Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Sinh Con Cho Hoàng Đế

Chương 3: Học cách sống như ăn mày

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gần đây Hồng Thanh mới biết hoá ra bà Lý đã ở bên nuôi nguyên chủ từ khi nguyên chủ còn là thiếu niên. Hoàn cảnh của y cũng éo le lắm.

Cách đây bốn năm, bà Lý đã gặp Phương Hồng Thanh, khi đó đang nằm ngất trên đường, cả người đầy thương tích. Bà mới đưa hắn về chăm sóc. Đầu óc hắn lúc đó đã không bình thường, lúc tỉnh lúc điên. Theo như lời bà kể, gia đình Phương Hồng Thanh vốn rất giàu có. Hắn là con trai trưởng, tương lai kế nghiệp gia đình nên rất được chiều chuộng. Từ nhỏ hắn đã biết cơ thể mình không giống như những người khác nhưng ngươi giấu nhẹm, không dám nói. Không may một lần bị cha ngươi phát hiện ra. Ồng ta đánh hắn rất dã man. Đánh đến khi phát hiện ra hắn bị điên liền ném ngươi ra ngoài. Bà Lý khi đó nhặt được hắn hoàn cảnh cũng rất nghèo khó, cũng không có tiền chữa trị cho hắn. Đành cứ để tên điên như hắn sống bên cạnh mình cho đến tận giờ.

Hồng Thanh không khỏi cảm thấy xót xa cho thân phận của nguyên chủ. Hắn lại càng tức giận cha mẹ của nguyên chủ hơn. Con nào thì cũng là con, sao lại có thể đối xử nhẫn tâm với đứa con của họ như vậy chỉ vì nó khác người chứ?

Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc nhất là việc bà Lý vậy mà biết sự thật hắn là người song tính, còn là do đích thân nguyên chủ nói cho bà biết. Bà Lý rất tinh tế, biết được thân phận đặc biệt của hắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn nghiêm trọng thế nào nên đã tình nguyện giữ bí mật này giúp hắn suốt bao nhiêu năm. Hắn thật sự rất biết ơn bà ấy.

Vi để tiết kiệm tiền nên mọi thứ hắn đều phải học cách chi tiêu rất tằn tiện. Mỗi ngày hắn chỉ có thể mặc một bồ đồ, cũng chỉ có một bộ dự phòng, lại còn không được lành lặn. Hai bộ đó cứ giặt, phơi khô rồi thay đi thay lại. Hắn không biết giặt. Hôm qua là nhờ bà Lý giặt giúp nhưng sau này bà ấy nói hắn phải tự giặt.

Mỗi ngày từ sáng đến tối chỉ có thể ăn hai bữa. Ban ngày ăn màn thầu, buổi tối xin ít gạo về nấu cháo. Ăn không đủ no còn chẳng đủ chất dinh dưỡng. Nửa đêm hắn đói nhưng lại không thể tìm được thứ gì để ăn. Ngủ trên đống rơm khiến hắn ngứa ngáy, khó chịu, càng khó ngủ. Gần như không có đêm nào hắn ngủ ngon giấc.

Không chỉ như vậy, để kiếm thêm tiền cho tiêu cho cuộc sống, bà Lý còn bắt Hồng Thanh phải đi nhặt rác kiếm tiền giống như mình. Ban đầu Hồng Thanh kiên quyết từ chối. Từ nhỏ đến lớn hắn ăn nhả bả còn có người dọn cho, bây giờ lại bảo hắn đi nhặt đồ thừa của người khác thải ra… Nghĩ đến thôi hắn đã muốn nôn rồi, làm sao dám động tay vào được. Hắn kiên quyết nói muốn đi tìm một công việc khác. Hắn không tin hắn không thể kiếm được tiền nếu không đi nhặt rác.

