Hồng Thanh ngỡ là mình nghe nhầm. Làm sao lại có thể như vậy? Tử Hằng rõ ràng thích nữ nhân kia mà, làm sao đọc những đoạn văn miêu tả những cảnh thân mật của hai nam nhân lại không căm ghét hay ghê tởm? Không chỉ vậy nhân vật trong cuốn thoại bản đó là hắn và Tử Hằng. Cứ cho là Tử Hằng không ghét hắn nhưng đọc một cuốn sách mà nhân vật chính là mình lại thân mật với một nam nhân khác, lại còn là tình cảm yêu đương sâu đậm như vậy mà cũng có thể chấp nhận sao? Tên này hoặc là bị điên hoặc là… y thích hắn? Chuyện này sao có thể chứ?
Thấy Hồng Thanh đứng im không động đậy, Tử Hằng nghĩ là y đang bị sốc. Cũng phải thôi, Hồng Thanh rõ ràng là trai thẳng. Y đã từng có vợ, có cả con trai đã năm tuổi, đã ở một mình nuôi con suốt năm năm. Hắn chưa từng hỏi Hồng Thanh tại sao không đi bước nữa, tại sao không kiếm cho Phi Diên một người mẹ. Hắn nghĩ một nam nhân còn trẻ khoẻ như vậy lại chấp nhận làm lụng vất vả một mình nuôi đứa con trai từ khi đỏ hỏn cho đến bây giờ chắc hẳn là vì còn tình cảm với người vợ trước, hoặc y vốn đã có người trong lòng rồi. Bây giờ lại được một nam nhân khác tỏ tình như thế này sao có thể không sốc cho được. Hắn không định bày tỏ lòng mình sớm như thế nhưng cứ nghĩ đến Hồng Thanh ngồi đọc cuốn thoại bản viết về hai người họ thì hắn lại không nhịn được, đặc biệt là khi hắn nhận ra Hồng Thanh dường như không cảm thấy ghê tởm chuyện đó. Hắn nghĩ có thể mình có hi vọng.
Tử Hằng hơi do dự một chút. Nếu Hồng Thanh căm ghét chuyện này chắc hẳn phải đẩy hắn ra chứ nhỉ, nhưng vẫn còn đứng im như vậy là ý làm sao? Là sốc hay đã chấp nhận tình cảm của hắn?
"Ngươi… buông ta ra trước đã."
Tử Hằng vội buông tay, trong lòng vô cùng hồi hộp và lo lắng. Hồng Thanh quay lại nhìn hắn, ánh mắt rất nghiêm túc hỏi:
"Vậy ban nãy ý ngươi muốn nói là ngươi thích ta sao?"
Tử Hằng gật đầu đáp: "Đúng vậy."
"Ta tưởng ngươi thích nữ nhân. Ngươi có thê tử rồi."
"Đúng. Nhưng ta cũng chưa từng nói ta sẽ không thích nam nhân."
Hồng Thanh nhíu mày, rõ ràng không tin. Cách đây chưa đầy một tháng, là ai đó mắng hắn vô sỉ, mặt dày, không có tư cách làm cha vậy chứ? Bây giờ lại bảo thích hắn, đùa à?
"Chắc ta chưa kể với ngươi chuyện về cha ta phải không? Ông ấy yêu một nam nhân, thậm chí còn chấp nhận chia sẻ người đó với một người nam nhân khác. Ba người hiện tại đang du ngoạn khắp nơi vô cùng vui vẻ, còn thi thoảng gửi thư cho ta nữa."
Hồng Thanh kinh ngạc mở tròn mắt. Không chỉ sự thật rằng cha của Tử Hằng hoá ra cũng là đoạn tụ mà điều khiếnhắn ngạc nhiên hơn cả là ba nam nhân cũng có thể sống chung với nhau kiểu như vậy sao?
"Ngươi nói với ta chuyện này làm gì? Ý muốn bảo ngươi cũng muốn giống với cha ngươi, sống chung ba người?"
"Không phải. Ý ta là việc ta thích nam nhân không có gì là khó tin cả. Ta muốn ngươi tin tưởng tình cảm của ta đối với ngươi là thật lòng."
Hồng Thanh chỉ im lặng. Dường như đang do dự. Tử Hằng quyết định phải hành động. Hắn kéo tay Hồng Thanh vào một cái ôm rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hơi mở ra vì kinh ngạc của y. Hồng Thanh mở tròn mắt sửng sốt. Sợ Hồng Thanh phản kháng, Tử Hằng ôm y càng chặt hơn.
