Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Sẽ Rời Khỏi Ngài, Đại Công Tước À

Chương 96

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian khởi hành đi Geranian chỉ còn một tuần nữa. Nơi mà Fernan quyết định liên lạc với họ nằm ở một lãnh thổ nhỏ ở giữa Đế quốc. Hắn dự định chỉ đi cùng với một số lượng người tối thiểu vì hắn phải bí mật liên lạc với họ. Thỏa thuận liên minh với Geranian cũng liên quan đến hạnh phúc của Julia. Vì lý do này nên đây là một sự kiện quan trọng mà Fernan cần phải tham dự.

Rời khỏi lâu đài để đàm phán là điều không thể tránh khỏi, vì vậy Fernan đã tăng cường an ninh bên trong và ngoài lâu đài. Không nên có bất cứ điều gì đáng lo ngại xảy ra trong lúc hắn đi vắng.

Chỉ sau khi sắp xếp xong hết mọi chuyện, Fernan mới ra khỏi phòng làm việc. Bước vào trong sảnh, hắn hỏi người hầu đang đứng ở cửa.

“Julia có đi đến nhà kính không?”

“Có, thưa Ngài. Phu nhân vừa mới đến đó một lúc trước.”

Có lẽ vì thời tiết mát mẻ nên Julia thường xuyên đến thăm nhà kính. Nhà kính là nơi duy nhất chứa đựng dấu ấn của Julia để lại trong lâu đài này từ trước đây. Khi còn là Phu nhân Đại Công tước, Julia đã cho xây dựng nhà kính này. Vì vậy, sau khi nàng rời đi, Fernan hầu như không đặt chân đến đó. Bởi vì hắn như ngừng thở mỗi khi đặt chân đến gần nơi đó.

Fernan, lặng lẽ nhớ lại những ký ức của mình về thời điểm đó, băng qua con đường và đi đến nhà kính. Khi cánh cửa kính lớn được nhẹ nhàng mở ra, từ khe hở phát ra một luồng năng lượng ấm áp kèm theo một tiếng động nhỏ.

Những bông hoa đẹp mắt ở một bên của nhà kính, nhưng Fernan thậm chí còn không liếc nhìn chúng một lần nào mà tiến đến chiếc bàn ở trung tâm. Julia đang ngồi trước bàn uống trà, cảm thấy có sự hiện diện và quay đầu lại.

“Ôi, thưa Ngài.”

Julia, vẻ mặt hạnh phúc nhìn Fernan, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Khi nhìn thấy nàng đứng trong nhà kính được bao quanh bởi những bông hoa, những ký ức cũ lại ùa về trong tâm trí Fernan. Giọng nói nhẹ nhàng nói rằng nàng sẽ lấp đầy ngôi nhà kính này với những bông hoa yêu thích của nàng dường như đang vang vọng bên tai hắn. Đồng thời, trái tim Fernan đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Hắn phải sớm rời đi và điều đó khiến hắn lo lắng.

“Ngài đã hoàn thành công việc của mình rồi sao?”

Không biết được những suy nghĩ của Fernan, Julia bình tĩnh hỏi. Fernan khẽ gật đầu, che giấu nỗi lo lắng đang dâng lên. Sau khi ngồi xuống, hắn giải thích với nàng về chuyến thăm Geranian sắp tới.

“Ta sẽ sớm phải rời đi. Sẽ mất khoảng bốn ngày.”

Ngay cả khi các cuộc đàm phán mất nhiều thời gian hơn thế, Fernan nghĩ rằng bằng mọi cách hắn cũng sẽ quay lại sau bốn ngày.

“Ta muốn nàng ở trong lâu đài trong lúc ta đi vắng.”

Fernan ngầm thêm vào mà không có bất kỳ dấu hiệu ép buộc nào. Nhưng sự thật là, hắn sẽ bắt Julia làm điều đó ngay cả khi nàng không muốn. Bởi vì bên ngoài lâu đài đối với nàng vẫn còn rất nguy hiểm.

