"Thật may là anh có thời gian để tham dự buổi tiệc."
Lông mày của Fernan khẽ nhăn lại, nhưng hắn ta đã nhanh chóng mỉm cười.
"Dĩ nhiên rồi. Một dịp vinh dự như vậy, sao tôi lại có thể không đến được cơ chứ?"
"Tốt lắm. Tôi đã lo vì thấy anh đã không tham gia vào buổi diễu hành."
Fernan im lặng nhìn Thái tử, sau đó cười nhẹ.
Nhìn thấy cảnh Thái tử không thoải mái vì hắn đã từ chối hộ tống Hoàng đế diễu hành, Fernan cảm thấy buồn cười.
Thái tử đã để ý đến nụ cười của Fernan, nhướng mày và nhanh chóng chuyển hướng sang Julia.
"À, Đại Công tước phu nhân cũng ở đây sao."
Thái tử một lần nữa nở nụ cười.
"Tôi nghe Veronica nói rằng gần đây sức khỏe của Đại Công tước phu nhân không tốt lắm. Đã có linh mục đến cầu phúc cho cô, bây giờ cô thấy ổn chứ?"
Julia mỉm cười, gật đầu.
"Cảm ơn Người đã quan tâm. Hiện tại tôi đã khỏe rồi ạ."
Trong lúc Julia đang khách sáo tiếp chuyện với Thái tử, Fernan đã bí mật nhìn xuống mắt cá chân của nàng. Sau đó hắn nhìn lên cổ tay mảnh mai của nàng, rồi nhanh chóng quay đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Có lẽ buổi khiêu vũ sẽ sớm được bắt đầu."
Dàn nhạc trước đó đang chơi những bản nhạc sôi động, chẳng mấy chốc đã đổi sang một điệu valse nhẹ nhàng.
Thái tử chào tạm biệt và đi đến chỗ Thái tử phi.
Những người trong sảnh tiệc nhanh chóng tách thành hai nhóm: một nhóm bước ra sàn khiêu vũ và nhóm còn lại ngồi ở bàn tiệc thưởng thức giai điệu.
Julia liếc nhìn Fernan. Hắn không hề có hứng thú với việc khiêu vũ, và đang nhận lấy ly rượu từ một người phục vụ.
Trong lúc Julia đang suy nghĩ nên nói gì với Fernan, một số người hoạt động xã hội đã đến tiếp cận hắn.
"..."
Julia khẽ chạm vào chiếc ly thủy tinh đặt trên bàn, giữ im lặng nhìn Fernan trả lời bọn họ.
Sau khi phải liên tục ứng phó với giới quý tộc, Fernan đi ra ngoài ban công. Không còn những tiếng ồn ào, cuối cùng đầu óc của hắn cũng được thư giãn.
Hắn đặt tay lên lan can, tận hưởng cơn gió lạnh thổi qua. Một lúc sau, đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên, hắn quay đầu lại.
Một người phụ nữ mặc váy màu xanh đậm xuất hiện. Là Julia đến gặp hắn.
"Ngài vẫn ổn chứ?"
Julia tiến lại gần hắn với vẻ mặt lo lắng. Fernan không đáp lại mà vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Trong sảnh tiệc có rất nhiều con mắt đang quan sát hắn, nhưng lúc này đây, ở ngoài này, mọi thứ đã khác rồi. Hắn không muốn phải giả vờ thân thiết với Julia nữa.
"Em có mang đến một tách trà tốt cho việc giải rượu đây ạ."
Julia đưa chiếc tách trà trên tay ra. Bởi vì Julia nhìn thấy Fernan phải liên tục uống rượu, nên nàng nghĩ có lẽ Fernan đã say.
Fernan không nhận lấy tách trà, Julia hơi ủ rũ cúi đầu.
"Chàng không cần phải uống nó… nhưng mà em sẽ để nó lại đây phòng trường hợp cần đến."
Đặt tách trà xuống lan can, Julia không rời đi ngay mà đứng do dự một lúc.
Ý muốn được ở cạnh hắn lộ rõ trên gương mặt của Julia. Fernan chậm rãi chớp mắt, như thể đang cố kìm nén gì đó, nhanh chóng hướng mắt về phía nàng.
"Sở thích của cô là quấy rầy người khác sao?"
