Julia ngay lập tức bất tỉnh sau khi nôn ra máu.
Nàng đã ở đây được vài tháng, nhưng Julia chưa bao giờ suy sụp như thế này. Có đôi lúc tim nàng sẽ nhói lên, nhưng đây là lần đầu tiên cơn đau ập đến dữ dội khiến nàng nôn ra máu như vậy.
Sau khi ngất đi, mãi đến ngày hôm sau Julia mới tỉnh dậy.
“Julia, nàng có sao không?”
Julia quay sang Cedric đang lo lắng nhìn mình. Cedric đã trông chừng nàng cả đêm. Julia nhắm mắt lại và nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên chú ý hơn. Tôi đã không nhận ra tình trạng của nàng trở nên nghiêm trọng như thế nào…”
Cedric cúi đầu, cảm giác tội lỗi. Julia cố mở miệng nói.
“Xin đừng nói vậy. Tôi không sao đâu.”
Nhưng ngay lúc nàng cất tiếng nói, trái tim nàng lại bắt đầu đập dữ dội. Julia cắn môi cố lấy lại hơi, hai tay run run.
“Trước đây tôi vẫn có thể chịu đựng được, nhưng tại sao đột nhiên lại…”
Trong lúc cắn răng chịu đựng, nàng chợt nhớ đến những lời nói của Matheus. Nếu nàng tùy tiện sử dụng thần lực, cơ thể nàng sẽ không chịu được. Trước đó nàng không thấy có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra nên đã nghĩ là không sao.
“Tôi sẽ cố gắng tìm cách chữa trị…”
“...”
“Tôi sẽ đến đền thờ và nghiên cứu các tài liệu cổ. Chắc chắn sẽ có manh mối về tình trạng của Julia.”
Cedric nói dứt khoác như để trấn an nàng. Nhưng anh ta cũng không thể chắc chắn được. Vẻ mặt Cedric ảm đạm.
Julia không còn đủ sức để trả lời, khẽ gật đầu. Cedric lo lắng nhìn nàng.
“Julia, ngủ thêm đi. Tôi sẽ ở bên cạnh nàng.”
Julia từ từ nhắm mắt lại. Cả người nặng trĩu như đang chìm trong vực sâu.
***
Theo đúng kế hoạch, Cedric rời khỏi tu viện.
Trong lúc đó, Julia đã hồi phục được một phần, nhưng nàng vẫn chưa thể quay lại cuộc sống thường ngày. Nên công việc thường ngày ở tu viện của nàng trở nên nhẹ nhàng hơn trước.
Một buổi sáng đẹp trời, Julia mở cửa sổ ra và ngồi vào bàn. Trên bàn là những cành hoa sặc sỡ và một chiếc vương miện kết hoa đang làm dở. Nàng đang làm một vương miện và một bó hoa cho cô dâu, vì vài ngày nữa sẽ có một đám cưới được tổ chức ở tu viện.
“Julia, ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
Gabrielle đến thăm nàng, đặt khay đồ ăn lên bàn.
“Con cảm ơn ạ.”
Julia để chiếc vương miện xuống, ngước lên. Mái tóc nàng được buộc lỏng, nụ cười của nàng thì rực rỡ. Gần đây nàng cảm thấy rất thoải mái, nhưng nàng đã gầy hơn trước.
Gabrielle đẩy dĩa bánh đến trước mặt nàng, lo lắng nói.
“Nếu nhiều việc quá thì con không cần phải làm đâu. Ta sợ con sẽ lại ngất nữa.”
“Người đừng lo. Con chỉ ngồi làm thôi mà.”
Sau khi đáp lại, Julia ngừng tay và bắt đầu ăn bánh. Gabrielle xót xa nhìn nàng.
Julia vẫn bình thản, nhưng mọi người có vẻ khá lo lắng cho tình trạng của nàng.
Trái với sự lo lắng của Gabrielle, Julia đã thèm ăn trở lại. Nàng đã ăn hơn nửa số bánh. Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
“Ta nhẹ nhõm khi thấy con ăn ngon miệng.”
Gabrielle khẽ thở dài. Julia cười khúc khích nhìn Gabrielle
“Đó đều là nhờ tài nấu nướng của Gabrielle.”
Gabrielle mỉm cười, tâm trạng trở nên tốt hơn.
Đột nhiên, một giọng nói dễ thương vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.
“Julia.”
Julia quay đầu lại. Qua khe cửa, nàng có thể nhìn thấy một đứa trẻ đang đứng đó.
“Ồ, là Rose.”
Rosemary, tóc buộc thành bím, đang đứng đó, đôi mắt to khẽ dao động. Julia vội chạy đến mở cửa. Nàng cũng nhìn thấy Theo đang nấp sau Rosemary.
“Theo muốn gặp Julia. Em cũng vậy.”
Rosemary nói to và Theo đang đứng đứng sau cô bé vội lắc đầu nguầy nguậy.
“Không có, không có! Em chỉ đi theo Rosemary thôi…”
Khuôn mặt Theo đỏ bừng.
