Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Sẽ Rời Khỏi Ngài, Đại Công Tước À

Ngoại truyện: Lễ hội săn bắn (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Julia ngẩng đầu lên khi cảm thấy có bàn tay chạm lên lưng mình. Khi ánh mắt cả hai chạm nhau, trái tim nàng lại đập rộn ràng. Từ lúc nhìn thấy Fernan, bầu không khí xung quanh nàng dường như đã hoàn toàn thay đổi.

“Ta đến đây vì nghe nói nàng có tham gia bữa tiệc.”

Fernan nói với một giọng nhẹ nhàng.

“May là ta đã đến kịp lúc.”

Julia nhìn Fernan mà không giấu được vẻ mặt hạnh phúc của mình.

“Chàng vẫn khỏe chứ? Chàng đã nói là ngày kia chàng mới về được mà.”

Julia nhìn vào bộ quân phục của Fernan, có vẻ như anh đã đến đây ngay khi vừa trở lại thủ đô.

“Công việc hoàn thành sớm hơn dự kiến.”

Fernan dùng tay kia vuốt ve đôi mắt của Julia, rồi ôm trọn lấy đôi má sáng bừng của cô.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

Trước câu hỏi của Fernan, Julia nhớ lại cảnh tượng cách đây không lâu. Rồi nàng quay đầu lại, nhìn đến những người đang đứng xung quanh mình. Những người phụ nữ đứng xa hơn một chút và đang che miệng mà nhìn nàng.

Ngay khi chạm mắt với Julia, họ bắt đầu rời đi như thể đang chạy trốn. Cornelia, người đã xen vào giữa họ, cắn môi, đỏ mặt tía tai, và rồi cô ta biến mất mà không ngoảnh lại.

Julia dõi theo bóng lưng của họ khi họ rời đi rồi ngẩng đầu lên.

“Không. Không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Julia vùi gương mặt của mình sâu hơn vào lòng bàn tay đang ôm lấy má nàng.

Nàng không muốn nghĩ về bất cứ điều gì khác nữa bởi vì ngay lúc này tâm trạng của nàng đang rất tốt. Nhờ vào việc người đàn ông này đã xuất hiện trước mặt nàng như một món quà.

Fernan chạm vào khóe mắt nàng. Như thể bị nhột, Julia nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi nhanh chóng nắm lấy tay Fernan.

Họ tiến về phía một khu vườn.

“Chàng thế nào rồi? Có bị thương gì không?”

Julia nhìn khắp người Fernan và hỏi. Fernan khẽ mỉm cười, thấy nàng thật dễ thương khi kiểm tra kỹ lưỡng như vậy.

“Dĩ nhiên là không rồi. Bởi vì nàng đã nói là ta không được để bị thương nữa.”

Vào lúc Julia ngẩng đầu lên thở phào nhẹ nhõm trước câu trả lời ân cần, Fernan đột nhiên cúi đầu hôn nàng. Môi họ chạm nhẹ rồi tách ra. Giữa khoảng trống nhỏ, họ nhìn vào mắt nhau như ngỏ lời đồng ý. Rồi Fernan lại hôn lên môi nàng.

Julia từ từ vươn tay lên và ôm lấy cổ Fernan, chấp nhận khi lưỡi anh luồn vào miệng nàng. Nụ hôn sâu tiếp tục một lúc trong khu vườn không bóng người xung quanh.

Nàng đã quen với việc này rồi, nhưng trái tim nàng vẫn đập thình thịch, như mọi khi, khi tiếp xúc mãnh liệt với anh.

Những hơi thở sâu, nóng hổi lướt qua miệng nhau thật lâu, như trút bỏ nỗi niềm chịu đựng bấy lâu. Cuối cùng, khi môi họ hơi tách ra, Fernan hôn mạnh lên khóe môi nàng, như thể đánh dấu thêm một lần nữa. Rồi anh kéo nàng vào lòng như muốn tận hưởng nốt dư vị còn lại của nàng.

Julia tựa vào ngực Fernan và cảm nhận hơi ấm của anh. Tim của anh cũng đập nhanh như của nàng vậy.

Hai tai nàng nóng bừng như sắp nổ tung nên Julia vội nhắm chặt hai mắt lại.

***

Lễ hội săn bắn sẽ được tổ chức trên một ngọn đồi bên ngoài thủ đô.

Sáng hôm sau, Julia mặc bộ đồ săn đã được chuẩn bị trước.

“Tôi sẽ buộc tóc của Phu nhân lên và dùng dây ruy băng màu tím để phù hợp với màu quần áo của Người.”

“Được, cảm ơn.”

Một bộ trang phục rườm rà sẽ cản trở các hoạt động trên núi, vì vậy điều quan trọng là phải có trang phục nhẹ nhàng và thoải mái nhất có thể. Melissa chải tóc cho Julia, và mái tóc bóng mượt của nàng được buộc thành kiểu đuôi ngựa cao. Cái gáy dài trắng nõn lộ ra, tạo nên khí chất năng động hơn bình thường.

Cuối cùng, Melissa buộc tóc nàng bằng dây ruy băng màu tím. Những người hầu ríu rít ca ngợi Julia, nói rằng nàng là nữ thần chiến tranh, giống như một nàng tiên xinh đẹp sống trong rừng vậy.

Julia cười ngượng ngùng.

Khi nàng đã chuẩn bị xong và rời khỏi phòng thay đồ, Fernan đang dựa vào tường đợi nàng ở hành lang, chợt đứng thẳng người lên.

