Chương 95

Julia dậy trễ hơn thường ngày. Khi tỉnh lại, Julia nghĩ Fernan đang ở bên cạnh mình, nhưng nàng lại không thấy. Thay vào đó, một người hầu đang đợi để phục vụ nàng.

“Ngài ấy đâu?”

Julia khẽ hỏi người hầu khi cô ấy đang giúp nàng thay quần áo. Người hầu đang thắt dây buộc quanh lưng váy trả lời trong nháy mắt.

“Mới đây tôi đã nhìn thấy Ngài ấy đi xuống sảnh.”

“Thật sao?”

Gương mặt Julia tỏa sáng rạng rỡ, nàng nhẹ đan hai bàn tay vào nhau.

Nàng thức dậy sau một giấc ngủ rất thoải mái rong vòng tay của Fernan đêm qua. Nàng tự hỏi đêm qua Fernan có ngủ ngon giống như nàng hay không.

Sau khi Julia thay quần áo xong, nàng lập tức rời khỏi phòng ngủ. Đã vào buổi trưa, và ánh nắng đang tràn vào qua những khung cửa sổ giữa các hành lang.

Julia cảm thấy sảng khoái và bước ra hành lang.

“Thưa Phu nhân.”

Khi nàng chuẩn bị đi xuống cầu thang, ai đó gọi nàng từ phía sau. Julia dừng lại một chút và nhìn ra phía sau, nàng thấy Judy đang cầm một xấp thư.

“Đây là những lá thư Phu nhân đã yêu cầu lần trước”

“Thư sao?”

Khi Julia nghiêng đầu, Judy rút trong ra một chiếc phong bì cũ và chìa ra.

“Vâng, Phu nhân đã yêu cầu tôi mang cho Người một lá thư khác được gửi đến từ Vanosa. Tôi đã nhận được một lá thư tối qua. Tôi đã giữ nó lại trước khi nó truyền đến chỗ những người hầu khác.”

Trong một khoảnh khắc, mét căng thẳng thoáng hiện rõ trên khuôn mặt Julia, người bất ngờ nhận được lá thư. Đó là bởi vì nàng đã hoàn toàn quên mất nó. Julia vội vàng mở lá thư ra và đọc nội dung bên trong.

[Từ Vanosa. Hãy chuyển bức thư này cho con gái tôi. Vì hoàn cảnh không cho phép nên tôi không thể tiết lộ tên của đứa trẻ, nhưng nếu cô ấy đọc được bức thư này, cô ấy sẽ nhận ra tôi. Tôi hy vọng cô ấy sẽ nhớ khoảng thời gian sống cùng với mẹ ở cửa hàng hoa cuối con hẻm, khu trung tâm nhỏ của Vanosa]

Đôi bàn tay thanh tú đang cầm lá thư bắt đầu khẽ run. Julia như đã đóng băng, không thể rời mắt khỏi lá thư.

Một cửa hàng hoa ở cuối con hẻm. Rõ ràng đó là cửa hàng hoa của mẹ nàng. Bây giờ Julia có thể chắc chắn rằng bức thư này đến từ mẹ của nàng.

Julia che miệng, tựa vào lan can. Thấy nàng như vậy, Judy kinh ngạc há to miệng.

“Phu nhân vẫn ổn chứ?”

Nhìn Judy, Julia cố gắng che giấu nét mặt của mình.

“Không có gì. Ta chỉ cảm thấy hơi choáng thôi…”

Tất nhiên, không ai có thể phát hiện ra rằng nàng là đối tượng của bức thư nàyđược. Nếu điều đó xảy ra, sự thật rằng nàng chỉ là một đứa con ngoài giá thú sẽ bị phơi bày.

“Cảm ơn vì đã mang nó đến cho ta, Judy.”

Julia trả lại bức thư cho Judy, và cố gắng bước đi một cách thản nhiên. Nhưng đầu nàng đã tràn ngập những suy nghĩ về mẹ mình.

Người vẫn sống ở Vanosa…

Nàng chưa bao giờ quay lại đó kể từ khi rời đi với Hầu tước năm bảy tuổi. Nàng chỉ nghĩ rằng mẹ nàng đã chuyển đi nơi khác.

Julia cắn môi khi cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn.

Tại sao mẹ lại tìm mình? Có lẽ bà ấy đã nghe từ đâu đó rằng mình đã trở thành Phu nhân Đại Công tước.

Bức thư chỉ viết rằng "Tôi hy vọng cô ấy sẽ nhớ…"

Mẹ muốn con đến Vanosa sao?

Trong lúc cố gắng bình tĩnh để giải tỏa tâm trí đầy hỗn loạn của mình, nàng đã nhanh chóng đi đến cuối cầu thang. Ngay khi nàng bước vào sảnh, ai đó đã chặn nàng lại. Julia ngẩng đầu lên.

“À… linh mục.”

Trước mặt nàng là linh mục ở trong lâu đài, Cedric.

“Người định đi đâu sao?”

Đối với câu hỏi của Cedric, Julia trả lời với vẻ mặt hơi phức tạp.

“Tôi định đến gặp Đại Công tước một lát rồi lên phòng.”

Julia lặng lẽ liếc nhìn Cedric. Có lẽ Fernan đã đi rồi, không thấy bóng dáng của Fernan trong sảnh.

“Tôi nghĩ Đại Công tước đã đến phòng làm việc rồi.”

Cedric nói khi biết rằng nàng đang tìm Fernan, Julia gật đầu và bày tỏ lòng biết ơn.

