Đứng đối diện cánh cửa đóng chặt, Fernan cụp mắt xuống.
Julia thật xa vời. Nàng chỉ cần nhìn hắn với đôi mắt dịu dàng thôi là cũng đủ rồi, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì hơi ấm đó đã không còn hướng đến hắn nữa.
Sau một hồi nhìn chằm chằm cánh cửa, Fernan quay người đi. Bước chân nặng nề hướng đến phòng làm việc của hắn ở tầng một.
“Thưa Ngài.”
Lloyd cúi đầu, đứng trước mặt hắn, đưa ra một lá thư và báo cáo.
“Là thư gửi đến từ Cung điện Hoàng gia. Có tin báo là người của Đức vua đã ghé đến lâu đài hai lần rồi.”
Gần đây Fernan đã rời khỏi lâu đài trong một khoảng thời gian dài nhưng không hề tiết lộ hành tung của mình. Chính vì vậy những người Đức vua cử đến đều quay trở về mà không có tin tức gì. Kết quả là ông ta đã rất tức giận.
Fernan nhận lấy lá thư, vẻ mặt vô cảm.
“Xem ra Đức vua vì Ngài không tham dự tiệc sinh nhật của Hoàng hậu mà càng thêm tức giận.”
Lloyd thở dài. Ngày tổ chức tiệc, Fernan đã đi tìm và đưa Julia trở về từ Vùng đất thánh, vì vậy Ngài ấy đã không còn đầu óc suy nghĩ đến tiệc tùng hay gì nữa.
Thêm nữa, kể từ Julia mất tích, Đức vua đã đứng ngồi không yên. Bởi vì ông ta sợ sẽ không giữ Fernan bên phe mình được nữa. Khi Fernan thậm chí còn không tham dự bữa tiệc lớn của Hoàng gia, ắt hẳn bây giờ Đức vua như đang ngồi trên đống lửa rồi.
Fernan đọc thư, ánh mắt lạnh lẽo. Lá thư viết rằng Đức vua không còn muốn phải hoài nghi ý đồ thật sự của Fernan nữa, nên hắn phải sớm đến Cung điện Hoàng gia ngay khi có thể.
Fernan nhếch miệng. Nhiều năm đã trôi qua nhưng kiểu đe dọa này vẫn không thay đổi. Từ khi còn rất nhỏ, Fernan đã luôn là một con cờ trong bàn cờ chính trị của Đức vua. Mỗi ngày ông ta đều yêu cầu người cháu còn chưa đến tuổi trưởng thành phải chứng minh lòng trung thành của mình. Nếu không, ông ta không còn cách nào khác đành phải nghi ngờ sự chân thành của Fernan.
“Dù có hơi rắc rối nhưng tôi nghĩ lần này đi một chuyến thì sẽ tốt hơn. Nhân dịp này Ngài có thể hoàn thành công việc khai thác mỏ và xem xét xung quanh các điền trang ở đó.”
Lloyd gợi ý. Đúng là Fernan đã lâu không đến thủ đô nên cần phải đi một chuyến. Đức vua là một lão già mưu mô. Nếu để ông ta bất mãn thêm, Lloyd không biết liệu ông ta sẽ sử dụng âm nào để gài bẫy Fernan nữa.
“Ngài lo lắng về Phu nhân sao?”
Nhìn thấy Fernan đang trầm tư, Lloyd thận trọng đặt câu hỏi. Khoảng thời gian này chỉ một người mới có thể khiến Fernan trở nên như vậy. Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Ngài ấy rời lâu đài đến dinh thự này để ở bên cạnh Julia.
“Đừng lo lắng quá. Adrian không có rời đi và chúng tôi đã bố trí đủ các kỵ sĩ canh gác xung quanh rồi.”
Mặc cho Lloyd đã nói như vậy, Fernan vẫn im lặng, chỉ gõ gõ xuống bàn.
Fernan biết rõ Julia đang yên tĩnh như vậy nhưng vẫn luôn nghĩ đến việc rời khỏi bất cứ lúc nào. Vì vậy hắn luôn cảm thấy bất an.
Trầm mặc một hồi lâu, Fernan cất giọng.
“Hãy báo lại là ta sẽ sớm đến thủ đô.”
***
Trong lúc Fernan lần đầu tiên vắng mặt khỏi dinh thự, thì Julia dành thời gian ở một mình. Nàng đã cho Melissa một vài ngày nghỉ phép để gửi thư đi.
Sau khi đi dạo xong, nàng quay trở về dinh thự, bắt gặp một người đang đứng trước lối vào. Là Adrian, trung úy của Fernan.
“Phu nhân.”
Adrian cúi đầu. Julia chợt mở to mắt nhìn anh ta. Bởi vì một lý do nào đó mà nàng cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc.
“Phu nhân có việc gì cần tôi làm không?”
Adrian đứng thẳng người lại, đặt câu hỏi. Nhưng Julia chỉ im lặng nhìn chằm chằm anh ta. Cho đến khi Adrian lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nàng mới lùi lại một bước.
“Tôi xin lỗi.”
Nàng chắc chắn là đã nhìn thấy người này trước đây, nhưng nàng không thể nhớ chính xác. Lúc còn ở lâu đài, nàng nhìn thấy anh ta bên cạnh Fernan bao nhiêu lần nhỉ?
Julia bước đi, vẫn còn đang băn khoăn. Adrian thầm thở dài nhẹ nhõm khi thấy Julia đi qua mình. Anh ta tưởng bản thân đã bị phát hiện ra. Lúc trước Adrian là kỵ sĩ Fernan đã cài vào Vùng đất Thánh. Anh ta đã đóng giả làm một tín đồ và nhiều lần ghé qua tu viện để kiểm tra tình hình của Julia. Dù họ không trực tiếp gặp nhau nhưng Julia có thể nhớ ra anh ta hay đi ngang qua.
