Chương 18
Chương 18
-Hà Vũ, đợi…
Tôi cố gắng gọi cô ta lại nhưng người kia đã chạy đi mất rồi. Lạ thật! Hình như Hà Vũ khóc thì phải. Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì rồi sao?
Nhìn lại thì thấy cả lớp đang nhìn mình bằng ánh mắt xoi mói. Tên Sang ngồi bàn trên quay xuống nhìn tôi một cái rồi hỏi:
-Có chuyện gì vậy? Vũ tự dưng chạy đi đâu thế?
-Tôi cũng không rõ. Đừng có hỏi tôi.-tôi ngồi xuống lấy sách vở ra bàn. Sang chỉ nhìn tôi một chút rồi quay lên, thì thầm gì đó với người bên cạnh.
Tôi trầm mặc nhìn về phía cửa. Con nhóc kia sẽ không sao đấy chứ?
Chỉ vài phút sau người kia quay trở về lớp, khuôn mặt không có biểu hiện gì lạ nhưng tôi nhìn thấy mấy sợi tóc trên trán đã bị ướt dính sát vào da, chắc là do rửa mặt. Cô ta vẫn cười nói với mấy người bạn. Tôi đợi lúc cô vào lớp thì khẽ thúc vào tay Vũ một cái thật nhẹ, đủ làm Vũ quay sang nhìn:
-Chiều tôi sẽ chở cậu.
Tôi thấy mắt người kia sáng lên một chút, sau đó nhìn tôi cười tủm tỉm. Lòng tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô gái này đúng ra thì rất dễ thương, chỉ có điều là tính cách quá lấn áp người khác. Hơn nữa cô ta quá giỏi giang thông minh, sẽ làm con trai cảm thấy tự ti. Nghĩ tới nghĩ lui, dù sao chúng tôi cũng không phải là thích hợp. Đôi khi làm bạn vẫn sẽ tốt hơn làm người yêu. Tình cảm cũng chẳng phải thứ bền vững tốt đẹp gì.
Giờ ra chơi, cả lớp ở lại ôn bài kiểm tra. Tôi ngẫu nhiên quay mặt qua một chút, thấy cô nhóc đó nãy giờ vẫn đang ngồi nhìn chằm chằm vào tôi. Bị tôi phát hiện, Hà Vũ luống cuống quay mặt đi, hai má hơi hồng. Tôi khẽ lắc đầu. Cứ đà chắc tôi sẽ bị khiển trách vì làm ảnh hưởng đến việc học của “thiên tài 11A1” mất. Bảo đảm đến lúc đó tôi sẽ bị tẩy chay.
Lại nhìn qua người nào đó, thấy Hà Vũ lại đang nhìn lén tôi. Tôi giả bộ ho khan một tiếng nhưng lần này cô ta kiên quyết không để ý, mặc khuôn mặt đã đỏ bừng, ngoan cố tiếp tục nhìn. Lần này đến lượt tôi cảm thấy ngại, tự động quay sang chỗ khác. Thôi kệ cứ để nhười ta nhìn cho đã đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào. Chỉ là, có cần thiết phải lộ liễu như thế không? Tôi thấy có vài người đã bắt đầu chỉ trỏ rồi. Tôi muốn đổ cả mồ hôi hột, khẽ huých tay Vũ. Cô ta liền giật mình dáo dác nhìn xung quanh, hét lên:
-Nhìn cái gì mà nhìn. Quay lên hết cho tui. Sang, lên lau bảng đi kìa.
Làm lớp trưởng đúng là có quyền thật. Tôi thấy tên Sang ấm ức lên lấy khăn lau bảng. Còn những người khác im thin thít, bắt đầu lục đục lôi sách vở ra ngồi đọc. Liếc mắt nhìn quanh thấy không còn ai nói chuyện nữa, cô ta quay sang nhìn tôi cười. Tôi cũng khẽ cười rồi lại tiếp tục xem lại mớ bài tập, đôi khi vẫn cảm nận được ánh mặt người bên cạnh hướng về mình. Bàn thân tự dưng có cảm giác vô cùng thành tựu.
