Chương 1: Khủng hoảng cũng là bước ngoặt

Những ngày cuối tháng 8/2012 là những ngày hè đang chuyển dần sang thu, năm nay thời tiết thay đổi rõ rệt, chỉ vừa mới bước sang thu thôi mà đã hoàn toàn có thể dễ dàng nhận thấy nhiệt độ đang giảm dần. Những cơn gió se lạnh thổi tới khiến người ta rùng mình, nhiệt độ lại càng thấp hơn, vừa khéo nhắc nhở chàng thanh niên thời khắc quyết định vận mệnh mình đang ngày càng gần.

Hôm nay, Khương Doãn vẫn mặc chiếc áo khoác mỏng đã cũ, cuối cùng cũng kết thúc công việc lúc rạng sáng mà về nhà. Nhìn ánh đèn lờ mờ trong phòng, cậu thở phào nhẹ nhõm, xem ra người trong phòng đã ngủ, cậu thận trọng, khẽ khàng, đi thật chậm vào, chỉ sợ tiếng động quá lớn sẽ đánh thức người trong phòng, làm mất giấc.

Theo thường lệ, cậu thuận tay lấy những bức thư trong hộp thư ra, cũng không để ý lắm đến nó, bởi vì không cần suy nghĩ nhiều đại khái chắc là do những con chữ kia sẽ dồn ép mình tới không thở nổi và nguyên nhân khiến mình muốn chạy trốn khỏi cuộc sống này.

Tắm xong trên người còn đang khoác khăn tắm, mái tóc ướt còn đang giỏ vài giọt nước rõ ràng, cậu tùy tiện sắp xếp đống thư vừa lấy ra, vẫn như cũ, sẽ luôn có đủ loại biên lai nhắc nhở thúc giục đến hạn nộp, mục đích của mỗi bức thư rất đơn giản, đều là để lấy tiền từ cậu, dù cậu có cố gắng làm việc đến đâu cũng không bao giờ đuổi kịp tốc độ của đồng tiền.

Lật tuỳ tiện trong đống thư, cậu nhìn thấy bìa của bức thư nằm phía dưới cùng, nó khác với thường lệ, là bức thư chưa từng thấy trước đây.

"Ồ..." tên trên thư cùng địa chỉ thư, trong lòng Khương Doãn vì khẩn trương mà lỡ một nhịp, nhưng lại vì sợ mà dừng động tác tay lại.

Khương Doãn chậm rãi mở phong thư, bất giác căng thẳng nuốt nước miếng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nội dung bức thư, dừng lại vài giây, cuối cùng ánh mắt bi thương nhìn sang phía căn phòng, trên tay vẫn nắm chặt tờ thông báo.

Đổi xe liên tục, ước chừng khoảng ba giờ đến bốn giờ sau, Khương Doãn mới tới thành phố nơi có trường học.

Khác hẳn với vùng đất được liệt vào danh sách di sản văn hóa thế giới, những tòa nhà cao chọc trời cùng bầu không khí lạnh lẽo nơi này khiến cậu mở rộng tầm mắt, hóa ra cùng dưới bầu trời lại có những nơi hoàn toàn khác biệt như vậy.

Khương Doãn nhìn những tòa nhà lớn và sặc sỡ trên bức tường trước mặt, một mình xách ba lô, đó là tất cả hành lý của cậu, bóng lưng cô độc ấy dường như hoàn toàn tách biệt với tòa nhà trước mặt và bầu không khí trẻ trung bên cạnh.

Mặc dù mỗi bước đi đều có chút nặng nề, nhưng không thể phủ nhận Khương Doãn đang có chút hưng phấn, cậu đang mong chờ cuộc sống trường lớp bận rộn sẽ giúp mình tạm thời quên đi những áp lực nặng nề của cuộc sống.

Cuộc sống mới, thành phố mới, khởi đầu mới, điều mà Khương Doãn Tại muốn chỉ đơn giản là một sự tái sinh, và mục đích duy nhất cậu chọn đến thành phố này là để vượt lên phía trước. Cậu muốn sống mà không cần nhìn ánh mắt người khác, bởi vì ký ức tồn tại duy nhất trong trí nhớ của cậu chính là những ngày lặp đi lặp lại phải gương mắt nhìn mẹ sống cuộc đời hết sức hèn mọn, sợ đắc tội người ta nên không có lý do gì nhưng cũng phải dè dặt, thận trọng, quan sát ánh mắt người mà sống.

