Chương 39: Ta thích thì hôn thôi

Tử Hằng bị nhiễm phong hàn do dính nước lạnh quá lâu. Sau khi cho Tử Hằng uống thuốc hạ sốt xong, Hồng Thanh ngồi một bên liên tục thay khăn đắp lên trán Tử Hằng. Nhìn y nằm mê man trên giường, Hồng Thanh cảm thấy có chút vi diệu. Kể từ khi quen biết nhau đến giờ đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Tử Hằng. Trong mắt hắn, Tử Hằng lúc nào cũng xuất hiện trong dáng vẻ bá đạo, lạnh lùng, khoẻ như trâu, nói năng thiếu đánh, cảm giác như chẳng có gì có thể quật ngã được y. Vậy mà hiện tại Tử Hằng lại đang nằm trên giường trước mặt hắn với bộ dạng yếu ớt vô cùng bởi một lý do ngu ngốc không giống y bình thường một chút nào.

"Ngươi là tên ngốc à? Có nóng thế nào cũng không nên tắm nước lạnh vào ban đêm chứ. Ngay cả Diên nhi còn biết là không nên làm như thế nữa."

Cơn sốt đã hạ xuống một chút nhưng Tử Hằng vẫn nằm mê man. Hồng Thanh nhìn y, không khỏi cảm thấy xót xa. Phi Diên kéo tay áo hắn, hỏi:

"Cha ơi, cha nuôi chưa tỉnh sao ạ?"

"Ừm. Chưa đâu. Muộn rồi, con đi ngủ đi. Sáng mai chắc cha nuôi sẽ tỉnh lại đấy."

"Con không muốn ngủ. Con muốn ở bên cạnh cha nuôi."

"Không được. Trẻ con phải đi ngủ sớm. Có cha ở bên cạnh chăm sóc hắn là được rồi. Danh Thần, ngươi giúp ta cho Diên nhi đi ngủ nhé!"

"Được rồi. Ngươi đừng cố sức quá. Có chuyện gì cứ gọi cho Lục Ly nhé."

Hồng Thanh mỉm cười gật đầu. Danh Thần liền dỗ Phi Diên đi ngủ. Hai người họ vừa ra ngoài không lâu thì Mộc Văn chạy vào. Hắn nhìn Tử Hằng mà ngạc nhiên.

"Ta nghe thuộc hạ nói biểu ca bị ốm rồi ta còn tưởng bọn chúng đùa. Hoá ra là thật à?"

Hồng Thanh ngẩng đầu nhìn y, hỏi:

"Không phải ngươi đang phải chịu phạt quỳ à? Sao lại chạy đến đây? Không sợ Tử Hằng thấy sẽ phạt nặng hơn sao?"

"Biểu ca bị ốm như vậy ta nào có tâm trạng mà chịu phạt chứ. Ta sốt ruột muốn đi xem huynh ấy thế nào."

Hồng Thanh: "..."

Ngươi là quan tâm biểu ca ngươi thật hay đang lấy cớ hắn ốm để trốn phạt vậy?

"Tại sao huynh ấy lại đột nhiên ốm nặng như vậy?"

"Ta cũng không biết nữa. Biểu ca của ngươi nhiều lúc cảm thấy giống như con nít vậy, ta không thể hiểu được. Diên nhi còn dễ hiểu hơn hắn."

"Huynh ấy chỉ như vậy với ngươi thôi. Với bọn ta lúc nào cũng như hung thần ác sát vậy."

Hồng Thanh sững người.

"Ngươi định thức đêm trông huynh ấy hả?"

Đang ngẩn người nghe Mộc Văn hỏi hắn mới giật mình đáp:

"Hả?... Ừ. Dù sao trước kia hắn cũng đã từng thức đêm chăm sóc cho ta, ta cũng nên chăm sóc hắn thật chu đáo."

"Vậy để ta sai người nấu cho ngươi một bát canh gừng. Thức đêm vào thời tiết này dễ cảm lạnh lắm."

"Cảm ơn nhé."

Hồng Thanh nhìn Mộc Văn đi ra cửa mà ngạc nhiên. Hắn không nghĩ người như Mộc Văn lại chu đáo như thế.

...***...

Trước kia mỗi lần ru Phi Diên đi ngủ, Hồng Thanh đều kể cho thằng bé một câu chuyện cổ tích. Hắn không biết hát ru. Hắn đã từng học hát ru từ bà Lý nhưng hắn cảm thấy mình hát quá dở, không thể hay như bà ấy được nên nhất quyết chuyển qua kể chuyện.

Mấy hôm Hồng Thanh bị thương buộc phải ngủ riêng thì Tử Hằng ru Phi Diên ngủ. Nhưng Tử Hằng chưa từng ru trẻ con ngủ bao giờ, hắn rất lúng túng không biết nên làm thế nào. Hắn liền đi hỏi Danh Thần và Lục Ly. Lục Ly vừa nghe đến đã lập tức từ chối. Y vốn không chơi được với con nít. Danh Thần không biết kể chuyện nhưng có thể hát, không biết hát ru nhưng có thể hát đồng dao. Vậy là việc ru Phi Diên ngủ mỗi lần Hồng Thanh không thể làm được giao cho Danh Thần.



