Chương 90: Sự thật (1)

Kết thúc cái thời học sinh ngây ngô và trong sáng bây giờ tụi nó cũng đã bước chân vào cánh cửa Đại học,nó cũng đã nhận được học bổng đi du học ở Mĩ,sợ vốn tiếng Anh của mình qua đó không đủ nó đành phải ở lại thêm một năm nữa để luyện lại vốn kiến thức của mình,Trang và Đạt cũng đã được học chung trường với nhau,chúng nó học về du lịch để sau này có thể đi nhiều nơi,Nam ghét học kinh doanh nhưng vì cậu là con một trong nhà và Băng cũng thích học kinh doanh nữa nên cậu đã đăng kí thi vào trường đấy để sau này hai người còn học cùng nhau,Tùng và Hạnh cũng đi theo con đường cảnh sát mà hai người muốn từ rất lâu rồi,còn hắn từ lâu nó cũng đã không còn để ý hắn như trước đây nữa nhưng không có nghĩa là nó không nhớ hắn, ước mơ làm bác sĩ của hắn không bao giờ thay đổi được

-May mà mày không đi năm nay đó,tao còn tưởng sẽ phải xa mày sớm cơ -Trang nghe quyết định của nó mà cô vui vẻ hơn mấy ngày chờ kết quả

-Tao không phải vì tụi mày đâu nên đừng có tưởng bở nhé -Nó nhìn vẻ mặt hớn hở của Trang mà thấy hài ghê

-Tao cũng không nghĩ như thế nhưng mày đã nói như thế thì là như thế đi,tao hiểu mày quá mà -Nam đi đến khoác tay lên cổ nó như một thói quen trước đây

-Thôi được rồi,hai đứa mày đúng thật là thế có định đi ăn không đây? -Nhóm lúc nào cũng vậy chỉ có ba đứa là bạn thân với nhau nhưng khi cần tụi nó luôn bên cạnh,lúc vui hay buồn đều cùng nhau sẻ chia,kỉ niệm đẹp,tình bạn đẹp thế này sao nó có thể nói đi là đi luôn được

Tụi nó kéo nhau đi ăn uống no nê rồi mới chịu về nhà,ở ngoài chúng nó vui như vậy đấy nhưng khi về đến nhà đứa nào đứa nấy đều vào phòng của mình ngồi khóc " Một năm ơi trôi chậm thôi nhé để tao còn có thể ở bên bọn này lâu một chút "

Cứ như thế,mỗi người có một môi trường học khác nhau,theo đuổi niềm đam mê của mình,chúng nó càng lúc càng bận cho việc học không có thời gian đi chơi đâu xa hết,nó cũng lao đầu vào học để có thể vững chắc kiến thức ở nơi đất khách quê người

Vậy là thấm thoát đã qua một năm kỉ niệm không nhiều như thời còn học sinh nhưng nó đủ để cho những đứa bạn thân thật sự hiểu nhau hơn,một năm có rất nhiều thay đổi trong cuộc đời tụi nó,Băng và Hương cũng đã thi đỗ vào Đại học,Huy cũng đã chọn cho mình con đường ca hát,mặc dù biết là khó khăn nhưng cậu vẫn quyết tâm theo đuổi nó và nhất là có Hoa ủng hộ nữa,cậu càng tin là mình sẽ làm được

-Mày chuẩn bị được gì chưa? -Trang gọi điện hỏi nó,vừa lo cho nó nhưng vui vì quyết định này của nó

-Ừ tao đang chuẩn bị nè,cũng sắp xong rồi

-Nhớ mang đầy đủ đồ đi nhé -Trang nói mà cô phải kiềm chế cảm xúc rất nhiều,những tiếng nấc nghẹn ở cổ không phải nó không nhận ra

-Đừng có khóc tao đi mày phải vui vì không có đứa nào cằn nhằn chứ,phải luôn cười thế nó mới xinh

-Mày còn cười được nữa,nhớ mang con gấu bé nhỏ tao tặng mầy đi nhé

-Chết rồi mày không nói tý nữa thì tao quên đấy

-Mày đúng thật là tìm rồi mang nó đi,nhìn nó như nhìn thấy tao vậy nghe rõ chưa?

Nó leo xuống giường đi xuống chỗ đựng đồ lưu niệm của nó lấy ra con gấu rồi cười nói chuyện tiếp với Trang

-Tao thấy rồi nè,tao sẽ mang nó đi theo yên tâm đi nhé

Nó bỏ con gấu vào ba li để mai mang đi và định gấp tủ đồ lại thì nhìn thấy quyển sách của hắn,nó chợt khựng lại

-Sao thế? Đang nói chuyện sao mày im vậy? -Trang thấy nó không nói chuyện gì nữa có chút lo lắng

Nghe câu hỏi của Trang nó mới chợt nhận ra nó đang không chú ý

-À à,mai mày không đi tiễn tao đúng không?