**************
Ra về, tôi xách cặp đi đàng trước. Hà Vũ đằng sau đeo ba lô lon ton đi theo sau. Cô ta lúc nào cũng vậy, thích lẽo đẽo đi đằng sau tôi. Khi đã yên vị trên xe, tôi chầm chậm đạp xe. Cũng không biết là đi đâu, chỉ đơn giản là đạp. Hà Vũ cứ mỗi lần ngồi đàng sau tôi là lại im lặng. Hôm nay cô ta còn mạnh bạo hơn, từ lúc ra cổng trường tới giờ là ôm tôi cứng ngắc. Tôi thấy hơi hơi khó chịu, nhưng không nỡ đẩy ra. Được một đoạn, tôi không chịu nổi nữa đành lên tiếng :
-Thả tôi ra được không? Cậu làm tôi ngộp quá.
-À. Xin lỗi.-Hà vũ giật mình bỏ tay ra khỏi hông tôi, đổi lại nắm yên xe.
Đừng có nói tôi tuyệt tình. Nhưng quả thật Vũ càng lúc càng báu chặt vào tôi, làm tôi thấy thật khó chạy xe.
-Nè, tôi hỏi cậu.
-Sao?
-Cậu thật sự thích tôi hay chỉ là nói đùa vây ?
-Tôi không thích đem mấy chuyện tình cảm này ra đùa.-giọng cô ta rất nghiêm túc.
-Tại sao cậu lại thích tôi ?
-Thích một người cũng cần phải có lý do sao chứ ?-cô ta hỏi lại
-Đối với tôi chính là như thế.
-Vậy thì.... chắc tại cậu đẹp trai đi.-cô ta hơi trầm ngâm
-Tôi không nghĩ tôi đẹp trai đến mức đó.-tôi thành thành thật thật trả lời, không ngờ lại nhận được câu trả lời :
-Tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi quả thật suýt nữa tức đến ói máu. Trà lời kiểu gì vậy chứ ? Mà câu nói tiếp theo của Vũ làm tôi muốn đá thẳng cô ta khỏi xe đạp:
-Vì vậy cậu cứ yên tâm đi. Cậu vừa không quá đẹp trai lại không phải dạng có tiền, không có gì để sợ tôi lợi dụng cả. Được cái cậu cũng không thông minh, không phải tôi vì tài năng của cậu mà đeo bám. Cũng không cần sợ tôi là người ham mê sắc đẹp.
Đây có thể coi là một lời khen không ? Cớ sao tôi nghe mà rầu muốn chết. Quyết định giả câm giả điếc tiếp tục chạy xe vòng vòng như thằng điên thêm nửa tiếng nữa. Mặc những cơn gió thổi mạnh rít bên tai, tôi vẫn đạp từng vòng, thật thật chậm để cảm nhận cái lạnh rùng mình đó, muốn giúp tâm trí mình thêm thanh tỉnh đôi chút. Càng ngày càng thấy hai chân mình nặng trịch như đeo chì. Cũng phải thôi, nãy giờ cũng đã đi được khá lâu, trời lạnh, chân thì mỏi. Biết mình chẳng duy trì tình trạng này thêm bao lâu nữa, tìm gấp một cái quán ăn nào đó tấp vào. Đã vậy, cái cô nhóc ngồi đằng sau tôii ại ngu ngơ hỏi sao tôi lại dừng lại.
-Cho xin đi. Tôi không phài là siêu nhân. Đạp xe từ nãy tới giờ không biết mệt sao ? Có giỏi thì lát nữa cậu chở tôi đi. Vũ im lặng bước vào tiệm ăn cơm. Lúc đi ra, tôi đang định nhảy lên yên thì Hà Vũ lại cản lại :
-Để tôi chở đi. Cậu chắc mệt rồi,
Tôi trợn mắt nhìn cô ta. Gì chứ? Chỉ là lúc nãy tôi nói đùa một chút thôi mà. Có cần nghiêm túc tới vậy không ? Hơn nữa nếu con trai mà để con gái chở thì rất mất mặt. Dẫu sao tôi cũng là một đứa rất sĩ diện.
-Thôi. Cứ để tôi.
Tôi lại tiếp tục đạp, hai chân cũng đã đỡ hơn rồi. Nhưng được một quãng, Vũ lại đòi xuống, nói tôi về nhà, lại muốn ở một mình.
-Cậu đi một mình ổn không. Con gái lại ở một mình ngoài đường không an toàn.
-Không sao. Tôi vẫn hay đi chơi hoài mà. Cậu đi đi.
Tôi không biết chuyện gì khiến một người như Hà Vũ trở nên như thế này, hình như cô ta cũng không nói với bất kì ai. Tôi nhìn theo cô ta đến khi khuất bóng hẳn mới thở dài đạp xe đi. Tâm trạng nặng nề vô cùng.