Chương 106: Thanh nhi, nhìn ta đi!

Uyển Dư viết vội vài dòng rồi cho người mang thư về cho cha và anh trai đọc. Từ lúc tiên hoàng đế trở về cô đã có linh cảm không tốt, cảm thấy mọi việc sợ rằng sớm sẽ bị phát hiện. Cô cần nhanh chóng tìm đường lui cho bản thân.

Theo như những gì đã tính toán từ trước Uyển Dư đoán kế hoạch kích hoạt độc tố trong cơ thể của Phương Hồng Thanh đã thành công, nhưng cho đến giờ vẫn không thấy có người báo về. Cũng có thể đường truyền tin gặp trục trặc ở đâu đó.

Độc mà Hồng Thanh trúng phải tên là Hoàng Tuyền, một chất kịch độc mà cô may mắn có được khi cứu sống một kẻ chuyên về dùng độc khỏi sa mạc. Uyển Dư mang nó bên người vốn chỉ để phòng thân, không hề có ý định dùng đến nó cho đến khi gặp mặt Phương Hồng Thanh. Từ lần đầu tiên nhìn thấy y, nhìn thấy ánh mắt yêu thương mà hoàng thượng dành cho y, Uyển Dư đã biết mình không có khả năng tranh hoàng thượng với người này. Hoàng thượng là phu quân của cô, là người mà cô đã nguyện sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương, để phò tá thật tốt. Vốn hoàng thượng đã luôn có ấn tượng rất tốt với cô, cô tin rằng chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa thôi, cô nhất định sẽ có được trái tim của người. Cuộc sống của cô từ nay về sau sẽ ngập tràn trong hạnh phúc. Thế mà Hồng Thanh xuất hiện và phá tan tất cả. Cô không cam tâm nhìn những cố gắng của mình suốt bấy lâu bị đổ bể. Chỉ cần tiêu diệt được Hồng Thanh, hoàng thượng sẽ lại là của một mình cô.

Mỗi ngày Uyển Dư đều nấu điểm tâm mang đến tặng cho Hồng Thanh để thăm dò thái độ của Hồng Thanh đối với mình. Thời gian đầu thức ăn mà cô mang tới Hồng Thanh đều cho thử độc cẩn thận, khoảng một tháng sau đó thì bắt đầu thả dần đề phòng, đôi lúc vẫn dùng kim độc để thử. Uyển Dư kiên nhẫn đợi đến khi Hồng Thanh hoàn toàn tin tưởng mình rồi mới bắt đầu hạ độc vào thức ăn, mỗi ngày cho vào một lượng rất nhỏ độc Hoàng Tuyền. Người bình thường không thể phát hiện ra thức ăn có vấn đề. Hồng Thanh dĩ nhiên cũng không phát hiện ra. Cứ như vậy qua thời gian lượng độc tố được Hồng Thanh đưa vào cơ thể mình càng lúc càng nhiều.

Uyên Dư phát hiện thái hậu rất không thích Phương Hồng Thanh nên cô đứng phía sau giật dây, xúi giục bà ta tiêu diệt Hồng Thanh, như vậy cô sẽ không mất công phải ra tay nữa, đỡ bị người khác nghi ngờ. Nhưng bà ta quá nhát gan. Từ đầu đến cuối chỉ suy nghĩ làm sao để đuổi Hồng Thanh đi, không hề có ý muốn gϊếŧ người. Vì vậy mà cô tương kế tựu kế, nhân lúc Hồng Thanh bỏ trốn khỏi cung mà sai người kích hoạt độc tố, tiêu diệt mục tiêu bên ngoài thành. Theo dự liệu của cô giờ này Hồng Thanh chắc hẳn đã phải chết rồi. Hồng Thanh đã trúng độc khá nặng, trong đầu lúc nào cũng có suy nghĩ muốn tìm chết, ý chí vô cùng mạnh, không ai có thể ngăn cản được. Nhưng trong cung cô vẫn luôn để ý mà không thấy có sự kiện nào khác lạ xảy ra nên cô đoán chừng có thể Hồng Thanh chưa chết, cho dù vẫn còn sống thì cũng không thể trụ được bao lâu. Nhưng cô lại có cảm giác bất an không yên. Kế hoạch liệu có xảy ra vấn đề gì không?

