Hồng Thanh đang ngồi đọc sách thì đột nhiên thấy một con chó lớn từ đâu nhảy chồm lên người hắn. Hồng Thanh hoảng sợ nằm bất động, không dám mở mắt. Con chó đó chỉ đè lên người hắn nhìn hắn chăm chăm chứ không làm gì cả.
“Cha! Cha ơi!”
Tiếng gọi non nớt bên tai khiến Hồng Thanh bừng tỉnh. Hắn mở mắt ra và nhìn thấy con gái đang nằm đè lên người mình. Hồng Thanh thở dài một hơi. Thảo nào trong mơ lại bị một con chó lớn đè lên người.
“Văn Văn, con lên cân rồi đấy à? Nặng quá!”
Hi Văn bĩu môi nói:
“Cha chê con béo đấy à? Con không chịu đâu. Phụ thân nói con gầy lắm mà.”
Hồng Thanh phì cười. Thân hình mũm mĩm như vậy sao lại có thể nói là gầy được. Con bé mới đi ra ngoài dạo chơi với hoàng tổ phụ có một tháng mà lên đến mấy kí rồi. Ba người bọn họ chăm con bé hơi quá.
“Ừ. Không béo, con mũm mĩm, dễ thương. Được chưa? Con xuống đi. Con đè lên người ta sắp ngạt thở rồi.”
Hi Văn xuống khỏi người Hồng Thanh, nghiêng người sang bên nằm lên cánh tay của cha. Hồng Thanh ngạc nhiên nhìn nó:
“Sao vậy?”
“Phụ hoàng dẫn Minh Minh đến trường săn mà không cho con đi cùng.”
Hồng Thanh xoa đầu con bé dịu dàng nói:
“Văn Văn, con là công chúa, không thể so sánh với đệ đệ được. Nếu con cũng muốn học đi săn thì đợi thêm một thời gian nữa nhé.”
“Tại sao ạ? Con khỏe chẳng kém gì đệ đệ. Lúc nào đánh nhau con cũng thắng đệ ấy.”
Hồng Thanh nghiêm mặt nhìn con bé khiến con bé sợ hãi cúi đầu.
“Tỷ đệ hai đứa đánh nhau tự hào lắm hả? Còn dám tị nạnh à?”
“Con… con xin lỗi.” Hi Văn lí nhí nói.
Hồng Thanh ngồi dậy. Hi Văn cũng lồm cồm ngồi dậy theo. Con bé ngồi ngay ngắn trước mặt cha mình, cúi đầu sợ hãi, không dám ngẩng lên.
“Ta đã dạy con thế nào? Con là tỷ tỷ của Minh Minh, sao không chịu nhường nhịn nó mà cứ đánh nó Hoài vậy?”
Hi Văn uất ức nói:
“Nhưng đệ ấy cũng đánh con mà. Con chỉ hức… chỉ hức…”
“Chỉ đánh lại thôi chứ gì? Con là tỷ tỷ mà không bảo nổi đệ của con sao? Không bảo được thì phải nói với cha chứ.”
“Dạ…”
Hồng Thanh thở dài cảm thấy rất mệt mỏi. Hai đứa nhỏ song sinh nhà hắn lúc nào cũng ở cùng nhau, chơi cùng nhau nhưng cứ hở tí là lại đánh nhau. Ngày còn nhỏ xíu Hi Văn lúc nào cũng hoạt bát, thích nói chuyện, còn Dư Minh thì ít nói, lạnh nhạt, không thích ồn ào. Nhưng khi lớn hơn một chút, nhất là sau khi đi du ngoạn bên ngoài cùng với hoàng tổ phụ thì Dư Mình bắt đầu đổi tính.
Thằng bé trở nên rất hay lí sự và lo xa. Tính của Hi Văn tự do, thích gì làm nấy nên dễ gây rắc rối nhưng vì con bé còn nhỏ nên sẽ không ai trách nó. Nhưng Dư Minh lại có thể chặn đứng mọi rắc rối của Hi Văn gây ra từ trong trứng nước, sau đó sẽ ở trước mặt tỷ tỷ của nó mà thuyết giảng một thôi một hồi như ông cụ non vậy. Mỗi lúc như thế Hi Văn đều sẽ cảm thấy uất ức rồi nảy sinh tranh cãi. Tranh cãi rồi đánh nhau. Nói về đánh đấm thì chẳng đứa nào chịu thua đứa nào.
