Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Sẽ Rời Khỏi Ngài, Đại Công Tước À

Chương 98

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một người đàn ông bắt lấy Julia và vác nàng lên vai, thì thầm.

“Tôi không biết cô ta đi cùng các kỵ sĩ. Tình hình này thật rắc rối.”

Họ đã thành công trong việc dụ Julia vào dinh thự và đánh ngất nàng, nhưng họ không ngờ rằng các kỵ sĩ của nàng đang theo dõi bên ngoài dinh thự. Các kỵ sĩ của nàng đang ẩn nấp ở khắp mọi nơi, như thể đang chờ đợi Julia xuất hiện.

Nhìn qua cửa sổ, Nữ Hầu tước vặn lại.

“Chúng ta chỉ cần mang cô ta đến gặp Đức vua. Các kỵ sĩ dường như không biết về tình hình ở trong đây, vậy nên chúng ta có thể thả mồi nhử.”

Nữ Hầu tước nhìn Julia, người đã gục xuống vì thuốc mê. Nghèo khổ và khờ khạo, Julia đã bị lừa bởi một lời nói dối rằng người mẹ của mình sắp chết, và chạy đến đây chỉ trong vòng một tháng.

Bà ta không mong đợi các kỵ sĩ sẽ đi cùng Julia, nhưng ít nhất thật may mắn khi Đại Công tước đã không đến cùng. Vì lo lắng thân phận ngoài giá thú của mình sẽ bị phát hiện nên Julia đã giữ bí mật.

Điều này khiến cho mọi việc trở nên rất dễ dàng.

“Cô và những người còn lại đi dụ bọn kỵ sĩ đi. Trong lúc đó, chúng ta sẽ đi đến Cung điện Hoàng gia.”

Nữ Hầu tước ra lệnh, chỉ vào một số người đàn ông và người hầu đang đứng trong phòng. Cải trang một người hầu thành Julia sẽ câu thêm thời gian cho họ.

Nếu bà ta đưa Julia đến Cung điện Hoàng gia một cách suôn sẻ, công việc của bà ta sẽ hoàn thành xuất sắc. Một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên đôi môi nhăn nheo của Nữ Hầu tước. Chẳng mấy chốc, theo lệnh của bà ta, những người hầu bắt đầu phân tán ra mọi hướng.

Trong khi đó, người đàn ông ở lại nhét Julia vào một chiếc túi hành lý lớn.

***

Julia cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, nhận thấy rằng toàn bộ xung quanh đã bị chặn bởi một tấm vải, dường như nàng bị mắc kẹt trong một thứ gì đó giống như một chiếc túi vậy.

Julia vô thức ôm cổ vì khó thở. Nàng đau đớn rêи ɾỉ vài lần, và nàng nghe thấy một tiếng thì thầm nhỏ.

Sau đó, một người nào đó đã khéo léo tháo dây buộc của chiếc túi mà nàng đang bị mắc kẹt bên trong. Tầm nhìn của nàng đột nhiên sáng lên.

“Bà ta không cần phải dùng cách thô bạo này để đưa cô vào đây. Nữ Hầu tước thực sự là một người rất tàn nhẫn mà.”

Một giọng nói xa lạ lọt vào tai nàng. Julia hít một hơi thật sâu và từ từ ngẩng đầu lên. Một căn phòng rộng lớn xa lạ và một người đàn ông quen thuộc đang đứng trước mặt nàng.

Julia biết rõ người đàn ông này là ai.

“... Thái tử?”

Người này chắc chắn là Thái tử.

Tại sao người này lại xuất hiện trước mặt mình?

Julia bối rối. Nàng tiếp tục hít thở một cách nặng nề, cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mẹ ruột của nàng đang ở trong dinh thự ở Vanosa, và nàng đã đến đó mà không do dự. Nhưng người phụ nữ trong đó không phải mẹ của nàng, mà là Nữ Hầu tước. Nàng chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã ngất đi nên không hề nhớ mình đến đây bằng cách nào.