Những bài đồng dao mà Danh Thần hát là những bài mà hắn nghe lúc còn nhỏ và những bài mà hắn nghe đám trẻ con hát lúc tháp tùng Tử Hằng đi vi hành. Phi Diên rất thích nghe hắn hát. Mỗi lần hắn hát Phi Diên đều ôm chặt lấy hắn, sau đó dần đi vào giấc ngủ. Mà nhóc này ngủ rồi cũng vẫn ôm chặt lấy hắn. Hắn sợ cậu bé lại thức dậy nên không dám động đậy. Đợi một lúc lâu sau hắn mới nhẹ nhàng gỡ tay cậu bé ra rồi không tiếng động bước ra khỏi phòng.

Lúc Danh Thần qua phòng chủ tử vẫn thấy Hồng Thanh đang ngồi canh bên giường bệnh. Trên người y chỉ khoác một cái áo khoác mỏng. Danh Thần cởϊ áσ ngoài nhẹ nhàng khoác lên người Hồng Thanh.

"Ngươi vẫn chưa nghỉ ngơi à?" Hồng Thanh ngẩng đầu nhìn hắn.

"Chủ tử còn đang nằm bệnh thế kia làm sao mà ta ngủ được."

"Cũng phải nhỉ. Làm ảnh vệ đúng là vất vả thật."

Danh Thần xoa nhẹ đầu Hồng Thanh, dịu dàng nói:

"Mệt thì cứ nghỉ ngơi đi. Còn có ta ở bên ngoài nữa. Đừng để quá sức. Chủ tử mà tỉnh dậy thấy ngươi kiệt sức sẽ tự trách chính mình đấy."

"Thế thì càng tốt. Như vậy y sẽ bớt hành động ngốc nghếch đi."

Danh Thần bật cười. Chủ tử hành động ngốc nghếch còn không phải do người này sao?

"Ta nói này, ngươi không cần quá lo lắng chuyện Diên Diên sẽ chịu ủy khuất đâu. Tuy rằng chủ tử đã có hai thê tử, họ đều là người có gia thế rất lớn nhưng lại chưa có con. Với địa vị của chủ tử, không ai dám đắc tội với ngài ấy cả. Với cả Diên Diên thông minh và lanh lợi như vậy ta không nghĩ thằng bé sẽ chịu để người ta ức hϊếp đâu."

"Chủ yếu là ở ngươi. Nếu ngươi thực sự yêu chủ tử thì những chuyện này sẽ không làm khó được ngươi đâu. Ngươi sống cực khổ bao nhiêu năm rồi, không thể ích kỷ cho bản thân một chút sao? Chủ tử cũng cô đơn nhiều năm lắm rồi."

"Nếu như có một ngày ngươi thực sự không chịu được, hãy nói với ta. Ta sẽ đưa ngươi đi."

Hồng Thanh sửng sốt nhìn Danh Thần.

"Ngươi… tại sao…"

Tại sao ngươi luôn đối xử tốt với ta như thế? Luôn ủng hộ ta vô điều kiện? Ta đã làm được việc gì cho ngươi đâu.

"Ưm…"

Tiếng rên nhẹ của Tử Hằng khiến Hồng Thanh chú ý. Hắn vội đứng dậy đến gần Tử Hằng kiểm tra thử. Danh Thần nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Hồng Thanh nhìn thấy lông mày Tử Hằng nhíu lại, vẻ mặt vô cùng khó chịu và khổ sở. Hồng Thanh vội gọi:

"Tử Hằng! Tử Hằng, ngươi sao thế? Đau ở đâu à?"

Tử Hằng nhíu mày càng sâu, mắt vẫn nhắm chặt, miệng không ngừng kêu:

"Mẫu hậu, đừng! Xin người đừng làm thế!"

Nhận ra Tử Hằng đang gặp ác mộng, Hồng Thanh cố gắng lay gọi Tử Hằng thì lại nghe hắn kêu lên:

"Mau chạy đi, Cảnh Thần!"

Hồng Thanh sững người. Cảnh Thần là ai?

Tử Hằng gọi tên người đó hai lần nữa, cứ liên tục bảo người đó chạy đi, đừng quay đầu lại. Sau một lúc y không nói mớ nữa, bắt đầu thở chậm hơn. Hồng Thanh chạm tay lên trán y nhận thấy đã hết sốt. Hắn mới thở phào một hơi.

