Chương 28. Lo sợ

Chợt mắt một lúc đến khi tỉnh dậy đã đến giờ cơm chiều, Từ Tâm loáng thoáng nghe được hương thơm từ bếp truyền đến, trong lòng cho chút hạnh phúc, cô mỉm cười tay chóng lên giường dự định đứng lên. Nhưng vừa đứng lên trong bụng như có một tảng đá lớn đè nặng trĩu lại. Chân một bước cũng không bước cũng nổi.

Lúc này cô cố gắng thêm một lần nữa, bậm môi lại đứng lên nhưng lại bất thành. Từ Tâm tự cười nhẹ với bản thân mình, trước đó phía bác sĩ đã cảnh báo, với sức khỏe hiện tại công thêm việc một người mù như cô thì thụ tinh nhân tạo là một việc quá sức nguy hiểm.

Tay Từ Tâm nhẹ xoa bụng, cô thực sự muốn có một đứa bé, cô rất muốn trở thành một người mẹ.

" Từ Tâm, em dậy chưa"- Tần Hàn mở cửa, giọng nói vọng vào.

" Em vừa mới dậy"- Lâm Từ Tâm bừng tỉnh lại, giọng trả lời có chút mệt mỏi.

Tần Hàn bước đến, tay vuốt vài sợi tóc trên trán Từ Tâm. " Em không khỏe à?"

" Không có"

" Hay là chị đưa em trở lại bệnh viện, nếu không ổn chúng ta về lại thành phố tìm bệnh viện tốt hơn"

" Em không sao, do mới ngủ dậy nên giọng có chút khác thường thôi"

Tần Hàn tạm tin vậy, cô dìu Từ Tâm đứng dậy lòng vẫn có chút bất an.

-------------

" Hai đứa ra rồi à, mau đến đây"- Lâm mẹ vui vẻ chỉ tay vào mâm cơm đầy món ngon.

" Lâu rồi tôi mới thấy bà chịu nấu cơm như vậy đấy"- Lâm ba trách mắng nhưng mặt vẫn hiện rõ niềm vui.

" Bác trai, để cháu bới cơm cho bác"- Tần Hàn quá quen với hai con người kia, cô không can ngăn e là cơm này toàn nghe lời qua tiếng lại.

Mâm cơm hôm nay rộn ràng hơn hẳn, lâu rồi mới có không khí vui vẻ, Từ Tâm ăn cơm nhiều hơn hẳn, miệng liên tục cười khi nghe Tần Hàn trổ tài nói nhảm bồi Lâm ba.

" Mọi người không biết đâu, lúc lão Du đem bộ cờ tướng của ông ta ra mặt đáng ghét biết bao nhiêu, qua hôm sau tôi liền mang theo bộ tách trà của Hàn Hàn cho ông ấy xem, lúc đó mặt ông ta đỏ bừng lên. Thật sự rất mắc cười, do bộ tách trà của Hàn Hàn còn đắt gấp mấy lần cái bộ cờ tướng kia cơ mà"- Lâm ba vui vẻ kể chuyện.

" Bác trai đừng lo, lát nữa cháu gọi cho một người bạn ở miền Bắc nhờ cậu ta mua vài gói trà thượng hạng về cho bác, bảo đảm uống với bộ trà sẽ cực ngon"- Tần Hàn lấy lòng Lâm ba.

" Vậy à, tốt lắm, tới đó là lại đi chọc tức lão Du"- Lâm ba cười rộ lên.

Lâm mẹ liền bảo " Hai ông bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn hơn thua nhau vậy"

Lâm ba tức lên liền trả lời " Tôi nói có sai đâu, do ông ta thôi"

Lúc này Lâm mẹ như nhớ ra gì đó liền hỏi " Mà này thằng bé Du Nhiên con của lão Du bây giờ như thế nào rồi?"

" Tiểu Du à, thằng bé tiến bộ thật đấy, chủ của công ty trang trí nội thất, làm ăn thuận lợi lắm"- Lâm ba ra sức khen ngợi.