Dư Minh có tư chất thông minh, từ nhỏ đã chăm chỉ học hành giống như phụ hoàng của nó vậy. Tử Hằng dồn tâm sức để đào tạo Phi Diên nhưng cũng chưa từng quên dạy dỗ đứa con trai thứ này. Dư Minh hứa hẹn sau này sẽ là một cánh tay đắc lực hỗ trợ cho Phi Diên sau khi đăng cơ.
Phi Diên rất thân thiết với hai đứa em của mình nhưng từ sau sinh thần mười lăm tuổi cậu nhóc rất bận rộn, không có mấy thời gian thư thả chơi cùng hai người em (Thời gian rảnh đều dùng để truy thê rồi), cho nên người hay chơi cùng bọn chúng nhất chính là Hồng Thanh. Hắn luôn rất vất vả để dung hoà hai đứa con tính cách trái ngược nhau này của mình.
Từ năm lên sáu tuổi, Dư Minh đã được Tử Hằng dắt đi tham gia và huấn luyện đi săn cũng như làm quen với các vũ khí, cho thằng bé học võ. Mỗi lúc Dư Minh “đi học” không có ai chơi chung Hi Văn sẽ lại đi tìm cha mình phụng phịu làm nũng. Mỗi lần con bé làm mặt buồn đến gặp mình là Hồng Thanh đoán biết luôn nguyên nhân rồi.
Hi Văn là con gái nhưng lại không thích chơi búp bê, học thêu thùa, nhảy múa, cắm hoa mà lúc nào cũng ganh tị muốn được giống như đệ đệ học cưỡi ngựa, bắn cung, đi săn. Hồng Thanh liền nhờ Tạ Chinh và Đường Sâm dạy cho con bé những gì mà nó muốn học nhưng cường độ so với Dư Minh sẽ thấp đi phân nửa. Vì chuyện này mà hắn với Tử Hằng đã tranh cãi với nhau.
“Ngươi muốn biến con bé thành nam nhân luôn sao? Sao lại để nó học mấy cái thứ đó chứ?”
“Văn nhi không thích học mấy cái thứ của con gái thì ta biết làm sao? Ta cũng không thể ép nó được. Ta thấy cho con bé học võ hay bắn cung cũng chẳng sao cả. Con gái mạnh mẽ sau này sẽ không bị bắt nạt.”
“Ai dám bắt nạt con của ta?”
Hồng Thanh: “…”
Cái kiểu cưng chiều con bá đạo thế này nhất định phải sửa.
“Vậy thì ngươi tự đi nói với Văn nhi đi. Nếu ngươi có thể thuyết phục được con bé chịu tình nguyện học mấy môn đó thì cứ thử xem.”
Nếu nói về việc chiều con thì Tử Hằng còn chiều con hơn cả hắn. Và Hồng Thanh đã đoán đúng. Tử Hằng nói là đi thuyết phục Hi Văn, nhưng y đi một hồi rốt cuộc thuyết phục không được phải thuận theo con gái mà cho nó học theo những gì cô bé muốn. Y than thở:
“Chẳng hiểu nó giống ai nữa. Con gái mà chỉ thích học võ với cưỡi ngựa bắn cung, ai mà thèm lấy nó chứ?”
“Con bé vẫn còn nhỏ ngươi lo mấy chuyện này có phải là hơi sớm rồi không?” Hồng Thanh ngồi hẳn lên đùi Tử Hằng, quàng tay qua cổ y, nói tiếp: “Con gái mạnh mẽ cũng có sự hấp dẫn của nó chứ. Với ta chỉ cần con bé thấy vui vẻ là được.”
Tử Hằng vòng tay ôm lấy eo Hồng Thanh kéo y ép sát vào người mình, thoải mái tựa đầu vào vai y nói:
“Được. Trẫm nghe hoàng hậu của trẫm. Hậu nói gì cũng đúng cả.”
Hồng Thanh liếc mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Ngươi lại muốn bày trò gì?”
“Đâu có. Trước giờ không phải trẫm đều nghe ngươi sao? Hiện tại trẫm chỉ muốn ôm ngươi, thế thôi.”
“… Mệt rồi?”
“Ừ. Cảm thấy mệt mỏi.”
“Thế sao hôm qua còn làm hăng thế làm gì?”