Vị tiên hoàng đế kia có vẻ không phải là kẻ đơn giản. Ánh mắt của ông ta như thể nhìn thấu được tâm tư của người bị ông ta nhìn vào. So với việc có được trái tim của hoàng thượng, Uyển Dư vẫn mong giữ được mạng của mình hơn. Vì vậy mà thời gian này cô ta gấp rút liên hệ với phụ hoàng và anh trai tìm cách đưa mình trở về quê hương.

Uyển Dư không hề biết mọi lá thư mình gửi đi đều bị Đường Sâm cho người theo dõi và chặn lấy ở biên giới, cho nên người bên Vũ quốc vẫn không biết tình hình của công chúa hoà thân nước mình ở bên này.

...***...

Chuyện Hồng Thanh trở về chỉ có vài người biết. Danh Thần cũng không được biết vì y thân với tiểu hoàng tử. Vì vậy mà Thanh Trúc cũng không được biết. Lam Hiên và Cảnh Thần cũng không được biết vì hai người bọn họ rất dễ xúc động, sợ bọn họ biết được sẽ thương tâm.

Hồng Thanh sau khi tỉnh dậy quả nhiên không hề nhận ra Tử Hằng hay bất kì ai xung quanh. Hành động đầu tiên hắn làm là hét lên rồi sau đó cắn lưỡi. Tử Hằng lập tức dùng ngón tay của mình đè lưỡi lại, bị Hồng Thanh cắn ngón tay đến chảy máu. Tử Hằng đau bên ngoài thì ít, đau trong tâm lại càng nhiều. Hắn nhớ lời Tần Mạc đã gợi ý từ trước, gọi không ngừng:

“Thanh nhi, ngươi nhìn xem ta là ai. Thanh nhi! Nhìn ta đi. Thanh nhi!”

Quả nhiên Hồng Thanh khựng lại. Y ngẩng đầu nhìn Tử Hằng nhưng đôi con ngươi đờ đẫn, cả người đờ ra như pho tượng. Tử Hằng ôm chầm lấy Hồng Thanh không ngừng thủ thỉ vào tai y:

“Thanh nhi, ta biết ngươi có thể nhận ra ta mà. Đừng sợ! Có ta ở đây rồi. Sẽ không kẻ nào dám làm hại đến ngươi nữa đâu.”



“Ta đau.” Tiếng Hồng Thanh thổn thức: “Ta đau quá! Ta không chịu nổi.”

Tử Hằng nắm lấy vai Hồng Thanh vội hỏi:

“Ngươi đau ở đâu? Nói ta nghe.”

“Ta đau lắm. Chỗ nào cũng thấy đau. Rất khó chịu.”

Vừa nói xong Hồng Thanh dùng tay cào mạnh vào cánh tay bên kia của mình. Tử Hằng vội vàng cản lại. Nhìn vết xước đỏ nổi bật trên làn da trắng trẻo hắn vừa đau đớn vừa xót xa không thôi. Hồng Thanh không ngừng giãy giụa muốn thoát ra.

“Thanh nhi, bình tĩnh lại! Nhìn ta này.”

“Buông ta ra! Ta khó chịu. Ta đau lắm.”

“Ngươi đau ở đâu ta xem cho. Đừng làm tổn thương chính mình.”

“Đau ở tay, ở chân, ở khắp nơi. Vừa đau vừa ngứa, muốn cào…”

Tử Hằng nghiến răng. Loại độc quái quỷ nào thế này?

“Ngươi gϊếŧ ta đi! Ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

“Không. Thanh nhi, ngươi cố gắng chịu đựng. Bọn ta nhất định tìm ra thuốc giải cứu ngươi.”



“Ư… Ta đau quá.”

Hồng Thanh đột nhiên gào lớn, vùng người thật mạnh thoát khỏi bàn tay của Tử Hằng rồi lao thẳng đầu về phía cột nhà gần đó. Tử Hằng hốt hoảng lao nhanh tới phía trước chỗ cây cột chắn kịp. Hồng Thanh húc đầu vào ngực Tử Hằng, lưng hắn đập vào cột nhà đau điếng nhưng hắn cắn môi không kêu. Tử Hằng ôm lấy Hồng Thanh ngồi sụp xuống đất. Hồng Thanh trong ngực hắn lại tiếp tục giãy giụa. Tử Hằng liền vung tay đánh ngất y.

“Thanh nhi, ta xin lỗi. Xin lỗi.”

