Buổi sáng sau khi tỉnh dậy khỏi cơn sốt, Tử Hằng đã khoẻ hơn rất nhiều. Hắn đã có thể bước ra ngoài chơi đùa với Phi Diên. Hồng Thanh nhìn hai người họ chơi đùa vui vẻ nhưng trong lòng lại khó chịu không yên.
"Đang nghĩ gì vậy?" Danh Thần đưa cho Hồng Thanh một chén canh.
"Đây là gì vậy?"
"Canh sâm chủ tử sai người nấu cho ngươi đấy. Ngươi thức cả đêm qua chăm sóc cho chủ tử nên tẩm bổ thật tốt không lại ốm đấy."
"Cái tên đó không ngờ lại chu đáo vậy."
"Chủ tử rất rất thích ngươi. Những gì ta nói với ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ nhé. Dù thế nào ta cũng sẽ ủng hộ ngươi."
Hồng Thanh nhìn Danh Thần. Một con người ôn nhu và dịu dàng như thế này chắc hẳn được nhiều nữ nhân yêu thích lắm.
"Ngươi đã nghe cái tên Cảnh Thần bao giờ chưa?"
Danh Thần ngạc nhiên: "Cảnh Thần? Chưa. Đó là ai vậy?"
"Ta không biết. Hôm qua trong lúc mê man Tử Hằng hay gọi cái tên đó."
Danh Thần suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Ta theo hầu chủ tử bắt đầu từ lúc ngài ấy trở thành… à, lúc ngài ấy mười sáu tuổi. Ta chưa từng nghe chủ tử nhắc đến cái tên này. Còn Lục Ly đã theo chủ tử từ khi ngài ấy còn rất nhỏ. Chắc huynh ấy biết đấy."
Vậy là hai người bọn họ đi hỏi Lục Ly. Lục Ly nghe xong đáp ngay.
"Ta dĩ nhiên biết. Người đó tên là Ninh Cảnh Thần, từng là thái giám hầu hạ trong cung. Chủ tử thích y lắm. Hồi đó người còn cầu xin tiên hoàng đế ban thưởng y cho mình nữa."
Danh Thần huých khuỷu tay vào Lục Ly, cố gắng ra hiệu cho hắn ta cẩn thận lời nói. Lục Ly lúc này mới chú ý thấy gương mặt sa sầm của Hồng Thanh liền nói:
"Chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi, kể từ khi chủ tử mới tám tuổi. Hơn nữa Cảnh Thần hiện tại là thê tử cho tiên hoàng đế, không có quan hệ tình cảm gì với chủ tử đâu."
Cả Hồng Thanh và Danh Thần đều kinh ngạc ngớ người. Đặc biệt là Hồng Thanh, sự thật này đối với hắn hơi choáng. Nếu Tử Hằng đã từng thích Cảnh Thần từ năm tám tuổi và từ lâu đã chẳng còn quan hệ tình cảm gì nữa tại sao đêm qua lại vẫn còn nhắc đến y? Lẽ nào suốt từng ấy năm qua Tử Hằng chưa từng quên được y?
"Ngươi lại đang suy nghĩ lung tung gì thế? Cảnh Thần bây giờ là thê tử của người khác, lại còn là của tiên hoàng đế thì đâu thể có quan hệ gì nữa."
Nghe Danh Thần nói có vẻ rất có lý nhưng Hồng Thanh vẫn không tránh khỏi cảm giác bực mình.
"Chẳng phải còn cô gái mà hắn tìm kiếm suốt năm năm qua nữa thôi?"
Danh Thần và Lục Ly đều giật mình.
"Chủ tử kể với ngươi rồi?"
"Đều kể rồi."
"Chủ tử đã nói những gì?"
"Cái gì cũng nói rồi."
Hai người hoang mang nhìn nhau, không biết nên nói với Hồng Thanh thế nào. Hồng Thanh vẫn làm vẻ mặt giận dỗi. Tử Hằng không chịu kể chuyện gì với hắn. Y không chịu nói thì hắn hỏi người khác. Còn sợ hắn hỏi không ra sao?
"Nêú chủ tử đã không ngần ngại kể hết cho ngươi vậy thì ngươi càng phải tin tình cảm của chủ tử đối với ngươi là thật lòng. Chuyện xảy ra hơn năm năm trước là do xuân dược, không ai muốn cả. Bản thân chủ tử cũng rất áy náy mới đi tìm cô gái đó suốt mấy năm qua. Ngươi không được giận ngài ấy."
Hồng Thanh trợn mắt. Cái gì mà xuân dược? Bọn họ nói gì vậy? Hồng Thanh tiếp tục diễn như mình đã biết tất cả thật.