Ban đầu Hồng Thanh chỉ đứng im, sau đó đáp lại một cách vụng về. Tử Hằng nhận ra y không phản kháng, vui mừng bắt đầu hướng dẫn y nên hôn như thế nào cho đúng. Đầu tiên là ngậm lấy bờ môi phía trên, chờ đến khi Hồng Thanh làm theo, hắn bắt đầu liếʍ nhẹ dụ cho Hồng Thanh mở miệng ra. Đôi môi vừa hé mở, Tử Hằng lập tức lùa lưỡi vào cuốn lấy lưỡi của Hồng Thanh khiến Hồng Thanh kinh ngạc, kêu "ưm" lên một tiếng. Tiếng kêu này nghe vừa yếu ớt lại vừa dễ thương đến cực điểm khiến Tử Hằng không nhịn được. Hắn bế Hồng Thanh lên, vừa hôn vừa bước đến chiếc giường gần đó.
Cả hai cứ như bị trúng xuân dược. Họ ôm nhau, môi lưỡi giao triền không dứt. Sống đến kiếp thứ hai nhưng đây mới là lần đầu tiên Hồng Thanh được hôn. Kiếp trước hắn theo đuổi thái tử điện hạ ba năm nhưng vẫn chưa được hôn người ta lấy một lần. Thành ra lần đầu được hôn, hắn quả thật đã từ tò mò rồi dẫn đến thích thú, rồi thành nghiện. Hắn ôm lấy cổ Tử Hằng hôn đến mức bản thân cảm thấy không thở được nữa mới dừng lại.
"Ngươi hôn ta thế này có phải là đã đồng ý với ta rồi?" Tử Hằng thì thầm.
Hồng Thanh xấu hổ quay mặt đi, lúng túng đáp:
"Không có. Ta… ta chẳng qua chưa hôn bao giờ nên… nên tò mò thôi."
Tử Hằng bật cười nhẹ.
"Ngươi vậy mà đây là nụ hôn đầu à?"
"Nụ hôn đầu thì sao? Ngươi cứ cười đi."
"Không. Ta không phải cười ngươi. Ta đang rất vui." Tử Hằng cụng nhẹ trán mình vào trán Hồng Thanh, ánh mắt ngập tràn yêu thương và sủng nịnh: "Ta chính là nụ hôn đầu của ngươi. Ta hạnh phúc lắm."
Hồng Thanh đỏ mặt. Trong lòng cũng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Nhưng đi cùng lúc với nó là nỗi sợ hãi càng lớn dần. Nếu chấp nhận tình cảm này của Tử Hằng cũng có nghĩa là hắn sẽ bị lộ việc mình là một người song tính. Hắn sợ phản ứng của Tử Hằng khi biết chuyện này. Nam nhân lại có thể mang thai, không chỉ vậy còn sinh ra đứa con với người đàn ông khác. Tử Hằng liệu có đủ bao dung để chấp nhận những chuyện này? Huống chi thân phận của Tử Hằng lại là người của hoàng thất thì hắn lại càng không nên dính vào.
"Thanh nhi, sao vậy?"
Hồng Thanh đẩy Tử Hằng qua một bên rồi ngồi dậy, chỉnh trang lại y phục, cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh và lạnh lùng nói:
"Ta nghĩ chuyện giữa chúng ta nên dừng ở đây thôi. Sẽ không có kết quả đâu."
Tử Hằng kinh ngạc ngồi bật dậy.
"Ngươi nói gì vậy? Chúng ta còn chưa bắt đầu sao có thể nói là không có kết quả?"
"Ngươi nói muốn đến với ta vậy hai thê tử của ngươi ở nhà thì ngươi tính sao?"
"Cái đó ta…"
Tử Hằng lúng túng. Hắn là hoàng đế, bọn họ là phi tử, đâu phải muốn bỏ là có thể bỏ. Huống chi hắn lấy các cô ấy chỉ đơn giản vì nguyên nhân chính trị, càng không thể tùy tiện bỏ được."
"Ta biết cái khó của ngươi. Là người của hoàng thất, mọi cuộc hôn nhân đều liên quan đến việc tạo mối quan hệ với các thế lực, củng cố địa vị. Ngươi không thể bỏ bọn họ, còn ta không yên tâm để Diên nhi sống trong môi trường đầy rẫy nguy hiểm đó. Cho nên mới nói chúng ta không có kết quả đâu."
"Ta sẽ nghĩ cách trả bọn họ về nhà. Dù sao ta cũng không có tình cảm gì với họ, bọn ta cũng không có con, không có ràng buộc gì, ta có thể…"
"Ngươi không thể. Ngươi cần bọn họ. Ta không muốn ngươi vì ta mà đánh đổi vị trí hiện tại của ngươi. Tử Hằng, không cần tỏ ra đau khổ như thế. Dù sao Phi Diên cũng không phải là con của ngươi. Giữa ta và ngươi cũng không có gì ràng buộc. Muốn dứt ra rất dễ dàng."
