Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Sẽ Rời Khỏi Ngài, Đại Công Tước À

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thưa Ngài, xin lỗi vì đã đến sớm. Vương quốc Caria đã gửi đề xuất sáp nhập thương mại. Có vẻ như Ngài cần phải xem xét nó càng sớm càng tốt.”

Bên trong lâu đài Đại công tước. Lloyd, người đã vội vã vào phòng làm việc, tiến lại đến gần bàn và đưa ra một lá thư.

Không nhìn Lloyd, Fernan cầm lấy lá thư.

“Thưa Ngài, còn một chuyện khác, Ngài dự định như thế nào với tiệc sinh nhật lần này của Hoàng hậu?” Lloyd nhìn hắn và thận trọng hỏi.

Từ lúc đó đến nay, Fernan đã không còn tham gia bất kỳ sự kiện lớn nào được tổ chức tại thủ đô nữa. Tuy nhiên, vì bữa tiệc này được tổ chức để chúc mừng sinh nhật của một thành viên trong gia đình hoàng gia, nên hắn cần phải tham dự.

Fernan viết chữ ký của mình lên bức thư, trả lời.

“Hãy báo lại là ta sẽ tới.”

"Vâng, vâng!"

Đó là một câu trả lời thẳng thắn đến đáng ngạc nhiên. Lloyd thở phào nhẹ nhõm. Sau khi biết được tung tích của Julia, Fernan đã bắt đầu lao vào giải quyết các công việc chính trị bên ngoài lãnh thổ.

Đó là một chuyện tốt, nhưng…

Đã sáu tháng trôi qua kể từ khi Ngài ấy tìm thấy Julia và để cô ở lại đó. Nhưng, như thể Ngài ấy vẫn còn đang nhớ nhung điều gì đó.

Cho đến nay, lâu đài đã chất đầy những giấy cầu hôn từ khắp nơi. Nếu Ngài ấy không mang Julia về cùng, có lẽ Ngài ấy nên tính đến chuyện tìm một đối tượng kết hôn mới còn hơn. Nhưng Fernan không hề đυ.ng đến một cái nào, ra lệnh đốt hết tất cả. Thậm chí, Ngài ấy còn chính thức tuyên bố sẽ không chấp nhận bất kỳ lời cầu hôn nào khác nữa.

Lloyd nhìn Fernan đang dán mắt vào tài liệu, đặt câu hỏi.

“Ngài thật sự không định đi gặp Phu nhân sao?”

Fernan, người đã điên cuồng tìm kiếm Julia, bây giờ lại không có động tĩnh gì, thậm chí cố gắng đến gần Julia cũng không.

Nếu Fernan đã hoàn toàn không còn tình cảm gì nữa thì Lloyd đã không nói gì. Tuy nhiên, tâm trí của Fernan vẫn hoàn toàn tập trung vào Julia.

Trong nửa năm, Fernan đã phân phát tiền quyên góp cho tu viện nhỏ nơi Julia sống. Ngài ấy thậm chí còn mạo danh người chỉ huy thứ hai của mình là một thành viên của hội thánh ở đó để nhận được tin tức cập nhật thường xuyên về tình trạng của Julia. Hôm nọ, Ngài ấy vừa nhận được tin Julia bị ốm, thế là liền cử bác sĩ trực tiếp đến khám.

“... Thưa Ngài, chúng ta không thể bỏ trống vị trí Phu nhân Đại Công tước mãi được. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu mang Phu nhân trở lại ngay bây giờ sao?”

Thành thật mà nói, có đủ lý do chính đáng để Ngài ấy đưa Julia trở lại. Phu nhân của Đại Công tước đã bỏ trốn và từ bỏ bổn phận của mình, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để buộc Julia quay trở lại nơi mà cô ấy thuộc về.

Nhưng hiện tại lại không hề có động tĩnh gì. Khi Lloyd khẽ thở dài, Fernan đưa cho anh ta một tài liệu với vẻ mặt không rõ cảm xúc gì.

"Lui ra."

Lloyd ngập ngừng, vẫn đứng yên ngay cả khi Fernan lạnh lùng ra lệnh cho anh ta rời đi. Nhưng ngay khi ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía mình, anh ta không còn cách nào khác ngoài im lặng cúi đầu rời đi. Và sau khi Lloyd rời khỏi, Fernan chỉ nhìn chằm chằm vào tài liệu một lúc lâu.

Mãi đến khi trăng sáng tỏ, hắn mới chợt ngước nhìn lên. Tuyết đã lâu không rơi, lúc này lại đang bay tứ tung. Hắn nhìn chằm chằm khung cảnh tuyết rơi, điều đó chỉ khiến anh cảm thấy chán nản. Sau đó, hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi và từ từ tiến lại gần cửa sổ.