Tử Hằng ôm chặt người thương trong lòng. Hắn thề nhất định phải chém kẻ đã hạ độc Hồng Thanh ra làm trăm ngàn mảnh. Thanh nhi của hắn tại sao luôn gặp tổn thương như vậy. Chỉ mới qua chưa đầy một tuần trà, chứng kiến Hồng Thanh chịu đau đớn như thế hắn đã thấy đau lòng đến thắt tim gan, nói chi đến mấy canh giờ, thậm chí mấy ngày. Chưa khi nào Tử Hằng mong thời gian trôi thật nhanh như bây giờ để Hoa Thiên Vũ mau chóng mang thuốc giải đến. Hắn không muốn nhìn thấy Thanh nhi của hắn chịu đau đớn thêm nữa.

...***...

Thẩm Minh Hiên mấy ngày nay cho quân lính lùng sục khắp nơi tìm bằng được tổ chức giang hồ có quan hệ hợp tác với Hoà phi cũng như Vũ quốc. Nhân chứng duy nhất đã chết, những lá thư trao đổi của Hoà phi với bên ngoài không đủ để kết tội mưu hại phi tần của cô ta. Minh Hiên đang rất sốt ruột. Tần Mạc và Mộ Văn đã quay lại nơi mà tên thích khách kia bị gϊếŧ truy tìm ngược lại tung tích bọn sát thủ. Hoa Thiên Vũ và Khúc Viễn thì nhốt mình trong phòng dược chế thuốc giải suốt một ngày vẫn chưa có kết quả. Tử Hằng ôm chặt Hồng Thanh không rời nửa bước, đến ăn cũng không dám ăn, ngủ cũng không dám ngủ. Hắn cũng không thể nói mọi chuyện cho Lam Hiên. Mọi việc trong triều đều đẩy hết lên một mình hắn. Minh Hiên cảm thấy rất mệt mỏi và căng thẳng. Giữa lúc này thì đột nhiên hắn nhận được một bức thư. Đó là thư của một người tự xưng là Liên Nhi.

Trong thư Liên Nhi nói cô đã tìm được tung tích của tổ chức sát thủ hợp tác với Hồng phi nương nương. Cô còn bắt được tên trong nhóm người đã gϊếŧ tên thích khách lần đó. Y đã khai mình được một thuộc hạ của Hoa phi thuê gϊếŧ người.. Cô khuyên bọn họ không cần cố gắng tìm cách tiêu diệt tổ chức này. Bọn chúng làm trái quy tắc giang hồ thì đã có người của giang hồ giải quyết. Cô còn viết cả địa chỉ đang giam giữ tên sát thủ kia. Minh Hiên vui mừng lập tức cho người đến nơi đó đưa thủ phạm về.

“Bẩm chủ tử, bọn thuộc hạ phát hiện có một nhóm người lạ mặt nghi là người của Vũ quốc đang xâm nhập vào biên giới hai nước.”

“Cứ để cho chúng vào đi. Các người đi theo giám sát chúng, có động tĩnh gì thì phải lập tức báo cho ta biết. Thêm nữa, gọi thế tử Mộ Văn trở về. Nhắn cho hắn chúng ta chuẩn bị đi bắt người.”

...***...

Sau khi nhận được thư báo phụ hoàng cử một nhóm người đến Vạn Lịch quốc đón mình trở về, Uyển Dư nhanh chóng thu dọn đồ đạc bỏ trốn. Cô nàng đi ngay trong ngày, còn cẩn thận cải trang thành cung nữ, lúc trời vừa sẩm tối liền theo một xe ngựa rời khỏi cung với lý do đi mua đồ.

Trước giờ việc cùng nữ hay thái giám đi mua nguyên liệu nấu ăn hay vài thứ đồ nào đó bên ngoài cung khá thường xuyên, do trong cung có hai người xuất thân từ nhân gian. Tuy nhiên việc ra vào cung được kiểm soát rất chặt chẽ. Chỉ những ai được đăng ký từ trước hay có lệnh bài của tổng quản mới được ra khỏi cung. Lúc đến cổng hoàng cung, cung nữ đi theo Uyển Dư dúi cho hai tên lính gác mỗi người một thỏi bạc để chúng mắt nhắm mắt mở cho mình đi qua nhưng bị chúng từ chối thẳng thừng. Y nói người này không có tên trong danh sách nên không thể cho qua. Uyển Dư lấy hẳn một thỏi vàng đưa cho tên kia. Đúng lúc này thì một giọng nói quen thuộc cất lên bên cạnh khiến cô ta hoảng hồn:

“Hoà phi nương nương đi đâu thế?”