"Sao lại không có? Diên nhi đã gọi ta là cha, ta dĩ nhiên là cha của nó. Diên nhi là con của hai chúng ta. Chúng ta rõ ràng có ràng buộc."
"Ngươi đừng nên tự lừa mình dối người nữa. Bản thân ngươi biết chúng ta đến với nhau không được đâu."
Hồng Thanh đứng dậy muốn đi lại bị Tử Hằng ôm chầm lấy giữ lại.
"Không phải là không được. Ta nhất định sẽ có cách để đưa ngươi về bên cạnh ta. Ngươi là người đầu tiên mà ta yêu. Ta nhất định sẽ không buông tay ngươi đâu."
"Nhưng ta đã buông tay ngươi rồi."
Hồng Thanh kiên quyết gỡ tay Tử Hằng ra rồi rời khỏi phòng, để lại Tử Hằng ngồi đó thẫn thờ. Vừa ra khỏi phòng đã đυ.ng trúng ngay Danh Thần đang đi tới.
"Này, ngươi không sao đấy chứ? Sao đi vội thế? Có bị thương không?"
Hồng Thanh chỉ lắc đầu, không nói gì cũng không ngẩng đầu lên. Danh Thần thấy lạ. Hắn muốn nhìn gương mặt của Hồng Thanh nhưng y đều lẩn tránh.
"Ngươi không sao đấy chứ? Ngươi… ngươi khóc đấy à?"
"Ngươi mới khóc. Cả nhà ngươi đều khóc."
Giọng nói không rõ ràng còn run run thế kia rõ ràng là đang khóc. Liếc nhìn ra phía sau lưng Hồng Thanh thoáng thấy bóng dáng của chủ nhân mình ở trong phòng, Danh Thần đã đoán được đại khái nguyên nhân. Hắn kéo tay Hồng Thanh nói:
"Đi với ta. Ta dẫn ngươi tới một nơi."
...***...
Danh Thần kéo Hồng Thanh bay lên mái nhà, ngồi trên đó vừa nói chuyện vừa uống rượu.
"Ngươi uống rượu được không thế?"
"Chưa thử. Nhưng chắc là được."
Kiếp trước Hồng Thanh đã uống qua trăm loại rượu khác nhau, kiếp này hắn chưa uống đến một giọt vì căn bản là không có tiền. Hắn không rõ thân thể này có chịu được không. Hồng Thanh nâng hũ rượu lên uống một ngụm sau đó thì ho sặc sụa.
Danh Thần vừa vỗ lưng cho hắn vừa nói:
"Xin lỗi. Có lẽ ngươi không uống được rượu. Để ta lấy nước ấm cho ngươi."
"Không cần. Mới đâù chưa quen thôi. Uống nhiều tự khắc ổn."
Nói rồi Hồng Thanh lại nâng hũ rượu lên uống một ngụm nữa. Lần này hắn không ho nữa nhưng có vẻ hơi khó chịu. Thấy tâm trạng của Hồng Thanh rõ ràng là không ổn. Danh Thần cũng không cản nữa.
"Cảm ơn nhé! Những lúc như thế này có người bằng hữu như ngươi ở bên đúng là may mắn thật."
Danh Thần rất muốn nói hắn không muốn làm bằng hữu với Hồng Thanh nhưng hắn biết rõ lúc này mình không thể nói thế. Hắn chỉ có thể vỗ vai Hồng Thanh cố gắng an ủi y.
"Ngươi đã yêu bao giờ chưa?" Hồng Thanh đột ngột quay qua hỏi.
"Ta…ta chưa."
"Vậy thì ta có lời khuyên cho ngươi. Nếu sau này có thích một người nào đó thì nhất định phải tìm hiểu thật kĩ thân thế của người đó, tránh để sau này nảy sinh tình cảm rồi lại đau đớn phải buông bỏ."
Danh Thần nghĩ có lẽ chủ tử vẫn chưa nói thật thân thế của mình cho Hồng Thanh, nhưng chỉ riêng việc chủ tử là người của hoàng tộc thì việc hai người họ đến với nhau cũng đã rất khó khăn rồi. Chả trách Hồng Thanh lại đau đớn nói như thế. Danh Thần siết chặt bàn tay, l*иg ngực như quặn lại. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại hỏi:
"Nếu cảm thấy đau khổ như thế ngươi có nghĩ đến tìm một đối tượng khác để dựa vào không?"
* Không được đâu. Danh Thần à, ta đã có người khác cho ngươi rồi.