Hiện tại Julia chỉ nghĩ là Fernan đã ép mình đến đây. Bởi vì mất trí nhớ nên Julia đã hiểu lầm như vậy, nhưng Fernan vẫn không giải thích gì. Trái với suy nghĩ của Julia, Fernan sẽ đưa nàng về lại Vùng đất Thánh nếu không bị lũ quái vật tàn phá. Giống như nửa năm qua, Ngài ấy muốn Julia có được một cuộc sống bình yên trong khi bản thân đứng từ xa bảo vệ và giúp Julia không bị thiếu thốn thứ gì.
Ắt hắn mỗi ngày trôi qua, Ngài ấy đều cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng. Thậm chí hiện tại Ngài ấy vẫn che giấu tin tức Julia vẫn còn sống. Điều này có nghĩa là Fernan sẽ không ép buộc Julia phải quay lại vị trí của mình.
Adrian thở dài một hơi. Là cấp dưới đã đi theo Fernan nhiều năm, anh ta cảm thấy tình cảnh này hoàn toàn vô vọng.
***
Tại Cung điện Hoàng gia.
Khi Fernan bước dọc hành lang dài, những người hầu đồng loạt cúi chào. Cuối cùng hắn đứng trước cửa phòng tiếp kiến của Đức vua. Một người hầu lịch sự mở cửa ra. Fernan chậm rãi tiến vào bên trong, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì cúi đầu chào Đức vua.
“Người vẫn khỏe chứ?”
Như mọi khi, đúng phép nhưng vẫn ẩn giấu sự kiêu ngạo. Đức vua không hài lòng nói.
“Cuối cùng con cũng đến rồi à? Để ta phải đợi lâu như vậy, có vẻ Đại Công tước rất bận rộn nhỉ.”
Bất chấp giọng điệu mỉa mai, Fernan vẫn không thay đổi nét mặt đáp lại.
“Vâng, có nhiều việc quan trọng đã xảy ra.”
“...”
Đức vua lắc đầu, tỏ vẻ bất mãn. Fernan ngồi xuống phía đối diện.
Hít một hơi thật sâu, khuôn mặt Đức vua trở lại dáng vẻ bình thường. Một giọng nói ân cần vang lên.
“Được rồi, ta sẽ không cho gọi con đến nữa. Ta biết Đại Công tước phải quản lý nhiều lãnh địa, nhưng ta vẫn cảm thấy hơi thất vọng khi con không đến đây thường xuyên.”
“Thật tốt khi Người hiểu cho con.”
Đức vua chậm rãi vuốt râu, như thể đang quan sát biểu hiện của Fernan, chỉ rời mắt đi khi có tiếng cửa vang lên.
“Thưa Bệ hạ, thần đã dẫn tiểu thư đến rồi.”
“Được rồi, vào đi.”
Đức vua ngay lập tức đồng ý, mỉm cười nhìn Fernan.
“Ngày hôm nay ta muốn giới thiệu với Đại Công tước một vị khách đặc biệt.”
Ngay sau khi ông ta nói xong, một người hầu đã mở cửa và tiến vào. Phía sau là một người phụ nữ. Khi Đức vua vui vẻ gật đầu, người phụ nữ khẽ bước đến và duyên dáng cúi chào.
“Con có mệt vì phải chờ lâu không?”
“Không đâu ạ. Con mải trò chuyện với người hầu nên không có để ý đến thời gian.”
Người phụ nữ mỉm cười với Đức vua rồi quay sang nhìn Fernan.
Fernan khẽ nhíu mày khi nhìn thấy người phụ nữ đang ngượng ngùng chớp mắt nhìn hắn. Ngay lập tức hắn hiểu được tình huống đang xảy ra.
“Đây là con gái nổi tiếng của Tử tước Cerevis. Cô ấy mới đi du học về không lâu, vừa chuyển về thủ đô.”
Đức vua vẻ mặt hạnh phúc ngắm nhìn Fernan với người phụ nữ rồi nói tiếp.
“Ta nghe nói là con đã tuyên bố không nhận lời cầu hôn nữa. Nhưng con không thể bỏ trống vị trí Phu nhân Đại Công tước mãi được. Thời đại thịnh vượng của Đại Công tước cũng đã qua rồi.”
Nghe thấy những lời này, Fernan chợt cười khẩy. Đây mới chắc chắn là mục đích thật sự của Đức vua khi nhiều lần cử người đến quấy rầy hắn.
“Ta đã suy nghĩ rất nhiều vì đây là một cuộc hôn nhân mới của người cháu duy nhất của mình. Tử tước Cerevis là một trong những chư hầu lâu năm của ta. Ông ta sẽ là một cộng sự tốt cho Đại Công tước.”
Nghe thấy Đức vua đang bàn về cuộc hôn nhân hắn như điều đương nhiên, khuôn mặt Fernan trở nên lạnh lẽo. Giống như ông ta nghĩ rằng hắn sẽ không thể làm trái lệnh vậy.
Đức vua sợ hãi và kìm hãm quyền lực của Fernan, nhưng đồng thời lại giả vờ đối đãi hắn như một người cháu yêu quý. Ông ta vẫn không thể tin được là đứa cháu bị ném vào chiến trường, không một ai giúp đỡ lại có thể có một ngày quay trở về đe dọa đến quyền lực của ông ta.