"Đến mặt còn chẳng nhớ được, cũng không miêu tả được một câu ra hồn, việc gì cứ phải vương vấn mãi không quên. Các ngươi thấy làm vậy có đúng không?"
Lục Ly cả giận nói:
"Đúng là chủ tử không nhớ được mặt của cô gái đó nhưng là vì trời quá tối. Là nam nhân, đã làm chuyện đó với con gái người ta thì phải chịu trách nhiệm. Không thể chỉ vì không nhớ được mặt của cô ấy mà xem như không có chuyện gì được."
Danh Thần kéo tay Lục Ly ra hiệu cho y bình tĩnh lại. Danh Thần nhìn sang Hồng Thanh và giật mình khi thấy gương mặt tối sầm của người đó.
Tử Hằng trúng xuân dược làm chuyện có lỗi với một cô gái trong đêm tối nhưng lại không nhìn thấy rõ mặt. Không cần nghĩ cũng biết là hơn năm năm trước đã xảy ra chuyện gì. Nhưng điều khiến Hồng Thanh sốc hơn cả chính là có quá nhiều chi tiết trùng lặp và ngẫu nhiên trong chuyện này.
"Có phải cô gái mà các ngươi nói đó đã trộm mất một chiếc áo khoác ngoài của chủ nhân ngươi?"
"Đúng rồi. Nhưng sau đó không hiểu sao cái áo lại bị hai tên ăn mày đem bán cho một chủ tiệm vải. Chủ tử kể chuyện đó cho ngươi à?"
"Đúng. Hắn kể, kể hết."
Danh Thần cảm thấy thái độ của Hồng Thanh không đúng. Hồng Thanh là một người biết nói lý lẽ. Chuyện hơn năm năm trước là bất đắc dĩ, với tính cách của Hồng Thanh có lẽ sẽ chỉ buồn chưa không trách chủ tử. Nhưng sắc mặt của Hồng Thanh thế kia giống như đang tức giận vậy.
"Hồng Thanh, ngươi sao vậy?"
Danh Thần định chạm vào vai Hồng Thanh, nhưng tay còn chưa kịp chạm tới lớp áo đã bị Hồng Thanh hất mạnh ra cùng với giọng nói lạnh lùng:
"Đừng chạm vào ta!"
Ánh mắt giận dữ của Hồng Thanh khi đó làm Danh Thần hoảng hồn. Đã khi nào hắn thấy Hồng Thanh giận dữ đến như vậy? Không chỉ giận dữ còn có… căm hận?
Hồng Thanh quay người rời đi không nói thêm gì nữa. Lục Ly khi đó đứng phía sau Danh Thần nên không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Hồng Thanh đột nhiên bỏ đi. Hắn lại gần Danh Thần lúc này đang đứng chết lặng, hỏi:
"Tên đó lại bị gì vậy?"
"... Ta nghĩ chúng ta hình như vừa gây chuyện rồi."
...***...
Hồng Thanh vào trong phòng rồi đóng sập cửa lại. Hắn đứng lặng người tựa vào cửa một hồi lâu, rồi bất chợt hai tay ôm lấy đầu, ngồi phịch xuống đất.
Thật không ngờ xa tận chân trời, gần ngay trước mặt. Kẻ mà hắn căm hận suốt hơn năm năm qua, hận không thể băm vằm y ra làm trăm mảnh, lại chính là Châu Tử Hằng. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ y chính là kẻ đã cưỡng bức hắn hơn năm năm trước, phụ thân thực sự của Phi Diên. Cái tình huống chết tiệt gì thế này?
Hắn chưa bao giờ quên đi cái đêm tối khủng khϊếp đó, cũng là cơn ác mộng đã từng ám ảnh hắn một đoạn thời gian. Ngày đầu tiên xuyên không đến đã bị một tên nam nhân không biết xông ra từ đâu ra cưỡng bức. Tên đó cứ như con hổ đói vồ lấy hắn, hành động rất thô bạo. Âʍ ɦộ của hắn bị y đâm vào không chút do dự, đau đến kinh khủng. Hắn đã khóc lóc cầu xin y dừng lại nhưng vô dụng.
Vì cái buổi tối đó mà hắn mang thai. Một nam nhân từ nhỏ đến lớn như hắn đột nhiên phải mang thai suốt chín tháng. Vì để nuôi cái bụng ngày một lớn mà lúc nào cũng phải giả gái. Lúc sinh con thì vì là nam nhân nên suýt thì mất mạng. Hắn đã nuôi Phi Diên năm năm qua cực khổ và chịu nhiều tủi nhục đến như thế nào. Nếu không phải vì có Phi Diên hắn đã muốn tự tử không biết bao nhiêu lần vì quá khổ.