Như thường lệ, mỗi ngày sau khi làm việc điên cuồng, hắn lại nhớ đến Julia.

“Tôi vẫn đang tiếp tục ghé thăm tu viện như Ngài đã dặn. Cô ấy đã tốt hơn kể từ khi uống thuốc được kê, vì vậy đừng lo lắng quá.”

Cách đây không lâu, hắn đã liên lạc với vị bác sĩ mà hắn gửi đến cho Julia ở Vùng đất Thánh.

Hắn mừng là Julia đã khỏe hơn, nhưng hắn vẫn còn lo lắng. Bác sĩ nói tim của nàng không tốt. Hắn tự hỏi nó đã như vậy bao lâu rồi. Có lẽ… có lẽ nó bắt đầu từ khi nàng ấy sống trong lâu đài này chăng?

Fernan cụp mắt xuống và thở ra một hơi nặng nề. Rồi hắn lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Thật tuyệt khi ở đây có tuyết rơi.”

Giọng Julia vang vọng như một bóng ma. Mùa đông, tuyết và Julia đã biến mất.

Tuy nhiên, hắn không có ý định phá vỡ cuộc sống của Julia. Nhưng có đôi khi hắn không thể kiềm nén cảm giác thôi thúc muốn đến gặp nàng. Chỉ là đó là một công việc mà hắn hoàn toàn không có cách nào giải quyết được.

Đó là bởi vì hắn không muốn lại trở thành nỗi đau khổ của Julia thêm một lần nào nữa. Điều duy nhất hắn có thể làm là giả vờ không muốn nhìn thấy nàng.

Fernan giữ yên đôi bàn tay khi nó bắt đầu run lên theo thói quen. Sau khi đánh mất Julia, tay hắn vẫn cứ luôn run rẩy như vậy.

Cuộc sống của hắn vẫn như đang đi trên lớp băng mỏng. Không có Julia, không khí mỗi ngày ở đây chỉ còn sự lạnh lẽo.

Giờ đây, hắn đã thật sự nhận ra tình cảm của mình dành cho Julia. Và giờ đây, ngay cả khi hắn không thể nhìn thấy nàng, tình cảm ấy vẫn ngày ngày lớn lên một cách vô vọng.

***

“Gabrielle, ngày mai con sẽ đến dinh thự của Lãnh chúa.”

Cách đây không lâu, Julia vừa nhận được một công việc nhỏ tại dinh thự của Lãnh chúa trong làng. Vợ của Lãnh chúa ghé qua tu viện để xem những người sinh sống trong lãnh thổ, nhìn thấy những bông hoa trang trí nhà nguyện và đã nhờ Julia trang trí cho phòng khách của dinh thự.

Mặc dù nàng không phải là một chuyên gia, nhưng những món đồ trang trí độc đáo của nàng dường như rất được lòng vợ của Lãnh chúa.

Gabrielle có vẻ lo lắng rằng Julia đã làm việc quá sức, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

“Được rồi, vợ của Lãnh chúa là một người tốt, vì vậy dành thời gian với cô ấy cũng là một chuyện tốt.”

Khoảng cách giữa dinh thự Lãnh chúa và người dân vùng đất này không cách xa nhau lắm. Đây là một vùng đất nhỏ, và Lãnh chúa không quá quan tâm đến địa vị cao thấp.

"Con đang rất mong chờ. Con nghe nói dinh thự rất đẹp.”

Julia mỉm cười. Gần đây nàng vẫn cố gắng giữ mọi thứ như cũ. Nên nàng không từ chối việc đảm nhận công việc mới và gặp gỡ những người mới. Lũ trẻ dành thời gian chơi đùa với nàng mỗi ngày, và nàng cũng không bỏ lỡ những buổi đi dạo buổi tối cùng với Cedric.

Cách đây không lâu, Cedric đã đi vắng. Vì vậy, vào buổi tối, Julia sẽ đi dạo một mình. Khi tiết trời se lạnh thấm vào da thịt, nàng chợt nhận ra rằng mùa đông lại đến.

Mùa đông đã đến. Một năm nữa đã trôi qua kể từ lúc nàng đến nơi đây.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Julia đột nhiên ngừng bước và ngước lên.

"Tuyết đang rơi….."

Julia nhìn tuyết rơi xuống như những cánh hoa trên đầu. Đây là trận tuyết đầu tiên chào đón nàng ở đây. Nàng đưa tay ra và những bông tuyết lạnh lạnh rơi vào lòng bàn tay nàng.