May mắn thay, Julia đã ngoan ngoãn đồng ý với yêu cầu ở lại lâu đài của hắn, dù nàng cảm thấy buồn khi Fernan phải rời đi.

“Vâng.”

Rồi nàng ngước nhìn hắn và tiếp tục nói.

“Nếu Ngài không ở đây… em nghĩ sẽ rất cô đơn.”

Đôi mắt Fernan khẽ run lên trước những lời đó. Gần đây, hầu như ngày nào họ cũng dành thời gian cho nhau.

“Ta sẽ cố gắng quay về sớm hơn.”

Fernan thì thầm với giọng quả quyết, nghĩ đến việc giảm thời gian di chuyển bằng cách nào đó để hắn có thể quay lại càng nhanh càng tốt.

Julia mỉm cười vui mừng khi Fernan nói như vậy.

“Em sẽ đợi Ngài quay trở lại.”

Nhưng vẻ mặt của Fernan lại đanh lại trước những lời ngoan ngoãn của nàng. Đó là bởi vì những lời mà nàng nói rằng sẽ chờ đợi hắn luôn khiến Fernan tuyệt vọng.

Nàng nói sẽ đợi, nhưng thật ra nàng chưa bao giờ đợi hắn cả.

Nàng luôn trốn chạy và biến mất.

Fernan cảm thấy lo lắng khi nhìn nụ cười ngây thơ của Julia.

“Nhân tiện, linh mục Kalosa nói rằng ông ấy sẽ sớm quay về nơi ở của ông ấy. Ông ấy cũng nói rằng em không cần phải uống thuốc nữa.”

Không hề hay biết những cảm xúc của Fernan, Julia tiếp tục trò chuyện như thường lệ. Fernan che giấu sự lo lắng của mình và gật đầu. Kalosa đã nói cho hắn biết là không còn phải chăm sóc cho tình trạng của Julia nữa.

Hệ thống trí nhớ của Julia đã hồi phục hoàn toàn, và tất cả những gì còn lại đối với nàng là đưa từng mảnh quá khứ của mình quay trở về hiện thực.

Như Julia đã nói, những ngày này nàng đều nằm mơ mỗi ngày, nhớ lại từng kỷ niệm trong quá khứ.

Bây giờ Julia chỉ coi những sự kiện trong quá khứ là những giấc mơ. Nhưng đến một lúc nào đó, sẽ có lúc chúng trở thành hiện thực.

Nếu Julia nhớ ra mọi chuyện thì chắc chắn nàng sẽ rời xa hắn.

Fernan âm thầm siết chặt tay.

Mỗi một ngày trôi qua, hắn lại càng tiến đến gần thời điểm ra đi của Julia hơn.

***

Julia thức dậy vào sáng sớm. Gương mặt nàng bừng sáng khi nhớ lại giấc mơ đêm qua. Nàng mơ thấy mình cùng cưỡi ngựa với Fernan và cả hai cùng băng qua những đồng cỏ rộng lớn.

Có lẽ vì nàng có một giấc mơ đẹp nên Julia cảm thấy cả người nàng nhẹ nhàng hơn và tâm trạng nàng rất dễ chịu.

Julia gọi những người hầu của mình và bắt đầu chuẩn bị ra ngoài. Thời gian trôi qua thật nhanh, và đã đến ngày Fernan phải lên đường cho chuyến đi quan trọng của mình.

Nàng đã nghe nói rằng Fernan sẽ rời đi vào lúc bình minh, vì vậy Julia muốn đi tiễn anh.

Những người hầu của nàng chải tóc cho nàng và buộc gọn gàng thành một bên.

Khi mặt trời vừa ló dạng vào buổi sáng, Julia chuẩn bị trang phục và vội vã bước ra sảnh.

“Thưa Ngài.”