Một giọng nói u ám vang lên. Đôi mắt Julia run rẩy hoảng sợ.
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Fernan cảm thấy một thứ cảm xúc đang dâng trào trong lòng hắn. Nhưng hắn đã phớt lờ nó đi.
Sẽ tốt hơn nếu hắn không đυ.ng đến nó, và ngay lúc này đây, người phụ nữ này đang làm phiền hắn rất nhiều.
Hắn cảm thấy hỗn loạn khi Julia lại lần nữa xuất hiện trong tâm trí mà hắn đang cố gắng rũ bỏ.
"Em chỉ lo lắng cho Ngài thôi…"
Julia do dự mở miệng và Fernan lại khẽ chế giễu nàng.
"Ta không hiểu tại sao cô lại phải lo lắng cho ta nữa."
"..."
Julia ngước đôi mắt trong veo lên nhìn hắn. Fernan bất giác nghiến răng.
Đôi mắt của cô ta luôn là vấn đề.
Hắn càng cư xử tệ bạc, cô ta sẽ càng bị tổn thương nhiều hơn. Nhưng đôi mắt đó luôn có một thứ ánh sáng rực rỡ, khiến tâm trí hắn hỗn loạn.
Ánh mắt khi cô ta nói lời yêu hắn, chính nó đã ám ảnh hắn không yên.
"Thay vì lo lắng cho ta thì sao cô không lo cho tương lai của mình đi? Cô nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài mãi mãi sao?"
Khuôn mặt của Julia trở nên trống rỗng trước những lời nói sắc lạnh. Đôi môi nàng run rẩy, hai mắt hơi đỏ rũ xuống, dáng vẻ đầy tổn thương. Trái tim Fernan khẽ nhói lên khi nhìn thấy bộ dạng này của Julia.
Hắn biết những lời nói của mình rất cay nghiệt. Và hắn không cần phải làm đến mức này. Nhưng trông Fernan lại càng lạnh lùng hơn, như thể đang cố che giấu thật chặt trái tim đang rối bời của mình. Trong lúc đó, Julia đang mím môi, chợt cất giọng.
"... Em xin lỗi. Em sẽ không làm phiền chàng nữa."
Julia quay người bước đi mà không nhìn lại hắn. Dáng vẻ nàng cúi đầu bước đi loạng choạng, như thể nàng sẽ gục ngã bất cứ lúc nào vậy.
Fernan, không hiểu tại sao lại dao động, khẽ vuốt tóc khi nhìn thấy Julia hoàn toàn biến mất.
"Mẹ kiếp."
Sự hỗn loạn mà hắn nghĩ sẽ chấm dứt khi Julia rời khỏi, thực tế lại đang náo loạn tâm trí hắn.
Khi nhìn thấy đôi mắt ngập nước rũ xuống kia, hắn đã không thể gạt cô ra khỏi tâm trí.
Hắn thậm chí còn không dám nghĩ đến trái tim đang đập điên cuồng trong ngực.
Fernan siết chặt lấy lan can, thở dài. Hành động đầy cảm tính như vậy thật không tốt chút nào.
Hắn chưa bao giờ là một người dễ dàng để lộ ra cảm xúc của bản thân.
Sau khi đã trải qua rất nhiều trận chiến, đối mặt với vô số cái chết, hắn đã càng ngày càng giỏi việc che giấu cảm xúc thật của mình.
Không khó để hắn giấu đi ý định thực sự của mình và trưng ra bộ mặt tươi cười trước Hoàng đế, Thái tử, hay là những quý tộc đang cố gắng hạ bệ hắn.
Nhưng vào một thời điểm nào đó, việc này đã bắt đầu trở nên khó khăn.
Nó bắt đầu từ lúc nào cơ chứ?
Trong lúc Fernan đang phiền não, ai đó đột nhiên xuất hiện.
"Ôi, thật xin lỗi. Tôi không cố ý nghe trộm đâu."
Người phụ nữ bước ra từ sau một cây cột, khuôn mặt hiện ra một nụ cười xấu hổ.
Fernan nhìn người đó một lúc, sau đó không hứng thú dời mắt đi.
Hắn đã biết có người ở đó khi hắn đặt chân ra ban công này. Việc này chẳng đáng để tâm nên hắn cứ mặc kệ.
