ nào là đứa con ngoài giá thú của bệ hạ với ai đó?

"Nam nhân kia nghe nói rất xinh đẹp. Thẩm tướng còn cúi đầu trước hắn ta nữa."

Một người mà đến thừa tướng đương triều còn phải cúi đầu cung kính như vậy. Lan phi có dự cảm rất không tốt về chuyện này.

"Đi. Chúng ta qua đó xem thế nào."

* Thời gian này tui vô cùng bận rộn nên không thể nào đăng fic thường xuyên như trước. Mọi người thông cảm cho tui nha.
« Chương TrướcChương Tiếp »