Fernan đang sải bước qua hành lang dài, ngay lập tức quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói nhỏ. Khi nhìn thấy Julia đang nhanh tiến đến gần mình, Fernan sửng sốt.

“Julia.”

Julia dừng lại trước mặt Fernan, ngẩng đầu lên cười nhẹ.

“Chúc Ngài có một chuyến đi an toàn.”

Fernan không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng như thể đang kìm nén điều gì đó.

Khi Julia dần bắt đầu cảm thấy khó hiểu trước biểu cảm đó, Fernan đột thốt lên một giọng nghe giống như một tiếng thở dài bị bóp nghẹt.

“... Nàng đừng khiến ta không muốn rời đi.”

Bên cạnh câu nói dễ thương, Fernan cảm thấy như lời tạm biệt của Julia thực sự là lời tạm biệt cuối cùng của nàng vậy. Cho đến tận bây giờ, chính Julia là người nói những lời nhẹ nhàng rồi lại rời bỏ hắn sau đó.

Fernan không thể cất bước, chỉ nhìn Julia không ngừng, rồi hít một hơi thật sâu và nói.

“Nàng có thể hứa với ta là nàng sẽ không đi đâu trong lúc ta đi vắng không?”

Fernan không hề nghĩ sẽ có ngày bản thân thực hiện một trò chơi hứa hẹn mà chỉ trẻ con mới làm, nhưng hắn rất nghiêm túc. Mặc dù hắn đã tăng cường an ninh cho lâu đài và luôn có những người hộ tống xung quanh Julia, hắn vẫn không chắc liệu đã đủ an toàn hay không.

Julia có vẻ mặt khó hiểu khi nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Fernan. Dù vậy, nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Vâng, em hứa. Đừng lo lắng.”

Fernan đưa tay ra và nắm lấy tay Julia, sau đó, cúi người xuống. Julia mở to mắt. Cảm nhận được môi Fernan khẽ chạm vào má mình, Julia ngây ra trong giây lát.

“Ta sẽ trở lại.”

Fernan nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt nàng, cuối cùng cũng quay đi.

Julia cảm thấy như thể có một dấu ấn khắc trên má nàng nơi Fernan đã hôn lên khi nàng nhìn theo bóng lưng rời đi.

***

Một ngày đã trôi qua kể từ khi Fernan rời đi. Julia đi dọc hành lang, cảm thấy cô đơn hơn nàng đã nghĩ. Gần đây, Julia đã dành nhiều thời gian với Fernan hơn bất kỳ ai khác trong lâu đài này. Từ việc dùng bữa, uống trà cho đến đi dạo buổi tối.

Có lẽ đó là lý do tại sao nàng cảm thấy rất trống trải vào lúc này.

Julia chậm rãi đi đến phòng đọc sách nằm trên tầng bốn với tâm trạng chán nản. Nàng mở cửa lớn và bước vào trong, nhìn quanh một lượt.

Cùng lúc đó, trong một khoảnh khắc, nàng chợt cảm thấy ngột ngạt.

Julia nhíu mày và ấn ngực. Chỉ là trong chốc lát nàng đã không thở nổi. Julia cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình.

Tại sao mình lại cảm thấy tệ như vậy…?

Đây là lần thứ hai Julia đặt chân vào căn phòng này. Lần đầu tiên của nàng là khi nàng mới đến và được hướng dẫn quanh lâu đài. Chắc chắn là như vậy, nhưng kỳ lạ thay, Julia cảm thấy như thể nàng đã từng đến đây lâu lắm rồi. Hơn nữa nàng lại cảm thấy ngột ngạt ngay khi bước chân vào trong.

Quên mất mục đích đọc sách, Julia bước ra khỏi phòng.

Thật ra, đây không phải là lần đầu tiên nàng cảm thấy như vậy. Cũng giống như vài lần trước, mặc dù rõ ràng đây là lần đầu tiên trong ký ức của nàng, nhưng cảm giác kỳ lạ như thể cơ thể nàng đã ghi nhớ vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »