Khi Fernan im lặng, Julia lặng lẽ đứng lên và ngồi xuống bên cạnh hắn. Julia ngồi sụp xuống và đưa tay ra. Nàng cất lời mở khi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay quấn đầy băng gạc của hắn.
“Em thấy sắc mặt của chàng trông không được tốt khi nhìn Jerome.”
Julia khẽ thở dài. Nàng nghĩ đó chỉ là suy đoán của mình, nhưng hình như không phải vậy.
“Em không biết chàng không thích điều gì ở anh ta, nhưng Jerome là một người làm vườn trung thực.”
“…”
“Kể từ khi Jerome đến, nhà kính đã được chăm sóc tốt hơn trước…”
Lời nói của nàng bị chặn lại bởi một nụ hôn bất ngờ. Julia mở to mắt ngạc nhiên. Fernan khẽ thì thầm.
“Đừng nói về hắn ta nữa.”
Julia vẫn ngước nhìn hắn với đôi mắt mở to. Fernan dần dần thả lỏng cơ mặt của mình. Nhưng ánh mắt Fernan vẫn không giấu được những cảm xúc và đang khẽ run rẩy.
“Chàng tức giận sao?”
Trước câu hỏi cẩn thận của Julia, Fernan thầm thở dài và siết chặt tay nàng. Sau đó, cuối cùng Fernan cũng đã bộc lộ những suy nghĩ ẩn sâu bên trong của bản thân.
“… được rồi. Sự thật là ta đã rất tức giận.”
Fernan hơi cụp mắt xuống, tiếp tục nói một cách chậm rãi.
“Ta không muốn nàng nhìn vào mắt hắn ta, cũng không muốn nàng tử tế đáp lại, vậy nên ta đang điên lên mất.”
“…”
“Nhìn thấy hắn nhìn nàng và tán tỉnh nàng khiến ta càng tức giận hơn.”
Vừa nói, Fernan vừa vò đầu như một đứa trẻ nhõng nhẽo. Tuy nhiên, giọng nói, một khi đã cất lên, không thể nào dừng lại.
“Khi ta nghĩ đến cảnh nàng ở cùng với tên khốn đó mỗi sáng, điều đó khiến ta sôi máu.”
Hắn đã ghen tuông và lo lắng, và hắn cũng đã cố gắng tự mình thoát khỏi nó. Vì Fernan đã quyết định không áp bức Julia và để nàng thực hiện những gì mà nàng mong muốn. Đó là lời hứa mà hắn đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần sau bao nhiêu lần đánh mất Julia.
Hắn đã kiềm chế rất tốt mà Julia không hề hay biết mỗi khi hắn nhìn thấy ai đó tán tỉnh nàng, hoặc khi ai đó lịch sự và háo hức muốn hôn mu bàn tay của nàng một cách không cần thiết. Nhưng Fernan chưa bao giờ thể hiện ra bất cứ điều gì như hắn đã làm ngày hôm nay.
Nghĩ lại, lẽ ra hắn phải tức giận với những khoảng thời gian lúc trước hơn, nhưng sao lần này hắn lại không thể chịu nổi bóng dáng của người làm vườn kia cơ chứ.
Có phải vì Julia ở gần Jerome?
Hay là vì cái tên của người làm vườn liên tục thốt ra từ đôi môi của nàng?
Điều chắc chắn là hắn không nên hành động như vậy trước mặt Julia. Có lẽ nàng sẽ ghét hắn.
Fernan xoa mặt để kiềm chế cảm xúc của bản thân ,nhưng đã quá muộn màng, hắn bắt gặp ánh mắt của Julia và cắn môi.
Julia trông có vẻ xấu hổ nhưng đồng thời cũng bối rối.
Fernan nhìn nàng, cảm thấy lo lắng.
“… Nàng thất vọng về ta đúng không?”
Khi Julia vẫn im lặng vì không biết nói gì, mặt Fernan tái mét vì nghĩ rằng nàng thực sự thất vọng về hắn.
“Chết tiệt, ta không cố ý gây ra việc này đâu.”
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Julia cố gắng nói rằng nàng không thất vọng, nhưng vì lý do nào đó nàng lại không nói nên lời. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Fernan bực tức như vậy trước đây. Ít nhất là kể từ khi nàng quay về. Vì vậy, Julia cảm thấy xấu hổ nhiều hơn một chút. Nàng lờ mờ biết rằng anh không thích Jerome, nhưng nàng không hề biết là anh lại đang nghĩ như vậy. Đương nhiên, Jerome chỉ là một người làm vườn tại lâu đài. Và nàng chỉ đối xử tử tế với anh ta mà thôi.
“Julia.”
Khi Julia vẫn giữ im lặng, Fernan có vẻ lo lắng và cúi đầu xuống. Nhìn thấy vậy, Julia bất giác đưa tay ra.
Đôi mắt Fernan mở to khi thấy Julia bất ngờ ôm mình. Julia vùi mặt vào cổ Fernan.
Nàng không tức giận. Nàng thậm chí còn không hề thất vọng. Không đời nào nàng lại ghét anh chỉ vì điều này. Nếu nàng nông cạn như vậy thì nàng đã không quay lại với anh rồi. Tuy nhiên, trái tim Julia đã rung động khi thấy Fernan trở nên bất ổn như vậy.
Nàng chỉ muốn trấn an Fernan rằng anh là người duy nhất của nàng. Vì vậy, thay vì câu trả lời, hành động đã nói lên tất cả. Julia thả tay ra và nhìn vào đôi mắt run rẩy của Fernan, rồi tiến lên hôn anh trước. Đó là một hành động mà nàng sẽ không chủ động trước vì nàng thường rất xấu hổ.
Tay Fernan giơ lên một lúc trước phản ứng đột ngột của Julia.
Nhớ lại những gì Fernan luôn làm, nàng vụng về áp chặt lấy môi anh, lắp bắp và ôm lấy lưng anh.
Fernan, người đã thẫn thờ nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của Julia, cuối cùng cũng dùng một tay ôm lấy eo nàng, rồi ôm lấy má nàng bằng bàn tay còn lại và cúi đầu xuống thấp hơn.
Khi vị trí của cả hai được đảo ngược, một nụ hôn nhẹ ngay lập tức trở nên cuồng nhiệt hơn. Lưỡi Fernan len vào giữa môi Julia và hôn nàng thật sâu. Mặt Julia dần đỏ bừng như bị một ngọn lửa thiêu đốt.
Julia nắm chặt lấy cổ áo Fernan, từ từ thích ứng với hành động của anh. Nàng lấy lại hơi thở và chấp nhận anh. Julia từ từ nằm xuống ghế sofa.
Họ ôm nhau say đắm, quên hết tất cả những cảm xúc trước đó. Quần áo của Julia bị nhàu nát và mái tóc nàng bắt đầu xõa tung.
Fernan cúi đầu và vùi môi vào gáy Julia. Julia cắn môi, kìm nén tiếng rên. Đúng lúc đó, đột nhiên có người gõ cửa.
“Thưa Ngài! Là Lloyd đây. Ngài có ở trong không?”
Sau một hồi im lặng, Julia kêu lên một tiếng "à" lớn và đẩy Fernan ra. Fernan hít một hơi thật sâu và vò tóc, khó chịu vì bị gián đoạn.
“Tôi nghe nói Ngài bị thương, Ngài không sao chứ? Thế quái nào…”
“Đợi ở đó đi.”
Fernan hạ giọng ra lệnh cho Lloyd và nhìn xuống Julia. Hai má nàng đang đỏ bừng như sắp vỡ tung. Hắn lặng lẽ đưa tay ra lau đi đôi môi ướŧ áŧ của nàng và chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch của nàng.
Sau khi vuốt nhẹ lần cuối mái tóc rối bù của nàng, Fernan đứng lên. Sau đó, hắn khẽ thì thầm sau khi gần như không di chuyển được đôi mắt vẫn còn đang sôi sục của mình.
“Ta sẽ trở lại ngay.”
Julia khẽ gật đầu. Trái tim nàng đập loạn nhịp khi nàng nhìn vào bóng lưng Fernan rời đi. Nàng cảm thấy xấu hổ như thể bị bắt quả tang đang làm điều gì đó tồi tệ vậy.
****
Mãi đến đêm, câu chuyện dang dở mới được tiếp tục.
Julia nói Jerome đã kết hôn và có một đứa con. Nàng chỉ dành thời gian với anh ta để tìm hiểu về các loại thực vật mà thôi. Khi Julia nói thêm rằng nàng sẽ rất buồn nếu Fernan hiểu lầm mình, Fernan vội vàng trả lời.
“Ta không hiểu lầm nàng.”
Hắn ghen chỉ vì muốn có được Julia cho riêng mình. Hắn muốn có được nụ cười của nàng, ánh mắt của nàng, thậm chí cả thời gian của nàng, nhưng hắn không thể làm như vậy được nên hắn đã tức giận như một đứa trẻ.
Fernan nhìn Julia, hắng giọng.
“Đừng buồn. Đó là lỗi của ta.”
Rồi Julia lắc đầu.
Nàng không cố ý bắt Fernan phải xin lỗi mình. Nàng đẩy tấm chăn che chân ra và chui vào vòng tay anh. Fernan ôm nàng thật chặt.
“Chàng là tất cả của em.”
Trước lời thì thầm của Julia, Fernan nhìn nàng với vẻ trìu mến sâu sắc và nhắm mắt lại.
“Nàng không biết những lời đó làm ta hạnh phúc đến nhường nào đâu.”
Cảm thấy trái tim mình đập thình thịch trong l*иg ngực, Fernan ôm Julia chặt hơn một chút. Mỗi khi hắn ôm nàng chặt như thế này, hắn lại muốn chạm vào nàng nhiều hơn một chút nữa. Fernan quay đầu lại và hôn lên má Julia.
“Với ta, nàng mãi mãi là người duy nhất.”
Julia khẽ mỉm cười. Họ nhìn nhau, nhẹ nhàng di chuyển cơ thể. Bất kể ai là người đến trước, đôi môi của họ đã chạm nhau. Lặng lẽ, lưng của Julia chạm lên chiếc giường mềm mại.
Fernan cởi váy ngủ của nàng ra và hôn lên bờ vai trần của nàng. Từ từ, hắn áp đôi môi nóng bỏng của mình lên xương quai xanh mảnh khảnh của nàng, và Julia bật ra một tiếng rên khe khẽ. Bụng nàng râm ran vì cảm giác những nụ hôn đang tuôn lên khắp cơ thể nàng một cách cuồng nhiệt.
“Ừm, Ngài…”
“Gọi tên ta.”
Julia vòng tay quanh cổ Fernan với đôi mắt tròn xoe. Khi nàng không thể đáp lời, Fernan nhanh chóng tiếp tục. Hắn di chuyển môi xuống trước ngực nàng và ngoan cường mυ"ŧ lấy nơi trái tim nàng đang đập. Lưng Julia khẽ giật giật vì cảm giác nóng hổi.
Khi nàng ôm lấy gáy Fernan, Julia lẩm bẩm bằng một giọng ướŧ áŧ.
“Fernan…”
Fernan mỉm cười hài lòng và leo lên trên người nàng. Sau đó, hắn từ từ cởi bỏ chiếc áo choàng của mình ra. Julia ngây người nhìn thân hình vạm vỡ, to lớn của Fernan.
Như mọi khi, đó là một đêm mà mọi lý trí đều nhường chỗ cho những khát vọng cháy bỏng.