Tỉnh dậy, cả người mệt mỏi, Từ Tâm vô cùng sợ hãi, đây là đâu. Tay chân vội vàng di chuyển.
" Từ Tâm, em tỉnh rồi" - Tần Hàn nắm lấy cánh tay đang ở trên không trung của Từ Tâm.
" Tần Hàn, là chị sao?"
" Ừ, em hiện tại cơ thể không được tốt, đừng cử động, chị cho người đem cháo đến đây"
" Vì sao em ở đây?"- Từ Tâm là muốn hỏi vì sao Tần Hàn lại ở đây, nhưng lời muốn nói lại không phát ra được.
" Chị gọi em không được, hỏi khắp nơi không thấy em, phát điên lên rồi. Cuối cùng điện thoại em lại là một người khác nghe máy, bảo em bị ngất trên đường. Hù chị một phen". - Tần Hàn nói chuyện mang giọng điệu vô cùng lo lắng.
"Ừm"- Nghe xong, Từ Tâm chỉ đáp lại một từ rồi ngắm mắt lại.
Tần Hàn nhìn người bên cạnh, có chút gì đó không đúng, cả tối hôm qua Từ Tâm liên tục nói mớ, " kẻ sát phu", " Trình Tân", rồi còn có cả " Tần Hàn". Cô lo đến mức phải thức trắng đêm, Từ Tâm là vì sao lại ngất trên đường. Lúc nãy, Tần Hàn là nói dối, cô thực tế gọi Từ Tâm liền tắt máy, tâm loạn lên, cho người đi tìm kiếm. Lái xe hơn 2 giờ, sau đó thuộc hạ liền tìm thấy Từ Tâm đang ở gần khu nghĩa trang. Cả người nằm trên mặt đất, sốt cao đến mê mang. Lòng muốn hỏi nhưng lại thôi, nếu hôm qua không vội xử lý giúp tiểu Như sẽ không gặp phải việc đáng tiếc đến như vậy. Muốn lấy búa tự đánh đầu mình một cái, ngu ngốc quá.
Cửa phòng mở ra, mùi cháo thơm ngát, cả một ngày Từ Tâm không ăn gì, hiện tại nghe mùi cháo, lại cảm giác cái bụng rỗng kêu lên.
" Từ Tâm, chị đút em, há miệng ra"- Tần Hàn phải tự mình đút cháo mới có thể an tâm.
" Không cần, chị để phía trước em có thể tự ăn được"
" Em xem tay em không còn tý sức nào, không cho chị đút thì chị đổ bỏ hết"
" Được rồi"- Thở dài, đành đáp ứng.
Nói là đói bụng nhưng Từ Tâm vốn từ trước đã không ăn nhiều, hôm nay không khác gì mấy. Tần Hàn một bên đút cháo, một bên lãi nhãi " Em không ăn thì không có sức, lát nữa không đi tắm nổi chị sẽ tắm giúp nhé". " Ăn thêm đi, nhíu mày rất xấu"
Bón cháo xong Tần Hàn đi đi lại lại trong phòng, cô hết kiểm tra cái này lại đến cái khác. Người khiếm thị đến nơi xa lạ tất nhiên sẽ không tự chủ được, Tần Hàn đương nhiên đổi hết dụng cụ có thể gây bị thương.
" Tần Hàn, chị đừng đi lại như vậy, tạm thời về trước đi"- Từ Tâm cũng chịu mở miệng rồi.
" Không được, chị sẽ ở đây ngủ"
" Chị giúp em gọi vυ" Trương đến là được"
"Từ Tâm, em giận chị à, cả ngày đều rất lạnh lùng với chị"
" Em không có"
Tần Hàn bước đến bên giường ngồi xuống, cả người ép sát vào Từ Tâm, đến mức cả hai có thể nghe được hơi thở của nhau. Từ Tâm rung lên, người bên cạnh càng đến gần, nhịp tim cô đập liên hồi. Bất chợt Tần Hàn tiến đến môi của Từ Tâm, dùng răng cắи ʍút̼ lấy môi trên. Từ Tâm hoảng hốt dùng một tay đẩy ra, lại bị bắt lấy, trong lúc sơ hở lưỡi Tần Hàn mau chóng tiến vào bên trong khoang miệng của Từ Tâm, đầu lười dây dưa không dứt, nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng, lại mang tính xâm chiếm, lưỡi Tần Hàn càng quét rất hết khoan miệng của Từ Tâm, khiến cơ thể Lâm Từ Tâm không tự chủ được mà rung lên, miệng lại phát lên "Ưm" một tiếng. Đến khi Từ Tâm chịu không nổi nữa, thấy người đối diện không thở nổi Tần Hàn mới chịu rời môi.
Cả khuôn mặt Từ Tâm đỏ chót, tay chân rung rẫy, miệng lấp bắp muốn nói nhưng cô lại không biết nên nói cái gì. Vì bản thân cô vừa rồi rõ ràng là đáp lại, còn hưởng thụ nó. Nhịn không được liền mở miệng.
" Tần Hàn, chị không nên như vậy"
" Vì sao?"
" Chúng ta không hợp, chị nên ở cùng An Như tiểu thư"
" Oh"- Tần Hàn vừa nhìn còn người kia đỏ mặt lại thấy buồn cười.
" Tần Hàn, em có một việc cần nói rõ với chị". Chưa nói hết câu, lại bị Tần Hàn chặn lại, lần này Tần Hàn không nhẹ nhàng nữa, mà cắn môi vào Từ Tâm, cả hai tay ôm lấy Từ Tâm vào lòng, mùi máu tươi lan tỏa ra, Tần Hàn vẫn không muốn dừng lại, lưỡi hoạt động không ngừng, tiến vào rồi quấn lấy cái lưỡi rụt rè của Từ Tâm. Cái người cứ thế mà hôn nhau, cũng không biết bao lâu, Từ Tâm vẫn vậy, nhẹ nhàng mà để người kia xâm chiếm.
Rời nhau rồi, Tần Hàn liếʍ môi Từ Tâm một cái, rốt cuộc cũng mở miệng.
" Nếu em từ chối chị một lần, chị sẽ hôn em một lần. Nếu em từ chối chị một đời, chị sẽ hôn em một đời".
" Tần Hàn, chị..."
" Tối qua, không cần biết em gọi tên ai, chị không quan tâm, lỗi là chị lo chuyện bao đồng, để em chờ đợi. Sau này, chị sẽ hỏi ý kiến của em trước khi lo chuyện nhà hàng xóm, nếu em còn lạnh nhạt như vậy, chị lôi em sang mỹ làm giấy kết hôn luôn bây giờ".
Lời nói bá đạo như vậy chỉ có Tần Hàn mới nói ra được, nhưng cũng đủ kéo Từ Tâm trở lại, đánh ngã luôn cả suy nghĩ Tần Hàn và An Như. Đột nhiên lòng mang một chút hạnh phúc, muốn ôm lấy người kia. Nhưng tâm lại rụt rè, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Từ Tâm xoay người sang hướng khác, khống chế tâm tình của chính mình. Tần Hàn hạnh phúc tràn dân, lấy tay véo má Từ Tâm một cái. Định tiến đến làm thêm một nụ hôn, nhưng lần này Từ Tâm né được rồi, có chút bất mãn, liền nghe Từ Tâm mở miệng.
" Tần Hàn, xin chị cho em một ít thời gian, em sẽ có câu trả lời thỏa đáng nhất".
--------