Vậy là Hồng Thanh hăm hở đi tìm việc làm. Nhưng ban đầu hắn khí thế hăm hở bao nhiêu thì sau đó lại càng thất vọng tràn trề bấy nhiêu. Hắn đã hỏi xin rất nhiều công việc, từ bưng bê phục vụ quán, đến rửa chén, lau nhà, chẻ củi, phụ bếp. Hắn chưa làm được nửa canh giờ đã bị người ta đá bay ra khỏi cửa. Bọn họ đều nói hắn vô dụng, chẳng biết làm cái gì, đυ.ng vô chỉ hỏng việc. Rốt cuộc sau hai ngày nhẫn nại đi tìm việc hắn lại vác cái bụng đói quay về tìm bà Lý. Rơi vào hoàn cảnh này hắn không còn cách nào khác phải chấp nhận nhặt rác kiếm tiền.

Hắn chấp nhận bản thân đi nhặt rác để kiếm tiền nhưng cũng không muốn chạm tay trực tiếp vào mấy thứ dơ bẩn đó. Hắn quấn mảnh vải rách vào hai tay, lấy vải đen che kín miệng và mũi rồi mới chịu đi làm việc. Dù vậy nhìn vào mớ rác thải hắn cũng xém ói mấy lần. Hắn chỉ dám nhặt mấy thứ có vẻ sạch sẽ một chút.

Tính cách hắn thay đổi so với nguyên chủ khá nhiều. Bà Lý không ít lần nghi ngờ nhưng không dám nói ra. Dù sao ở thế giới này không giống như thế giới ở kiếp trước của hắn, không tồn tại những người mang danh thuật sĩ, không có sức mạnh khống chế thời không. Sẽ chẳng ai tin chuyện một người xuyên không từ thế giới khác đến. Hắn mà kể ra chuyện này chắc chắn sẽ bị xem là một tên điên. Cho nên mấy lần hắn nói bóng gió kiểu như lần đó bản thân bị đánh gần như chết rồi. Hồn gần như đã lìa khỏi xác nhưng rồi đột ngột bị kéo trở lại thân thể. Sau khi tỉnh lại thì đã quên rất nhiều chuyện. Hắn bịa ra kể như thế, vậy mà bà Lý lại tin là thật. Từ đó không còn nghi ngờ thân phận của hắn nữa.

Cuộc sống của hai người trôi qua bằng những ngày Hồng Thanh nỗ lực học cách kiếm sống trong thân phận của một tên ăn mày đã khỏi bệnh điên. Sẽ chẳng xảy ra chuyện gì nếu không có sự việc ngày hôm đó.

Hôm ấy, hắn theo bà Lý đi nhặt rác thì chạm mặt những kẻ đã đánh chết nguyên chủ vào ngày hôm đó. Bọn chúng tiến tới không ngừng thoá mạ và rủa xả Hồng Thanh. Hắn tức giận liền giả điên, ôm hẳn một hũ nước mắm quăng thẳng về phía bọn chúng sau đó bỏ chạy. Để tránh bị trả thù, Hồng Thanh và bà Lý ngay đêm đó kéo nhau trốn khỏi thôn.

Hai người một già một trẻ dắt díu nhau bỏ đi trong đêm. Lộ phí của cả hai chỉ có năm trăm văn tiền tích cóp còn lại từ tiền bán chiếc áo đắt tiền kia. Trong túi vải đeo trên người chỉ có vài đồ ăn khô, một bộ y phục tương đối sạch sẽ, ngoài ra không còn gì khác.

Trong hơn một tuần sống tại thế giới mới, tuy rằng ăn uống kham khổ, ngủ không đủ giấc, nhưng vận động nhiều khiến thể lực của Hồng Thanh cũng tốt hơn. Lúc bà Lý không thể đi được nữa, hắn cõng bà lão đi một đoạn đường gần cả cây số để đến nhà trọ.



Hai người họ đến thôn mới vào giữa đêm nên không có nhiều lựa chọn, vì vậy mà dồn hết chỗ tiền còn lại thuê một căn phòng trọ nhỏ ở tạm một đêm. Sáng hôm sau cả hai dậy sớm tiếp tục đi nhặt rác kiếm sống.

Nơi này Hồng Thanh không còn bị xem là một tên điên, cũng không ai quen biết hắn nên cuộc sống của hắn cũng thoải mái hơn một chút.