-Tao xin lỗi nhưng tao sợ không đủ can đảm để tiễn mày

-Vậy mai mày có đi chơi đâu không? Tao có đồ muốn đưa cho mày -Nó nhìn vào quyển sách ở trong hộp lên tiếng nói

-Mày đi sớm hớn so với dự định một ngày lại còn không nói cho bọn tên Đạt biết nữa cả thằng Nam nữa mày còn nhờ con Băng hẹn hắn đi chơi để không biết mày đi nên tao với Đạt hẹn nhau sáng mai đi ăn sáng

-Cho tao địa chỉ đi

-Bàn số XX,quán XX,đường XXX

-Ok mai tao sẽ gửi cho mày nhé

Nó tắt máy ngồi thẫn thờ trước quyển sách ở trong cái hộp đã lâu rồi nó không lôi ra,bao nhiêu cảm xúc lại tràn về trong nó "Trần Hoàng Bảo Nhiên mày phải quên hắn đi thôi,tất cả chỉ là quá khứ "

Sáng sớm hôm sau nó nhờ chuyển phát nhanh gửi đồ đến chỗ Trang

-Em đi vệ sinh chút nhé -Trang đứng lên đi vào nhà vệ sinh thì cũng là lúc anh gửi đồ đến

-Xin hỏi có phải cô Lê Minh Trang ngồi bàn này không ạ? -Anh nghe thấy có người hỏi mình nên quay lại

-Đúng rồi,có chuyện gì vậy ạ?

-Có người gửi cho cô ấy món đồ này,anh làm ơn nhận và kí giúp với ạ

Đạt cầm món đồ trên tay cậu tò mò mở ra xem thì ra là một quyển sách " Tại sao lại là Nguyễn Nhật Phong đây không phải là quyển sách trước nó kêu mất sao? Không lẽ là.."

Như có suy nghĩ gì đó bất thường cậu mở quyển sách ra,từ trong quyển sách có một bức thư,cậu đọc rất nhanh rồi chạy đi luôn,cậu lấy điện thoại gọi cho hắn

-Mày đang ở đâu,tao có chuyện muốn nói với mày?

Hắn đang đi mua đồ trong siêu thị để chuẩn bị về nấu đồ ăn sáng nhận được điện thoại của Đạt và câu hỏi đấy nữa hắn vẫn thản nhiên mỉm cười trả lời cậu

-Tao đang ở siêu thị mua đồ

-Mày đến luôn sân bay đi,con Nhiên nó sắp bay rồi

-Chuyện của nó thì liên quan gì đến tao? -Hắn mặc dù rất bất ngờ vì theo như hắn biết nó mai mới bay nhưng hắn vẫn tỏ ra không quan tâm đến nó

-Đến bây giờ không còn thời gian nữa đâu,nếu mày không đi mày sẽ phải hối hận đấy

-Mày bị sao vậy? Tự nhiên nói nhưng câu đấy,tao chẳng có gì phải hối hận cả

-Cái Nhiên nó tỏ tình với mày và mày từ chối nó đúng không? Tại sao mày không nói cho tao biết?

- Đây là chuyện mày định nói với tao hả? Nếu vậy tao tắt máy đây

-Tao đang hỏi mày sao không nói cho tao biết cơ mà -Đạt hét lên trong điện thoại

-Nói cho mày biết giải quyết được gì không? Tao biết là nó sẽ nói cho tụi mày biết chuyện này mà

-Bây giờ thì tao hiểu rồi,nó không nói gì cho bọn tao biết về chuyện này hết,là tao vừa nhận được đồ nó nhờ Trang gửi cho mày nên tao mới biết,trước nay tao không biết tại sao cái Nhiên nó không tham gia mấy hoạt động của bọn mình vì nó sợ mày khó xử và nó không muốn tao với mày cãi nhau nên đã không nói ra chuyện này,một mình nó chấp nhận vì không muốn mọi người nghĩ xẫu về mày

Từng lời nói của Đạt khiến cho hắn thấy có lỗi khi đã nghĩ sai về nó

-Tao không muốn nghe mày nói gì nữa,tao tắt máy đây

-Mày không dám nhận hay mày nghĩ nó thích Tùng,thích Nam và có khi nó thích cả tao nữa,mày đừng có nhìn mấy hành động thân mật giúp đỡ nhau,trêu đùa nhau mà nói là bọn tao thích nhau có được không? Lúc trước Tùng giúp nó rất nhiều việc,tao đã tưởng nó sẽ thích Tùng,ngay cả tao cũng giúp đỡ nó nhưng mày nghĩ đi sao tao có thể thích nó được,mày có thể đừng hẹp hòi như thế được không?

-Bây giờ rốt cuộc mày là bạn tao hay là bạn nó

-Tao là bạn của hai đứa chúng mày và tao muốn hai đứa được hạnh phúc chứ không phải xa cách vẫn bị hiểu lầm

-Chuyện của bọn tao để bọn tao tự quyết đi

-Mày hãy làm theo con tim mày mách bảo đi,tao biết mày thích nó mà nếu không sao mày lại hi sinh vì nó nhiều như thế,nếu bây giờ mày mà không nghe tao thì sẽ không còn kịp nữa đâu

Những lời nói vừa rồi của Đạt khiến cho hắn không hiểu nổi con tim mình đang nghĩ gì nữa,hắn bỏ giỏ xuống và định chạy đi,lúc ngẩng đầu lên hắn đã thấy được cảnh tượng lẽ ra hắn nên thấy từ lâu rồi