Đương nhiên, nàng thậm chí còn không biết tại sao Nữ Hầu tước lại đưa mình đến đây.

Julia nắm chặt góc váy bằng đôi tay run rẩy.

Thái tử, người đang nhìn chằm chằm vào nàng, chợt mỉm cười.

“Không có gì phải sợ cả. Ta không có ý định làm hại cô.”

Đôi mắt cong hình bán nguyệt của anh ta tỏa sáng vô hại, nhưng ánh mắt ấy lại ẩn chứa nét mập mờ khi từ từ quét khắp cơ thể nàng.

Julia cuối cùng cũng chậm rãi nói.

“Tại sao Thái tử lại đưa tôi đến đây? Thậm chí còn bắt cóc tôi như thế này nữa…”

Julia cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, nhưng giọng nói của nàng không tránh khỏi sự run rẩy yếu ớt.

Thái tử mỉm cười.

“Bởi vì cô hữu ích.”

Thái tử nhẹ nhàng nâng cằm Julia lên bằng những ngón tay dài của mình. Đôi mắt anh ta chăm chú, như thể đang nhìn vào một con mồi.

Julia theo phản xạ hất bàn tay đã chạm vào nàng ra. Nàng cảm thấy rất ghê tởm trước sự đυ.ng chạm khó chịu của anh ta. Julia lùi lại, cắn môi.

Thái tử nhẹ nhàng thu tay lại và đứng thẳng lên. Nụ cười trên môi anh ta vẫn không đổi.

“Chà, chúng ta hãy nói về sự hữu ích của cô nào?”

Thái tử lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế gần giường nàng. Anh ta bắt chéo chân, tiếp tục nói.

“Đầu tiên, ta có rất nhiều điều muốn hỏi Phu nhân Đại Công tước.”

Thái tử đung đưa chân, chậm rãi nghiêng đầu.

“Khoảng thời gian này cô vẫn sống trong lâu đài của Đại Công tước sao?”

Julia không hiểu câu hỏi của Thái tử nên nàng chỉ im lặng. Thái tử cứ tiếp tục lẩm bẩm như thể không có ý định nghe câu trả lời của nàng.

“Ta không hiểu. Tại sao Đại Công tước lại phải bí mật giấu cô đi…?”

Giấu đi… ? Julia cau mày cắn môi, không hiểu Thái tử đang nói cái gì.

“Nếu sau khi cô chạy trốn, hắn đem cô trở về, thì tại sao lại không đưa cô trở lại vị trí Phu nhân Đại công tước như ban đầu?”

“...”

“Ồ, hay là cô không muốn?”

Mặc dù Julia không nói lời nào, nhưng Thái tử dường như bị thuyết phục bởi sự im lặng của nàng, khẽ gật đầu.

“Chà, cô đã chạy trốn và bị đưa trở lại, vì vậy không có lý do gì để quay lại vị trí đó một lần nữa.”

Julia không thể hiểu nổi một từ nào trong những lời nói của Thái tử. Bây giờ anh ta đang nói như thể nàng đã trốn thoát khỏi Fernan rồi bị đưa trở lại vậy.

Julia lặng lẽ suy nghĩ về những lời của Thái tử thì đột nhiên đầu nàng chợt nhói lên. Giống như bị vật gì đó nhọn đâm vào, đầu nàng đau dữ dội. Những mảnh ký ức ngẫu nhiên chợt nhảy, đập mạnh vào tâm trí nàng.

“Này, ta vẫn còn rất nhiều câu hỏi mà, đừng có ngã bệnh chứ.”

Thái tử thì thầm khi nhìn Julia run rẩy ôm trán. Sau đó anh ta đứng dậy và đi ra phía cửa. Thái tử tra chìa khóa vào và mở cửa.

“Mang người hầu đến đây. À, cả bác sĩ nữa.”

Sau khi đưa ra một mệnh lệnh ngắn gọn, Thái tử đóng cửa lại.