" Vậy à, hôm trước nó chở tôi ra chợ còn hỏi thăm Từ Tâm đấy"- Lâm mẹ vui vẻ trở lại.

Tần Hàn đang ăn nghe thấy liền ngẩn đầu lên, sau đó nhìn sang hướng Từ Tâm. Rồi trở lại hỏi " Bác gái tiểu Du là ai vậy?"

Lâm mẹ " à thằng bé đó là con của lão Du, cũng rất ngoan, từ nhỏ cứ theo Từ Tâm nhà này, thằng bé rất thích Từ Tâm. Nhớ hồi Từ Tâm lên đại học nó còn tỏ"

Từ Tâm lên tiếng ngay tức khắc " mẹ, hình như canh có chút mặn"

Lâm mẹ " không phải chứ, sau lại mặn được"

Từ Tâm cúi đầu " vâng".

Tần Hàn ho lên hai tiếng, sau đó không khí bàn ăn đều nghe mùi giấm chua.

-----------------

Khác với không khí trên bàn ăn, trong căn phòng ngủ riêng tư lúc này lại có hai con người đang quấn lấy nhau, môi giao môi không ngừng.

" Nè thôi đi"- Từ Tâm lấy tay đẩy Tần Hàn sang một bên.

Tần Hàn từ trên người của Từ Tâm dời sang một bên. Khuôn mặt đầy tức giận " đến hôn một chút cũng không được"

"Chị giận à"- Từ Tâm đưa tay nắm lấy tay Tần Hàn.

" Không dám"

" Chuyện cũ rồi chị đừng tức giận như vậy chứ"- đầu Từ Tâm tựa vào Tần Hàn giọng có chút nũng nịu.

" Ngày mai đi về thành phố rồi, nhỡ đâu cậu ta đến đây thì sao chứ"

" Cậu ấy không có đến đâu."

" Nếu cậu ấy đến rồi sao"

" Thì em sẽ tiếp khách"- Từ Tâm cố ý châm chọc.

" Em dám" Tần Hàn chòm người dậy.

" Cậu ấy là bạn cũ của em mà"

Tần Hàn nhanh chân phóng xuống giường. " Chị ôm đồ về lại thành phố, không ngủ ở đây nữa, thật quá đáng"

Từ Tâm tay xoa chiếc nệm, miệng cười " Vậy chị đi cẩn thận nhé"

Tần Hàn tức đến muốn thổ huyết " Không đi, đêm nay chị ngủ ở đây"

Tần Hàn không khác gì một đứa trẻ lên giường liền ôm Từ Tâm, mặt áp sát vào cổ đối phương.

Từ Tâm có chút mắc cười, tay ôm lấy Tần Hàn, miệng nhắc nhở " Được rồi, ngủ sớm đi, mai chị trở về nhớ ăn uống đàng hoàng đấy, buổi tối phải gọi cho em, không được lén đi uống rượu"

Tần Hàn hừ lên một tiếng bất mãn liền đổi tư thế cho cả hai thoải mái nhất. Sau đó nhanh chóng đi vào giất ngủ.

Cả hai cứ yên lặng nằm bên cạnh nhau như vậy, Từ Tâm cảm nhận được hơi ấm của đối phương, sau lần cãi nhau ấy đã rất lâu cả hai không có ngủ chung giường thế này, đột nhiên cô muốn quay sang ngắm khuôn mặt người mình yêu thương. Nhưng những thứ trước mặt cô suốt mấy năm nay vẫn chỉ là một màu tối. Nếu sau này cô vẫn với đôi mắt không thấy ánh sáng như vậy liệu rằng đứa bé trọng bụng cô sẽ thế nào? Còn Tần Hàn chị ấy có còn yêu một người người mù lòa như cô không?. Cái cảm giác mất người mình yêu thương lại tiếp tục diễn ra, với Từ Tâm thật đáng sợ.