Công tước Blair đã đến dinh thự riêng của Fernan một tiếng trước khi Julia đến.
Con gái của ông ta, Cornelia, đang đứng cạnh bên.
“Tôi không nghĩ là ông sẽ mang theo con gái đấy.”
Giọng nói Fernan thờ ơ, nhưng đáy mắt hiện lên vẻ khó chịu.
Công tước Blair đã đề nghị một cuộc gặp trực tiếp kể từ lúc diễn ra lễ hội. Vì ông ta đã tỏ thiện chí muốn tự đến lãnh thổ, Fernan không có lý do từ chối và không do dự chấp nhận lời đề nghị của ông ta, nhưng hắn không ngờ Công tước Blair sẽ đến cùng con gái.
“Tôi phải gặp lại Ngài một lần nữa. Ở vũ hội có lẽ là Ngài đã hiểu lầm tôi rồi.”
Cornelia cười nhẹ. Khi nhìn thấy nụ cười đó, ký ức về việc tình cờ gặp người phụ nữ ở ban công ngày hôm đó mơ hồ hiện lên trong tâm trí Fernan. Điều đó khiến hắn cảm thấy không thoải mái, và hắn cũng lờ mờ đoán được tại sao người cha và con gái lại đến gặp mình.
“Ngồi xuống trước đi.”
Nhìn họ một lúc, Fernan gật đầu và dẫn họ đến chỗ ngồi.
Ngay khi ngồi vào ghế, Công tước Blair lập tức mở miệng, cười nịnh nọt.
“Hầu tước Elody bây giờ ắt hẳn như đang ngồi trên đống lửa. Tôi không biết tại sao ông ta lại biết tin tôi đến đây, nhưng ông ta đã nổi cơn thịnh nộ.”
Hầu tước Elody là một người có nhiều mối quan hệ, đi đây đi đó để thu thập thông tin. Nên ông ta đã được thông báo về ý định của Công tước Blair.
“Sẽ dễ giải quyết hơn nếu anh được biết trước.”
Fernan cau mày. Hắn tưởng tượng ra cảnh Hầu tước Elody chạy đến chỗ Hoàng đế để báo cáo lại. Hoàng đế sẽ cảm thấy bị xúc phạm nếu như Đại Công tước lại liên lạc riêng với một gia đình khác.
“Chà, nhân tiện thì. Tôi có nghe con gái nói lại rằng Ngài đã suy nghĩ đến việc li hôn.”
Những lời lẽ trịch thượng của Công tước Blair đã gợi lại trong tâm trí Fernan một ký ức khác, khi hắn khó chịu khi Julia tiếp cận mình.
“Cô nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài mãi mãi sao?”
Nhớ lại khoảnh khắc đó, Fernan không hiểu sao chán nản, nhìn Công tước Blair và lạnh lùng nói.
“Con gái của ông có vẻ không kín miệng nhỉ. Tôi không ngờ cô ta lại nói ra điều mà cô ta nghe trộm được.”
Cornelia thoáng giật mình trước giọng nói lạnh lùng. Không nhìn cô ta, Fernan vẫn tiếp tục nói.
“Vậy cho nên, mục đích ông đi đường xa đến đây không phải là vì tò mò tôi có ly hôn hay không đâu, đúng chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Công tước Blair bối rối trước bầu không khí căng thẳng, nhanh chóng hắng giọng và bắt đầu đi thẳng vào vấn đề.
Lý do Công tước Blair tiếp cận Fernan là để chắc chắn kéo hắn về phe quý tộc. Hiện tại Fernan vẫn đang ở vị trí trung lập, nhưng gốc gác hắn vẫn thuộc về Hoàng gia. Cùng với việc Fernan là cháu của Hoàng đế, hắn lại cưới con gái của Hầu tước Elody.
“Dù cho anh vẫn đang trong mối quan hệ với Đại Công tước phu nhân, nhưng ly hôn là việc anh có thể làm bất cứ lúc nào.”
“...”
“Dĩ nhiên hành động hấp tấp sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ. Nhưng chỉ khi không có lý do để làm vậy.”
Công tước Blair ẩn ý nói thêm.
“Sẽ là một câu chuyện khác hoàn toàn nếu Đại Công tước phu nhân có một khuyết điểm to lớn khiến việc ly hôn là khó tránh khỏi.”
Ông ta tiếp tục nói.
“Dù cho cô ta không gây ra lỗi gì, anh có thể thêu dệt nó. Đúng vậy, anh có thể cho lan truyền một vài câu chuyện xấu xí về một nữ quý tộc trẻ đẹp.”
Từng câu chữ cứ tuôn ra, và Fernan bất giác siết chặt tay. Những đường mạch máu hiện lên trên mu bàn tay của hắn. Nhìn Công tước Blair với ánh mắt sôi sục, Fernan nhanh chóng trở lại bộ dạng thờ ơ.
“Tôi lấy làm hãnh diện khi ông đã tự mình lập ra kế hoạch cho việc ly hôn của tôi đấy.”
Dù cho Fernan châm biếm, Công tước Blair vẫn khéo léo truyền đạt lời nói của mình.
“Việc ly hôn của Đại Công tước là một yếu tố cần thiết trong kế hoạch mà tôi sắp sửa đề xuất.”
Khi Fernan nghiêng đầu như muốn ông ta nói ra kế hoạch, khóe miệng của Công tước Blair giương lên.
“Sau khi ly hôn, hãy hợp tác với gia đình chúng tôi.”
“...”
“Anh không biết sao. Nếu anh có cái tên của gia đình tôi chống lưng cho, Hoàng đế sẽ không tức giận lâu với anh đâu.”