Julia khó khăn nhìn theo anh ta rồi cúi đầu xuống. Tâm trí nàng hiện giờ đang là một mớ hỗn độn. Những ký ức xa lạ cứ ùa về và trộn lẫn một cách ngẫu nhiên với những ký ức hiện tại của nàng.

Nàng không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ nữa.

Trong lúc đó, Thái tử đã quay trở lại và ngồi vào chỗ của mình, cúi đầu xuống. Julia, người đã bị chôn vùi trong những mảnh ký ức của mình, từ từ ngẩng đầu lên. Thái tử nhìn thẳng vào mắt nàng và nói bằng giọng dịu dàng nhất.

“Cô chỉ cần biết một điều, rằng cô chỉ cần yên lặng ở đây một vài ngày.”

“...”

“Khi mọi việc suôn sẻ, cô sẽ được thưởng những phần thưởng tuyệt vời.”

Julia hầu như vẫn chưa bình tĩnh lại, nhìn vào mắt Thái tử.

Ánh mắt này rất quen thuộc. Tràn ngập tham lam và độc ác…

Julia nín thở không nói lời nào, nàng siết chặt hai bàn tay. Nàng vẫn chưa nắm bắt được tình hình hiện tại. Nhưng theo bản năng, nàng biết rằng mình cần phải cảnh giác.

Julia cụp mắt xuống, cố giữ khuôn mặt bình tĩnh nhất có thể. Thái tử đang nhìn nàng chăm chú, tinh tế hỏi.

“Bây giờ cô đã bình tĩnh lại chưa?”

Khi nàng đối mặt với Thái tử một lần nữa, Julia khẽ hỏi lại.

“Thái tử có ích lợi gì khi giữ tôi ở đây?”

Trước câu hỏi của Julia, Thái tử nhẹ nhàng vuốt cằm với vẻ mặt đầy ẩn ý.

“Hừm…”

Thái tử, người có nụ cười gian xảo, nói chậm rãi nhưng có phần ẩn ý.

“Lợi ích đó còn tùy thuộc vào giá trị của cô đối với Đại Công tước.”

Đại Công tước… Kinh ngạc trước lời nói của Thái tử, Julia hỏi lại.

“Anh đang muốn lợi dụng tôi để hãm hại Ngài ấy sao? Tại sao…”

Ý định của Thái tử lúc này đã rõ ràng. Anh ta đang bắt nàng làm con tin và yêu cầu điều gì đó từ Fernan.

Fernan là em họ của Thái tử. Ngay khi nàng định hỏi anh ta tại sao anh ta lại thù địch với Fernan như vậy, Thái tử đã cất một giọng sắc như dao.

“Tại sao sao? Vì ta không ưa tên khốn đó.”

Tất nhiên, rất khó để diễn tả sự thù địch của Thái tử đối với Fernan chỉ trong một câu nói.

Thái tử luôn bị đè bẹp do luôn thất bại trước Fernan từ khi còn rất nhỏ.

Cách đây rất lâu, trong giới quý tộc đã từng có một nhận định . Nếu như Đức vua trước đó không phải vì tai nạn mà qua đời sớm, thì hiện tại hoàng thất đã có chỗ dựa vững chắc hơn. Người em họ Fernan của anh ta được cho là xứng đáng với ngai vàng hơn Thái tử hiện tại.

Sự so sánh của những người xung quanh ngày càng trở nên tồi tệ hơn, và vì vậy, thái độ thù địch của Thái tử đối với Fernan cũng ngày càng lớn dần.

Một thoáng giễu cợt thoáng qua trên khuôn mặt bình thản của Thái tử.

“Không phải cô cũng như vậy sao? Ta cũng biết trước đây hắn ta lạnh nhạt với cô như thế nào mà.”

“...”

“Đó là lý do tại sao cô lại bỏ chạy. Bởi vì cô ghét hắn ta.”
« Chương TrướcChương Tiếp »