Nàng đứng yên ở đó rất lâu, giống như một đứa trẻ đang ngắm nhìn tuyết rơi. Đột nhiên, giọng nói của ai đó khẽ vang lên bên tai nàng.

“Có một truyền thuyết kể rằng nếu con nhìn thấy tuyết đầu mùa cùng với người con yêu, tình yêu của con sẽ thành hiện thực. Con đã bao giờ nghe nói về nó chưa?”

Là giọng nói của một người nào đó, rất quen thuộc và nhẹ nhàng. Sau đó, giống như câu trả lời, một giọng nói khác cũng xuất hiện trong tâm trí nàng.

“Mẹ, làm sao mẹ biết tình yêu là gì?”

Ánh mắt cô bé dịu dàng ngước nhìn mẹ của mình…. Một vòng tay ấm áp ôm lấy đứa trẻ hai tai đang đỏ ửng vì lạnh.

“Mẹ muốn bảo vệ con, muốn ở bên cạnh con, đó chính là tình yêu.”

“Vậy mẹ có yêu con không?”

Đó là kí ức về một ngày thơ ấu, dưới trời tuyết rơi, được ôm trong vòng tay của mẹ.

"Tất nhiên rồi. Mẹ sẽ luôn yêu con, Julia.”

Khóe miệng Julia khẽ giương lên khi nhớ lại ngày đó.

Tại sao suốt thời gian qua nàng lại quên mất cơ chứ? Những tháng ngày quý giá mà nàng đã trải qua cùng với mẹ, giọng nói yêu thương mà mẹ đã từng nói với rằng mẹ yêu mình. Julia ở với mẹ cho đến năm bảy tuổi. Cho đến năm bảy tuổi, khi cha ruột của nàng đột nhiên xuất hiện và mang nàng đi.

Có lẽ vì nàng tưởng rằng mẹ đã bỏ rơi nàng khi còn nhỏ. Có lẽ vì thế mà nàng đã quên hết những kỷ niệm đẹp mà mình từng có.

Julia lặng lẽ nhìn tuyết chất đống trên mặt đất.

Sau khi nhớ lại mẹ sau một thời gian dài, ngay cả những khuôn mặt mà nàng không muốn nhớ đến cũng hiện lên.

Hầu tước và vợ của ông ta, chìm đắm trong lòng tham và ác độc. Nàng tự hỏi không biết bây giờ họ thế nào. Chắc chắn họ đã phải chịu thiệt hại không hề nhỏ kể từ khi nàng biến mất.

Đôi mắt của Julia chớp chớp vô cảm.

Nàng không muốn nguyền rủa họ, nhưng ít nhất nàng hi vọng họ sẽ không còn được sống xa hoa như trước nữa.

***

"Chuyện này khác, nó không giống như vẻ bể ngoài đâu. Đức vua, Ngài không thể làm điều này với tôi…”

Hầu tước Elody ném chai rượu trên tay xuống sàn. Nghe thấy âm thanh vang lên, những người hầu đang đứng ở cửa nhìn nhau, đều cúi đầu run rẩy.

Một năm đã trôi qua kể từ khi Julia mất tích. Hoàng đế đã rút Hầu tước ra khỏi vị trí cánh tay đắc lực của mình và chưa bao giờ gọi ông ta vào Cung điện. Cho đến sáu tháng trước, ông ta đã nhiều lần được gọi đến để điều tra tình hình hiện tại của Fernan, nhưng vì ông ta không thể thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào nên Hoàng đế coi Hầu tước đã hết giá trị sử dụng.

Hầu tước, người đã được sở hữu sự giàu có và danh dự cao quý khi có Phu nhân Đai Công tước Julia, giờ đã không thể tận hưởng mọi thứ nếu không còn Julia. Trong khi đó, sức mạnh mà Hầu tước gây dựng đang nhanh chóng sụp đổ.

“Julia, đồ vô ơn đó chắc đã bỏ trốn. Phải, chắc chắn là vậy…"

“Không phải lúc nãy cha nói cô ấy đã chết sao?” Grayson, ngồi đối diện với Hầu tước, trả lời với giọng bình tĩnh.

Grayson Elody, con trai cả của Hầu tước Elody, người vừa mới chuyển đến thủ đô.

“Không, nó vẫn chưa chết đâu. Nó đã bỏ trốn vì muốn khiến ta phải đau khổ. Sao nó lại dám trả ơn ân sủng và sự nuôi dưỡng mà ta đã dành cho nó bằng việc này cơ chứ…!”
« Chương TrướcChương Tiếp »