Tử Hằng nhếch môi cười:
“Hai chuyện đó thì liên quan gì đâu? Ta mệt là vì lo nghĩ nhiều thôi. Nếu ngươi thích ta có thể làm luôn bây giờ.”
Hồng Thanh giật mình đứng bật dậy phản đối ngay:
“Không được. Ta không chịu được nữa đâu.”
Tử Hằng bật cười khanh khách lại kéo Hồng Thanh ngồi xuống.
“Được rồi. Không đùa nữa. Hôm nay là tiệc sinh thần mười tuổi của nhóc con nhà Lục Ly. Chúng ta đi ngay kẻo trễ.”
“Bệ hạ đợi chút ta đi lấy quà.”
Lục Ly đã thành thân được hơn mười năm. Thê tử của y không ai khác chính là nữ cao thủ nổi tiếng trong giới võ lâm, Liên Nhi. Nếu là mấy năm trước Hồng Thanh sẽ không bao giờ nghĩ rằng giữa Lục Ly và Liên Nhi lại có thể có quan hệ gì.
Sau khi Hồng Thanh về cung Liên Nhi vẫn thường xuyên vào cung thăm hắn, mấy lần đều gặp qua Lục Ly. Rồi chẳng hiểu hai người họ giao lưu với nhau thế nào rồi phải lòng nhau sau đó thành thân rất nhanh. Bọn họ sống với nhau rất hạnh phúc, có với nhau duy nhất một đứa con trai và hôm nay là tiệc sinh thần của nó.
Thằng nhóc đó tên Viễn cùng với Dư Minh rất thân thiết, hay đi chơi cùng nhau mặc dù cách nhau năm tuổi. Hồng Thanh cũng rất thích thằng bé. Nó thông minh, hoạt bát, lúc nào cũng cười. Hồng Thanh còn nói nhỏ với Liên Nhi, đợi Hi Văn lớn sẽ gả cô bé cho Viễn. Hi Văn dường như cũng rất có cảm tình với cậu nhóc.
...***...
“Ta thấy con đối xử với Văn nhi giống như con là đại ca chứ không phải đệ đệ của nó đâu. Sao cái gì cũng thích quản tỷ tỷ của con vậy hả?” Hồng Thanh hỏi con trai.
“Con mà không quản tỷ ấy không biết tỷ ấy sẽ còn gây ra rắc rối đến mức nào nữa. Con là đang giúp cha và phụ hoàng bớt việc đấy chứ.”
Hồng Thanh kí đầu thằng bé.
“Nhóc con, các con đã bao nhiêu tuổi. Ta cần con lo chuyện đó sao? Các con vẫn còn nhỏ, cứ vui chơi làm những điều mình thích. Việc ở phía sau đã có bọn ta lo. Con lo xa quá cũng không phải là điều tốt đâu.”
Dư Minh cúi đầu suy nghĩ một chốc rồi nói:
“Không được đâu ạ. Bọn con đâu phải những đứa trẻ bình thường, làm sao có thể tự do làm những điều mình muốn được. Nếu như hành động không nhìn trước ngó sau lỡ như gây ra rắc rối gì có thể bị kẻ xấu lợi dụng để gây nguy hiểm cho phụ hoàng và cha.”
Hồng Thanh ngẩn người một lúc lâu mới lên tiếng:
“Là ai nói với con những lời này? Phi Diên sao? Hay hoàng tổ phụ?”
“Không ai nói cả. Con tự nghiệm ra thôi. Có gì khó đâu.”
Một đứa trẻ mới bảy tuổi tự mình nghiệm ra được điều đó là cả một điều phi thường đấy. Cách nói chuyện của Dư Minh như ông cụ non khiến Hồng Thanh không nhịn được cười cũng cảm thấy rất xót xa. Nếu như thằng bé sinh ra ở nhân gian có lẽ sẽ không phải suy nghĩ nhiều thứ như vậy. Hắn xoa đầu thằng bé chân thành nói:
“Con biết nghĩ như vậy ta rất vui. Nhưng ta không hi vọng con lo lắng quá nhiều rồi không dám làm cái này, cái kia. Con là người của hoàng thất cũng có đặc quyền của người hoàng thất mà. Chúng ta có thể thoải mái làm được những việc mà người khác không thể làm được.”
“Việc đó con biết ạ.”
“Ừ. Ngoan lắm.”
Từ lúc nào khi hắn không để ý những đứa con của hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.