Đang im lặng lắng nghe những lời của Công tước Blair, Fernan nhếch mép.
Đó là lý do ông ta đến gặp hắn. Ông ta muốn đẩy con gái mình cho Fernan. Công tước Blair cũng không khác gì so với Hầu tước Elody.
“Đây là cơ hội để anh thoát khỏi cái bóng của Hoàng tộc. Chẳng phải từ đầu Đại Công tước chưa bao giờ mong muốn có được cuộc hôn nhân này sao?”
Công tước Blair không sai. Fernan không hề muốn kết hôn như thế này và nếu có cơ hội hắn sẽ kết thúc nó.
Nhưng ngay lúc này đây, tại sao câu hỏi của Julian lại hiện lên trong đầu hắn?
“Ngài dự định khi nào ly hôn với em?”
Hắn nhớ lại khuôn mặt của Julia khi lắng nghe giọng nói nhỏ nhẹ đó. Vì lý do gì đó, trái tim hắn trĩu nặng.
Thật ra, dạo gần đây, khi nghĩ đến Julia, hắn sẽ luôn bị cảm giác này xâm chiếm.
Tại sao…Lông mày của Fernan nhíu lại khi hắn chìm trong suy nghĩ riêng trước mặt Công tước Blair. Hình ảnh của Julia đã hoàn toàn bén rễ bên trong tâm trí của hắn.
Cô ta là người phụ nữ luôn làm phiền hắn dù cho hắn đã phớt lờ cô. Một người phụ nữ kỳ lạ không để tâm đến những lời nói thô lỗ hay là thái độ lạnh nhạt của hắn. Cô ta cũng không hề nổi giận khi bị những người hầu bắt nạt.
Hắn đã cố gắng đẩy Julia ra bởi vì hắn khó chịu trước cái cách Julia nhìn hắn, đôi mắt luôn trong trẻo.
Julia đã chiếm được tâm trí của hắn như thế. Fernan không biết từ khi nào và tại sao.
Hắn có thể không bao giờ chấp nhận sự thật đó và phớt lờ đi, nhưng khuôn mặt của Julia sẽ luôn đột nhiên xuất hiện và không ngừng khuấy đảo tâm trí hắn.
Cuối cùng mình đã phát điên rồi sao?Hẳn là mình đã điên rồi.“Thưa Ngài?”
Fernan cuối cùng cũng ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói gọi mình. Hắn nhìn chẳm chằm Công tước và Cornelia đang ngồi trước mặt.
Hắn biết việc bắt tay với Công tước Blair sẽ thuận lợi rất nhiều cho hắn. Nhưng hắn không hề có chút mảy may tham vọng nào để làm vậy.
Hắn thà cùng với Julia…
Fernan giật mình bối rối, ngước mắt và mở miệng.
“Công tước Blair.”
Bỏ tâm trí đang rối bời sang một bên, biểu cảm hắn nghiêm túc. Fernan tiếp túc nói với giọng chắc chắn.
“Tôi không có ý định ly hôn. Vì vậy đừng tìm đến tôi nữa.”
Công tước Blair đã để Cornelia rời khỏi trước, cố gắng thuyết phục Fernan một hồi lâu.
Nhưng khi Fernan kiên quyết từ chối đến cùng, Công tước đã quay trở về thủ đô và hứa hẹn sẽ sớm quay lại.
Fernan biết Công tước Blair sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nhưng điều đó không quan trọng. Bởi vì hắn sẽ không thay đổi điều mà hắn đã quyết định.
Hắn vẫn không hiểu rõ cảm xúc bất an mỗi khi nghĩ đến Julia là gì. Nếu hắn nhìn thấy khuôn mặt của Julia và lắng nghe giọng nói đó, liệu hắn có thể giải đáp được câu hỏi này không?
Fernan trở về lâu đài sớm hơn thường ngày, đi qua những người hầu đang cúi người chào hắn, hướng đến phòng của Julia.
Dừng lại trước cửa phòng, hắn không do dự gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra và Julia xuất hiện.
Julia ngước nhìn hắn, không nói gì. Gương mặt trắng trẻo của nàng không biểu lộ cảm xúc, và hắn đã không nghe được lời chào đón như thường lệ.
Fernan nghi hoặc nhìn nàng, rồi nói.
“Cô đã làm gì sao?”
Julia cụp mắt xuống, mấp máy môi.
“Em chỉ là đang ngồi thôi.”
Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, yếu ớt. Fernan khẽ kiểm tra liệu nàng có bị thương ở đâu không, nhưng ngay lúc đó, Julia lấy ra thứ gì đó.
“Lá thư này được gửi đến cho Ngài. Em định tự mình mang đến cho Ngài, nhưng đã có chuyện xảy ra…”
Nhận lấy lá thư, Fernan nhìn tên người gửi và thô bạo nhét nó vào túi. Khi nhìn thấy tên của Hầu tước, hắn không buồn đọc nó.
Fernan do dự một lúc, sau đó ra vẻ tự nhiên nói.
“Cô đã ăn chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy thì cùng nhau xuống đi.”
Julia im lặng ngước mắt nhìn hắn và nhanh chóng nhìn xuống bộ quần áo của hắn.
Khi nàng nhìn thấy Fernan vẫn còn đang mặc trang phục giống khi sáng, Julia bình tĩnh nói.
“Em nghĩ Ngài nên thay đồ trước. Em sẽ xuống đợi.”
Với những lời đó, Julia đi qua hắn. Vì lý do gì đó, bóng lưng khi bước đi của Julia khác với thường ngày.
Fernan nhìn Julia đi xa một hồi, sau đó mới quay người bước đi.