Làm xong thủ tục nhập học, Khương Doãn chậm rãi đi theo thầy Nhậm. Cửa phòng học vừa mở ra, giây kế tiếp, cậu liền đứng trên bục giảng, nhìn xuống phía dưới lớp học, hoàn toàn khác với chính mình. Những bộ đồng phục sạch sẽ và giản dị, chỉ vào lúc này, cậu mới có thể thực sự cảm thấy rằng đã rời xa quê hương và đến một nơi mới.

Thầy giáo trịnh trọng ho vài tiếng coi như nhắc nhở, rất nhanh đã điều chỉnh lại bầu không khí ồn ào trong lớp, các học sinh cũng vì lời nhắc nhở mà chuyển dời sự chú ý trở lại bục giảng.

Sau khi cả lớp im lặng, thầy bắt đầu giới thiệu Khương Doãn đứng bên cạnh mình theo thông lệ.

"Đây là Khương Doãn, người mới chuyển đến lớp chúng ta ngày hôm nay."

"Giới thiệu về bản thân một chút."

Khương Doãn khẩn trương kéo chiếc ba lô trên vai, cố gắng sử dụng giọng nói bình thường nhất để không ai có thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào, giới thiệu bản thân mình, đây là thói quen tự vệ của cậu, sợ bị người khác dễ dàng nhìn thấu mình.

Sau khi cậu tự giới thiệu về bản thân, thầy giáo tùy ý nhìn vào những chỗ trống trong lớp, thấy trong lớp còn 3 ghế trống, trừ đi một chỗ là có người đang xin nghỉ. Suy nghĩ một chút, thầy lại chọn chính vị trí trống của người đang xin nghỉ kia..

“Doãn… chỗ ngồi của em ở đây.” Rồi đưa tay ra hiệu cho Khương Doãn nhanh chóng ngồi xuống.

Đi đến chỗ ngồi của mình, Khương Doãn đã nghĩ đến rất nhiều chuyện. Tuy rằng không phải thực tế cậu muốn thi vào khoa âm nhạc, nhưng ít nhất cậu cũng đã đến ngôi trường này, mặc dù cuộc sống mới diễn ra trong khoa nghệ thuật không hoàn hảo, nhưng ít nhất sẽ không phải là quá tồi tệ.

Nhưng ngay lúc Khương Doãn không nghĩ gì thêm và chỉ muốn đến chỗ ngồi của mình càng sớm càng tốt, hai nữ sinh ngồi cách Khương Doãn lại giống như là đang xem một vở kịch hay, không quan tâm Khương Doãn có nghe thấy hay không, nói chuyện rất hào hứng.

“Cậu ta có biết bạn học bên cạnh là ai không?” Giọng điệu của bạn học A hoàn toàn là xem kịch vui, cô rất mong đợi một ngày sẽ có người ngồi vào chỗ đó, bởi vì rất ít người có thể chịu được cám dỗ mà không chủ động chào hoặc nói chuyện với chủ nhân của chiếc ghế, nhưng lần nào cuộc nói chuyện cũng kết thúc không mấy tốt đẹp.

"Chúng ta cùng chờ xem khi nào thì bạn học mới này sẽ xin thầy đổi chỗ!" Vừa nghĩ đến sau này sẽ phát sinh ra chuyện gì, hai nữ sinh bắt đầu mong chờ, suy cho cùng, bạn học kia cũng là thần tượng của cả trường, ngay cả các nữ sinh cũng khó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ấy.

Cậu mơ hồ nghe thấy các nữ sinh thảo luận với nhau và tên minh tinh trong miệng họ, nếu đã muốn trở thành một nghệ sĩ, tự nhiên thỉnh thoảng sẽ nghe thấy điều đó với những người trong giới này.

Mà cậu cũng không phải chưa gặp minh tinh, cậu vừa khéo tình cờ quen biết một đại minh tinh, đây có lẽ là điều duy nhất mà cậu cho rằng cả đời này, từ trước đến nay có thể lấy ra khoe khoang, nhưng mấy năm gần đây bởi vì bận rộn nên họ càng ngày càng ít gặp, cho dù cô ấy về quê, cũng không có cơ hội gặp mặt.