Trong mơ Tử Hằng đã gọi tên Cảnh Thần rất nhiều lần. Cách gọi tha thiết, đầy lo lắng như thế hắn có thể nhận ra Tử Hằng rất quan tâm đến người đó. Cảnh Thần là tên của một nam nhân. Hắn chưa từng nghe Tử Hằng nhắc đến cái tên này bao giờ. Lẽ nào là có quan hệ gì đặc biệt không muốn cho hắn biết? Mà cũng đúng. Hắn với Tử Hằng có quan hệ gì đâu làm sao chuyện gì y cũng nói cho hắn biết được. Đến cả chuyện thân thế của y cũng là hắn tự mình phát hiện chứ y đâu có chủ động nói. Nghĩ lại thì hắn còn chưa biết chính xác Tử Hằng là vị hoàng thân quốc thích nào. Thân thích của hoàng đế trong thế giới này hắn không biết rõ. Thứ nhất là hắn không để tâm, thứ hai là hắn không có thời gian. Nhặt rác thì bận tâm hoàng đế có những thân thích nào làm gì.

***



Tử Hằng tỉnh lại thì thấy ngoài cửa sổ trời đã nhá nhem sáng. Đầu hắn hơi nhức nhưng so với đêm qua đã đỡ hơn rất nhiều. Đã bao nhiêu năm rồi hắn mới lại ốm một trận như thế. Lý do kể ra lại đúng là nực cười. Vừa nãy không hiểu sao lại mơ thấy chuyện lúc nhỏ, mơ thấy Cảnh Thần của ngày còn là thái giám trong cung. Đã bao lâu rồi hắn không mơ giấc mơ kiểu này nữa?

Bất chợt Tử Hằng nhìn thấy Hồng Thanh đang ngủ gục bên giường của mình. Trong lòng bỗng dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ. Hồng Thanh thức đêm chăm sóc cho hắn sao? Xem ra lâu lắm hắn mới bị sốt nằm liệt giường như vậy cũng đáng giá đó chứ.

Nhìn thấy Hồng Thanh có dấu hiệu tỉnh lại, Tử Hằng vội nằm xuống giả vờ ngủ tiếp.

Hồng Thanh lờ mờ mở mắt. Hắn nhận ra trời đã gần sáng. Việc đầu tiên hắn làm là nhổm dậy sờ thử trán Tử Hằng. Thấy không sốt nữa Hồng Thanh đã hoàn toàn yên tâm. Hắn đang định rời đi thì eo đột ngột bị giữ lại. Tử Hằng mở mắt mỉm cười nhìn hắn.

"Ngươi tỉnh rồi?"

"Ừm."

"Khoẻ rồi?"

"Cũng được."

"Vậy bỏ tay ra!"

Tử Hằng nghe giọng nói lạnh lùng của Hồng Thanh liền nuối tiếc buông tay. Biết thế hắn đã nói là mình chưa khoẻ lắm.

"Nếu đã khoẻ rồi thì ta đi bảo người nấu chén thuốc bổ cho ngươi."

"Đợi đã!"

Tử Hằng nắm lấy cổ tay Hồng Thanh kéo lại. Bị kéo đột ngột, Hồng Thanh ngã vào lòng Tử Hằng. Tử Hằng thuận thế đẩy ngã y nằm xuống giường, bản thân ngay lập tức nằm đè lên.

"Ngươi… Vừa mới khoẻ lại ngươi đã muốn làm cái gì? Đừng nghĩ ta không dám đánh ngươi."

"Bình tĩnh. Ta chỉ muốn cảm ơn ngươi vì đã chăm sóc ta cả đêm."

Hồng Thanh đỏ mặt quay đi.

"Ai… ai bảo là ta chăm sóc ngươi cả đêm chứ?"

Tử Hằng cúi xuống ghé sát tai Hồng Thanh thì thầm:

"Để cảm ơn, ta hôn ngươi được không?"

Hồng Thanh chưa kịp đáp Tử Hằng đã nắm cằm hắn xoay qua rồi hôn lên môi hắn. Hồng Thanh muốn đẩy mà đẩy không ra, dần dần lại bị nụ hôn dịu dàng của Tử Hằng cuốn lấy. Hắn từ lúc nào đã không kháng cự nữa, cũng ôm lấy Tử Hằng và đáp lại y. Bọn họ ôm hôn nhau một lúc Tử Hằng chủ động buông ra, để lại một sợi chỉ bạc đọng trên bờ môi của cả hai.

"Không phải đã nói sẽ không ép ta tiếp nhận tình cảm của ngươi sao? Sao lại hôn ta?"

"Ta hôn ngươi chỉ đơn giản là vì ta thích, với chuyện đó thì liên quan gì?"

"Ngươi nói gì vậy? Nếu không phải có tình cảm với nhau thì sao có thể hôn được?"

"Sao không có tình cảm? Ta thích ngươi nên ta hôn ngươi. Đó không phải là chuyện dĩ nhiên sao? Ta thấy ngươi cũng rất thích hôn mà."

Hồng Thanh cứng họng không phản bác được.

"Có muốn hôn nữa không?"

"Biến."

* Có ai sau khi hôn xong lại nói chuyện kiểu như các ngươi không?