Julia mỉm cười, ngồi xuống ngang tầm mắt với bọn trẻ.
Vài ngày qua, nàng đã cố tình không gặp bọn trẻ. Nàng lo mình sẽ lại ngất đi và khiến chúng sợ hãi.
Khi chúng chạy đến đây và nói mình buồn vì đã nhiều ngày không được chơi với Julia, nàng không khỏi mỉm cười. Julia cầm tay và dắt chúng đến ngồi xuống trước bàn. Gabrielle rời đi, nói là sẽ mang thêm thức ăn đến.
“Julia, chị còn đau nữa không?”
Theo nhìn thấy Julia ngập ngừng. Nàng nhẹ xoa đầu bọn trẻ.
“Không đau nữa. Chị khỏe hơn rồi.”
Nàng cảm thấy rất bình yên mỗi khi ở cạnh bọn trẻ. Có lẽ chính là nhờ chúng mà nàng đã nhanh chóng yêu mến ngôi làng nhỏ này. Chúng đã dành rất nhiều tình cảm cho nàng. Chính tại nơi đây, Julia đã có thể chữa lành những vết thương mà nàng đã gánh chịu.
“Được rồi, nhanh ăn đi nào.”
Một lúc sau, Gabrielle quay lại với một khay đầy ắp đồ ăn nhẹ.
Nỗi lo âu xâm chiếm tâm trí Julia dần dần phai mờ khi nàng dành thời gian ở bên cạnh những người mà nàng quan tâm.
***
Fernan vẫn điên cuồng tìm kiếm Julia.
Hắn không ngừng nghỉ tìm kiếm khắp Đế quốc, nhưng vẫn không có một dấu vết nào của Julia. Hắn trông như một xác chết, hành động như thể không có bất kỳ suy nghĩ hay cảm xúc gì. Trong ánh mắt trống rỗng của hắn chỉ có sự tuyệt vọng lặp đi lặp lại nhấn chìm hắn.
Thời gian trôi qua, ngạc nhiên thay, hắn đã tìm ra một manh mối.
[Tôi nhận được tin báo về việc nhìn thấy một người phụ nữ có ngoại hình tương tự Phu nhân trên lãnh thổ Elemion]Tin tức được gửi đến bởi một kỵ sĩ đang tìm kiếm ở một khu vực khác. Elemion là một lãnh thổ nhỏ ở phía Nam lãnh địa của Đại Công tước.
[Khoảng sáu tháng trước, một người phụ nữ nằm bất tỉnh trước ngôi làng. Những dân làng ở đó đã chăm sóc người phụ nữ khoảng một tháng]Và tin tức nói rằng ngay sau khi người phụ nữ tỉnh lại, cô ấy đã nhờ dân làng đưa đến một tu viện nào đó. Fernan lập tức đi tìm tu viện đó. Hắn đã tra hỏi tất cả các linh mục và biết được có một người phụ nữ, có lẽ là Julia đã ở cùng họ một thời gian.
Ngoại hình, bộ quần áo, và thời gian đều giống với khi Julia biến mất. Các linh mục từ chối trả lời thêm, nhưng không khó để buộc họ phải nói ra. Kết quả cuối cùng, Fernan biết được có một người nào đó đã đưa nàng đến một quốc gia khác.
Matheus, người đã đưa mặt dây chuyền cho Julia, không có liên quan. Bởi vì Matheus vẫn còn ở tại Cung điện Hoàng gia lúc Julia biến mất.
Điều này nghĩa là có một người thứ ba khác.
Khi nghĩ đến đây, trong đầu hắn chợt nhớ đến một chuyện. Là báo cáo của một kỵ sĩ trở về sau khi theo chân Julia đến Cung điện Hoàng gia.
“Có vẻ không phải là điều gì đáng lo ngại, nhưng Phu nhân đã hai lần đi dạo cùng với linh mục. Một linh mục còn nhỏ, người còn lại thì lớn tuổi hơn”
Tất cả những linh mục đến Cung điện Hoàng gia ngày hôm ấy đều thuộc đền thờ Ilion. Fernan nhanh chóng kiểm tra danh sách các linh mục của đền thờ đó. Tuy nhiên không có linh mục nhỏ tuổi nào cả. Sau một hồi đào sâu hơn, hắn đã phát hiện ra một người có khả năng thay đổi diện mạo. Đó không phải là thông tin bên ngoài có thể xác định được. Fernan có được nó từ các tài liệu quân sự. Tài liệu quân sự có chứa số lượng và sức mạnh của các linh mục để có thể sử dụng trong thời chiến.
Từ các tài liệu đó, Fernan đã tìm ra một linh mục có thể dùng thần lực để thay đổi tuổi tác theo ý mình. Và đền Ilion chỉ có một người có khả năng đó.
Là linh mục Cedric Lapheod.
Có tin tức báo rằng anh ta đã vắng mặt kể từ mùa đông năm ngoái.
Tất cả đều phù hợp.
“Thưa Ngài, Linh mục Tối cao sẽ ghé thăm trong một tuần nữa, vị linh mục trẻ đó chắc chắn sẽ xuất hiện.”