“Cảm ơn. Chúc anh một ngày tốt lành.”

Sau lời chào ngắn gọn, Julia đi lướt qua Cedric. Cedric quay lại và tiếp tục nhìn theo Julia, nhưng nàng vẫn tiếp tục cất bước đi mà không hề để ý đến.

Julia đang định đến thăm Fernan, đột ngột dừng lại. Vì tâm trạng phức tạp nên nàng không chắc liệu mình có thể che giấu vẻ mặt lo lắng khi đến gặp anh hay không.

Chàng ấy chắc chắn sẽ hỏi có chuyện gì đang xảy ra, sau đó…

Julia khẽ thở dài. Cũng như những người khác, Fernan không bao giờ được biết về người mẹ ruột của nàng.

Mình không muốn phải lừa dối chàng ấy, nhưng nếu chàng phát hiện ra mình là con ngoài giá thú, chàng ấy có thể sẽ không đối xử với mình giống như bây giờ nữa. Đó là một lý do rõ ràng để ly hôn.

Julia, với khuôn mặt u ám, quay người lại. Về lá thư, nàng nghĩ tốt hơn hết là nên đợi thêm một thời gian nữa.

***

“Lá thư có được chuyển đến tay Phu nhân Đại Công tước một cách an toàn không?”

Nữ hầu tước Elody, người đang ngồi gác chân, vẻ mặt đầy tự hào, hỏi người hầu đang cúi đầu trước mặt mình.

“Đương nhiên rồi, thưa Bà, tôi đảm bảo rằng nó đã đến tận tay, vì vậy Bà không cần phải lo lắng về điều đó.”

“Được rồi, làm tốt lắm.”

Nữ Hầu tước sau đó ném túi tiền vàng vào người hầu. Người hầu nhanh chóng nhận lấy, nhếch khóe miệng rồi bước ra khỏi phòng khách.

Còn lại một mình, Nữ Hầu tước mỉm cười hài lòng. Đây đã là lần thứ ba bà ta gửi những lá thư đến lâu đài của Đại Công tước, vì vậy có lẽ bây giờ, Julia đã rất bối rối sau khi đọc những lá thư ấy.

Đứa con gái ngây thơ và ngốc nghếch đó khi nhìn thấy những lá thư kia, rất có thể sẽ nghĩ đến mẹ mình.

Mọi thứ đều đang diễn ra một cách tốt đẹp.

Sau khi gửi thư nhiều lần khiến Julia bối rối, bà ta chắc chắn có thể dụ Julia đến Vanosa.

Nếu mình bắt cóc nó và dâng lên cho Đức vua, nhiệm vụ của mình sẽ hoàn thành. Thật buồn cười. Mình nghĩ nó đã chết, nhưng nó vẫn còn sống và đang tán tỉnh Đại Công tước sao.

Nữ Hầu tước cười toe toét khi cầm tách trà trên bàn lên. Ai mà có thể tưởng tượng được Julia vẫn còn sống cơ chứ. Bên cạnh đó, nó lại là người phụ nữ mà Đại Công tước đem lòng yêu và giấu kín… Ai mà có thể dự đoán được một điều kỳ diệu như vậy.

“Hừm…”

Nữ Hầu tước nhẹ nhàng đưa tách trà lên môi, thưởng thức hương thơm của trà.

Ngoài việc có rất nhiều niềm vui, gia đình Elody sẽ nhận được một phần thưởng lớn. Miễn là Julia an toàn nằm trong tầm tay của bà ta.

Và Nữ Hầu tước chắc chắn rằng bà ta sẽ kết thúc chuyện này một cách thành công.

Julia là một người có trái tim không bao giờ có thể nhắm mắt làm ngơ trước những lá thư từ người mẹ ruột của mình. Nếu đúng như vậy, gia đình Elody sẽ lại có thể trở thành cánh tay phải của Đức vua. Gia đình tan nát vì một đứa con gái nay cũng sẽ được sống lại nhờ chính đứa con gái đó.

Sau đó, con trai của bà ta, Grayson, sẽ là một thuộc hạ đáng tin cậy phục vụ bên cạnh Đức vua. Không giống như người chồng ngu ngốc, con trai Grayson của bà ta chắc chắn sẽ thành công.

Grayson, tất nhiên, vẫn còn đang lang thang vì nó chưa thích nghi được với việc đột ngột kế thừa tước vị, nhưng ít nhất nó sẽ nổi bật lâu hơn trong mắt Đức vua so với cha mình.

Phần thưởng cho Grayson, một cuộc hôn nhân với Công chúa thì thế nào?

Nữ Hầu tước tham lam nhếch môi. Nếu Grayson có thể kết hôn với một trong các Công chúa, con đường của gia đình bà ta sẽ càng vững chắc hơn trong tương lai.

“Hahaha…”

Nữ Hầu tước cười vui vẻ, dựa vào ghế sofa. Những móng tay sơn đỏ của bà ta vỗ vào tay vịn phát ra tiếng cộc cộc.

Hiện tại, dinh thự Elody đang rộn ràng chuẩn bị cho nghi lễ thừa kế tước vị. Ban đầu, nó là một buổi lễ kế vị ảm đạm, nhưng rõ ràng nó sẽ trở thành một buổi lễ kế vị tràn ngập niềm vui khi Phu nhân Đại Công tước đột ngột xuất hiện như từ trên trời rơi xuống.

Vì vậy, tâm trạng của Nữ Hầu tước những ngày này đã đạt đến đỉnh điểm. Bà ta vui sướng chìm trong cơn điên loạn của bản thân.