Chính vì cuộc sống khổ sở suốt từng ấy năm mà hắn lại càng hận kẻ đã đẩy hắn vào hoàn cảnh đó. Và oái oăm làm sao, kẻ mà hắn hận đã tìm đến nộp mạng cho hắn từ sớm rồi. Hắn thậm chí đã yêu người đó, và đang cùng con trai về nhà của người đó cùng sinh sống.
"Khốn thật!"
Hồng Thanh chửi thề. Cho dù ngày đó Tử Hằng là bị trúng xuân dược mà làm chuyện đó với hắn nhưng cũng không thay đổi được một sự thật rằng, chính vì y mà cuộc sống của hắn mới khốn đốn như thế, chính vì y mà hắn có Phi Diên. Thằng bé là điều duy nhất hắn chưa từng cảm thấy hối hận vì đã sinh nó ra, là niềm vui duy nhất của hắn trong những ngày tháng đó.
Không thể để cho Tử Hằng biết sự thật này. Nếu để y biết hắn là song tính thì Phi Diên sẽ bị đối xử ra sao đây. Cho dù thằng bé là con đẻ của y nhưng y là người của hoàng thất. Hoàng thất vô cùng coi trọng thể diện. Để y biết được mình có con với một nam nhân ai mà biết được y sẽ làm gì. Không chừng Phi Diên sẽ bị xem là nghiệt chủng mà gϊếŧ luôn ấy chứ. Hắn không thể để chuyện đó xảy ra.
Có tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Hồng Thanh. Tiếng của Tử Hằng vang lên bên ngoài:
"Thanh nhi, có thể mở cửa cho ta không? Ta muốn nói chuyện với ngươi."
Hồng Thanh siết chặt hai bàn tay.
"Thanh nhi, chuyện của năm năm trước ta không cố ý giấu ngươi. Ta sợ ngươi trách ta, khinh thường ta cho nên… Thanh nhi, là ta sai rồi cho nên mở cửa cho ta được không, Thanh nhi?"
"Đi đi! Hiện tại ta không muốn gặp ngươi."
Tử Hằng sững người. Hồng Thanh giận hắn đến như vậy sao, đến mức không muốn nhìn thấy hắn.
"Ngươi đang rất giận vậy… ta sẽ không làm phiền ngươi nữa. Nhưng ta vẫn mong ngươi cho ta cơ hội nói chuyện với ngươi một lần. Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ đến tìm ngươi sau."
Tử Hằng quay đi thì bắt gặp ánh mắt áy náy của Lục Ly và Danh Thần. Bọn họ không ngờ rằng hoá ra Hồng Thanh chưa hề biết gì cả. Đều là tự bọn họ nói ra hết.
"Không trách các ngươi. Là lỗi của ta. Lẽ ra ta nên thành thật với Thanh nhi ngay từ đầu. Là ta sai trước."
Tử Hằng vỗ vai hai người rồi rời đi.
"Ngươi thử nói chuyện lại với y xem sao. Ta thấy ngươi và y có vẻ thân nhau." Lục Ly nói với Danh Thần.
"Ta biết. Ta sẽ cố."
Đợi Lục Ly đi rồi Danh Thần mới đến gõ cửa phòng Hồng Thanh.
"Là ta. Ngươi có thể nói chuyện với ta không? Chúng ta là bằng hữu tốt. Chuyện gì ta cũng sẽ đứng về phía ngươi."
Cửa phòng lập tức bật mở, Hồng Thanh lôi Danh Thần vào trong phòng rồi đóng sập cửa. Danh Thần giật mình, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu chủ tử mà biết chuyện này kiểu gì cũng nổi giận cho xem. Hắn nhìn Hồng Thanh mà giật mình. Hai hàng nước mắt y đang chảy giàn dụa.
"Ngươi khóc sao?"
Hồng Thanh đột ngột túm lấy tay Danh Thần hỏi:
"Những lời ngươi nói với ta trước kia đều là thật chứ? Ngươi sẵn sàng làm tất cả để giúp ta?"
"Thật. Lời ta nói cái nào cũng là thật."
"Vậy hãy đưa ta rời khỏi đây."
"Hả?" Danh Thần kinh ngạc.
"Ta muốn rời khỏi đây. Ngươi giúp ta được không?"
Danh Thần nhìn ánh mắt tràn đầy đau khổ của Hồng Thanh mà trong lòng đau xót vô cùng. Hắn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra mà y lại có vẻ mặt đau khổ đến như thế.
"Được."
Hồng Thanh đã quyết định. Chỉ cần hắn không có ở đây Tử Hằng sẽ không bao giờ có thể phát hiện ra thân thế thực sự của Phi Diên. Phi Diên đi theo Tử Hằng sẽ có một tương lai tốt hơn là ở bên hắn. Vì Phi Diên, hắn nhất định phải đi.