Hiện tại Khương Doãn không phung phí tâm tư nữa. Đối với cậu, bây giờ, cái gọi là bạn cùng bàn là ai cũng không quan trọng, cậu còn có chuyện quan trọng hơn, đó là bắt chuyện với những bạn học mới khác.

Một người tùy hứng mới lên thành phố, giấu không nói với mẹ, rất đơn độc, ngoại trừ số tiền tiết kiệm mà cậu đã liều mạng làm việc kiếm tiền, nhưng số tiền ít ỏi đó không đủ cho cuộc sống sau này. Vì vậy, hiện tại, điều cấp thiết đối với Khương Doãn ngoài việc đăng ký học là cần tìm một nơi có thể cung cấp cho cậu việc làm và chỗ ở.

Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng cậu cũng tìm được một công việc trên tờ tin tức mạng, qua nhiều lần xác nhận địa chỉ, cửa hàng nhỏ trước mặt hiện lên, Khương Doãn Tại không tự chủ bật cười. Có rất nhiều chuyện trong đầu năm nay đòi hỏi con người ta phải tận mắt nhìn thấy. Nếu không phải là địa chỉ chính xác, sự xuất hiện của cửa hàng sẽ không khiến mọi người nghĩ rằng đây là cửa hàng giống y như trong bức hình.

Cậu nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai, Khương Doãn không thể làm gì khác hơn là lấy hết can đảm đẩy cánh cửa gỗ có phần cũ nát ra.

"Xin hỏi, có ai ở đây không?" Một đám bụi rơi xuống, Khương Doãn lập tức cảm thấy tình trạng của quán giống y như một bình luận trên mạng, cậu vung tay xua đám bụi trước mặt đi, nhưng vẫn không nhịn được ho một cái.

"Ông chủ, tôi thấy trên mạng có thông báo tuyển dụng." Vừa nói, cậu vừa chậm rãi đi về phía ngôi nhà, so với vẻ ngoài loang lổ của ngôi nhà, thì bài trí bên trong vẫn còn tốt, phần lớn là đồ gỗ, tuy độ lộng lẫy không bằng những quán cà phê mới lạ hiện nay, nhưng... thật không ngờ, gian phòng này lại có phong vị rất riêng.

"Ngoài ra... còn có thể cung cấp công việc bán thời gian và chỗ ở."

"Tôi là Khương Doãn, người đã liên lạc trước đó."

Nhìn xung quanh, cậu không thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có người sống ở đây, thậm chí còn không có hơi người, điều này khiến Khương Doãn - người đã tự ý đẩy cửa vào, có linh cảm xấu.

Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng Khương Doãn đã trực tiếp bị đống sách chất gần nửa gian phòng hấp dẫn. Tò mò đến gần giá sách, cậu phát hiện trên đó có mấy cuốn sách đã có lâu năm, điều đáng tiếc là trong thế hệ này, đối với hầu hết những người trẻ tuổi, chúng là những thứ cũ không theo kịp xu hướng.

Nhưng đối với Khương Doãn, người yêu thích cảm giác xưa cũ mà nói, chúng là bảo vật hiếm có. Bởi vì cảm thấy thương tiếc với những cuốn sách này, cậu đã vô thức đưa tay ra phủi lớp bụi trên bìa.

Nhìn hai bàn tay dính đầy bụi đất, tựa hồ làm cậu nhớ tới vài chuyện, quay lại thực tại lại phát hiện hình như mình đã làm chuyện thừa thãi.

"Tới đây tìm việc làm, cuối cùng lại thành xông vào nhà riêng của người khác!" Đột nhiên trong lòng nảy ra ý nghĩ không tốt, sau khi suy nghĩ một chút, cậu cảm thấy rời đi trước sẽ tốt hơn sau đó sẽ gọi điện thoại.

Vừa mới nghĩ như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một trận mát lạnh, giống như đang bị người đang nhìn mình, quay người lại thì không biết từ lúc nào sau lưng đã xuất hiện một người con trai, tuổi tác anh ta so với Khương Doãn hình như lớn hơn một chút.

"Doãn, tôi đã đợi anh rất lâu rồi..."