Suốt mấy chục ngày, hôm nào cũng bao bọc kín mít rồi đi nhặt rác cùng bà Lý, dần dà Hồng Thanh cũng quen dần, không còn bị ói mỗi lần đi nhặt rác nữa, cũng không còn bài xích công việc bẩn thỉu này như trước. Dù sao nhờ có nó hắn mới có cái ăn hàng ngày, cũng tích cóp được chút ít.

Hai người họ may mắn tìm được một căn nhà bỏ hoang xập xệ. Bọn họ dọn dẹp sơ qua một chút dùng làm nơi ở tạm. Tuy một cái giường đàng hoàng cũng không có, bản thân vẫn còn phải nằm đất, nhưng với Hồng Thanh thế này còn đỡ hơn ở trong ngôi miếu hoang ẩm ướt, toàn gián với chuột kia. Đêm nào cũng ngủ không yên.

Thấm thoát Hồng Thanh đã đến thế giới này được hơn một tháng. Hắn bây giờ đã có thể nhặt bất kỳ loại rác thải nào mà không cần do dự, có thể ăn màn thầu ngày qua ngày mà không biết chán, có thể ăn cơm chỉ toàn rau không có tí thịt cá mà không mở mồm ra than vãn, có thể mở miệng năn nỉ ỉ ôi người ta bố thí cho ít tiền mà không thấy mất mặt. Nhìn lại bản thân hiện tại chính hắn cũng không thể tin được tại sao mình lại có thể dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh hiện tại và nỗ lực cố gắng vượt qua nó như vậy. Nếu là hắn của kiếp trước có lẽ đã không ngừng khóc lóc ầm ĩ đòi trở về rồi.

Hắn đã từng chết một lần. Đã từng ở bên trong cơ thể mình chứng kiến Sử Hồng từ một không gian khác đến sống trong cơ thể mình. Hắn hàng ngày chứng kiến người đó sống như thế nào, đối phó với những khó khăn nguy hiểm ra sao, từng bước từng bước chiếm lấy trái tim của vị thái tử điện hạ mà hắn đã dành mất ba năm theo đuổi nhưng không thành công, cũng chứng kiến người đó đã phải chịu qua những giày vò và bất công như thế nào. Hắn thực sự ghen tị. Hắn cũng muốn được sống giống như người đó, cũng muốn có được một người yêu thương hắn bằng cả trái tim.

Ông trời đã cho hắn cơ hội được sống lại. Cho dù là cuộc sống khó khăn trắc trở bao nhiêu, hắn cũng muốn giống như người đó có thể trở mình. Muốn như vậy hắn phải vượt qua nghịch cảnh hiện tại đã.

Liêm sỉ, danh dự, giờ phút này hắn cần phải giữ làm quái gì? Dù sao cũng không ăn được. Cái hắn cần bây giờ là tiền. Hắn chỉ cần kiếm thật nhiều tiền rồi thoát khỏi cảnh nghèo khó này là được. Sau đó hắn sẽ đạp bằng tất cả những kẻ dám xem thường hắn.

Bỗng một ngày Hồng Thanh bị ói mửa trong lúc ăn. Kể từ khi làm quen với việc phải sống tằn tiện, hắn đã không còn bị ói mỗi khi ăn đồ ăn nữa, nhưng ngày hôm đó gần như hắn đã không ăn được gì. Mỗi lần đến lúc ăn, chỉ ngửi mùi cơm thôi hắn đã muốn ói. Bà Lý nhìn hắn một hồi rồi đột nhiên hỏi:

"Có phải ngươi mang thai rồi không?"

Hồng Thanh nghe mà buồn cười.

"Bà nói linh tinh cái gì thế? Ta là nam nhân, làm sao mà mang thai được?"

"Người khác thì không thể nhưng ngươi có bộ phận đó của nữ nhân mà. Có thể sẽ mang thai thật đấy."

Hồng Thanh kinh hoàng trợn trừng.
« Chương TrướcChương Tiếp »