"Cũng đã được một thời gian rồi nhỉ?"
Người phụ nữ mỉm cười tiến lại gần hắn. Fernan khẽ cau mày.
"Cô có quen biết tôi sao?"
"Ừm… có lẽ anh không nhớ ra tôi."
Fernan nhìn lướt qua diện mạo của người phụ nữ. Hắn chưa bao giờ gặp người này, và nếu có, hắn cũng sẽ không muốn ghi nhớ nó.
"Có lẽ là vì lúc đó anh còn nhỏ. À thì chúng ta cũng không thường xuyên gặp nhau cho lắm."
"Vậy cuối cùng là cô muốn nói gì với tôi?"
Fernan hỏi, không hề có chút thiện chí nào. Người phụ nữ khẽ khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng nở nụ cười.
"Tôi là Cornelia của Nhà Blair. Anh có nhớ không? Trước khi anh ra chiến trường, đã có một cuộc thảo luận về hôn ước đó."
Chỉ khi nghe tên gia đình đó Fernan mới nhớ ra. Gia tộc Blair là một trong những gia tộc đã từng mai mối với hắn.
Vốn dĩ lễ đính hôn sẽ được tổ chức sau lễ trưởng thành của hắn, nhưng đột ngột hắn phải xuất trận theo lệnh của Hoàng đế, nên hôn lễ bị hủy bỏ. Chỉ có vậy thôi. Nhưng người phụ nữ này lại nghĩ đây là một loại định mệnh nào đó.
"Tôi rất vui vì được gặp lại anh lần nữa sau ngần ấy năm. Thật ra thì gần đây tôi luôn nghĩ về Ngài đấy."
Không có lời đáp lại, nhưng Cornelia vẫn tiếp tục nói.
"Nhân tiện thì ắt hẳn anh phải ghét vợ mình rất nhiều nhỉ."
Fernan đi lướt qua Cornelia mà không trả lời câu hỏi thăm dò kia.
Hắn không hiểu tại sao bản thân lại phải dính đến cuộc đối thoại này. Chỉ tổ lãng phí thời gian.
Ngay lúc đó, Cornelia đã ngăn hắn lại.
"Cha của tôi muốn giúp đỡ Ngài."
Fernan dừng bước, quay lại nheo mắt nhìn Cornelia.
"Từ những gì mà tôi đã nghe được, có vẻ anh và vợ sẽ sớm ly hôn."
Cornelia đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai, đôi mắt xếch khẽ sáng lên.
Một cái nhìn tham lam. Đó là bộ dạng mà hắn đã từng thấy rất nhiều lần.
"Anh nghĩ sao? Sau khi ly hôn, anh nên kết hợp với gia đình của tôi."
Khi nghe đến đây, cuối cùng Fernan cũng bật cười chế giễu, như thể hắn ta vừa nghe thấy tiếng chó sủa chứ không phải tiếng người nói.
“Cô bị mất trí rồi sao?”
“Hả…?”
“Nếu không, e là tôi đã bỏ lỡ gì đó rồi.”
Đôi mắt của Cornelia dao động, có vẻ không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Fernan nhìn chằm chằm cô ta một lúc, như thể đang nhìn một vật không có giá trị gì, sau đó rời khỏi ban công.
Một người phụ nữ qua mặt cả cha của mình mà nói ra những lời như vậy không phải là chuyện nhỏ. Đã có rất nhiều người tiếp cận hắn bằng cách này. Tất cả bọn họ đều không quan tâm là hắn đã kết hôn hay không.
Dường như họ coi đó là một điều hiển nhiên, vì nó thường xảy ra trong giới quý tộc ở thủ đô.
Tuy nhiên, Fernan lại cực kì coi thường những người như vậy. Họ khiến hắn buồn nôn.
Khi hắn bước vào sảnh tiệc một lần nữa, tiếng nhạc huyên náo khiến thần kinh hắn căng ra. Cùng lúc đó, hắn có thể nhìn thấy Julia đang rời khỏi sảnh tiệc từ phía xa.
“Ha…”
Trong một khoảnh khắc, Fernan chết lặng khi nhận ra sự thật rằng, Julia lại là người đầu tiên mà hắn nhìn thấy trong số những người đang có mặt ở sảnh tiệc.