Julia đang cười rất tươi, tiến lại gần.

Fernan như thể đã bị đóng băng, và chậm rãi nhìn Julia tiến đến gần. Đôi mắt ánh vàng khẽ rung lên.

Julia nghiêng đầu khi nhìn thấy Fernan đứng bất động. Mái tóc nâu nhạt của nàng, được buộc lại với nhau ở phía sau, rồi rũ trên vai.

Fernan nhìn Julia như muốn khắc ghi hình ảnh của nàng vào mắt, cuối cùng cũng ngước mắt lên. Khi ánh mắt họ gặp nhau, Fernan ho nhẹ một tiếng.

“…Đẹp lắm.”

Giọng nói thì thầm, hai tai đỏ bừng, đôi mắt tránh ánh nhìn của nàng.

Julia ngước nhìn Fernan với đôi mắt mở to. Khi nàng tiến lại gần anh hơn, người vẫn đang không nhìn vào mắt nàng, nàng nhìn thấy Fernan khẽ run lên.

Trông như thể Fernan đang ngập ngừng vậy… Kì lạ thật đó.

Tất nhiên, đây không phải là lần đầu tiên Fernan khen nàng xinh đẹp. Nhưng anh chưa bao giờ rời mắt khỏi ánh nhìn của nàng hay tỏ ra lo lắng như lúc này.

Có lẽ đó là lý do tại sao Julia cảm thấy có một chút tươi mới. Nàng rất vui khi được nhìn thấy khía cạnh mới của Fernan. Julia mỉm cười vui vẻ.

Hai má của nàng đã ửng hồng rồi.

***

Khu vực săn bắn là một ngọn đồi gần thủ đô. Đó là nơi khi tiến vào sâu hơn những con thú nguy hiểm sẽ xuất hiện. Để đảm bảo an toàn, khu vực dành cho phụ nữ đã được chỉ định là khu vực ở chân núi. Đó là khu vực tập trung các loài động vật nhỏ như cáo, thỏ và hươu.

Julia dũng cảm đi trên con đường núi với chiếc nỏ bạc của mình.

“Ta sẽ là người đi săn, nên nàng đừng dùng sức quá.”

Fernan, người đang đi trước mở đường, đưa tay ra. Julia nắm tay lấy tay Fernan và đi xuống con đường dốc.

“Em cũng có thể làm được. Em đã tập luyện với Adrian một tháng trước rồi.”

Julia giơ nỏ lên. Trong thời gian Fernan đi vắng, Julia đã cho gọi Adrian đến để dạy nàng tập bắn tên mỗi khi rảnh rỗi. Lúc đầu, những mũi tên lao đi một cách ngẫu nhiên, nhưng bây giờ nàng đã có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu. Adrian nói rằng tư thế của nàng rất chuẩn.

“Nó sẽ không phải là một con thú lớn, nhưng em sẽ săn được hươu và cáo.”

Nhưng nàng cũng thấp giọng nói thêm.

“Ừm… có thể.”

Với chiếc nỏ đeo sau vai, Julia bắt đầu sải bước về phía trước. Fernan mỉm cười khi nhìn nàng kiêu hãnh bước đi.

Bắt kịp nàng chỉ với vài bước chân, Fernan chậm rãi nhìn xung quanh. Tuy chỉ là một ngọn đồi nhưng địa hình của nơi này này khá phức tạp.

Động vật hoang dã như lợn rừng có lúc xuất hiện ngay cả dưới chân núi. Mặc dù các kỵ sĩ của Cung điện Hoàng gia đã cắm trại và hộ tống họ vào sâu trong núi, những mối nguy hiểm ngoài tầm kiểm soát vẫn luôn có thể xuất hiện trong những khoảnh khắc mất cảnh giác. Vì vậy, Fernan không thể mất cảnh giác được.

Ngay lúc đó, Julia chợt thốt lên. Theo tầm nhìn của nàng, một con cáo lớn đang chạy vụt qua. Nàng nhanh chóng vươn chiếc nỏ của mình ra phía trước.

Nàng bóp cò và mũi tên bay đi ngay lập tức. Nó bay với một tiếng vù trong không khí. Nhưng mũi tên đã cắm xuống đất. Con cáo đã bỏ chạy ngay khi nàng bóp cò.

“Hừm…”

Julia hạ cánh tay xuống với vẻ mặt buồn bã. Chắc chắn không khó để nàng bắn trúng mục tiêu trong quá trình luyện tập mà. Nhưng rất khó để nàng có thể bắn trúng mục tiêu đang di chuyển. Khi Julia đang nhìn xung quanh để tìm kiếm một con mồi khác, Fernan đã đến gần và đứng sau lưng nàng, nắm lấy tay nàng.

“… “

Theo chuyển động của Fernan, Julia đặt tay lên cò. Rồi nàng bóp cò với hai tay chồng lên tay Fernan. Mũi tên bay đi với âm thanh lớn hơn so với lần trước và bắn trúng chính xác con cáo đang chui ra khỏi bụi rậm.

“Ồ… !”

Julia kêu lên thán phục. Trước khi nàng kịp quay đầu lại và nhìn Fernan, cò súng đã được bóp lần nữa. Lần này, mũi tên cắm vào một con thỏ lớn mà Julia còn không hề biết là có ở đó. Julia há to miệng và hét lên đầy phấn khích.

“Săn được hai con trong vòng chưa đầy một phút sao!”

Khi Julia hào hứng nhìn mình, Fernan thì thầm khi buông tay ra.

“Nhắm mục tiêu di động có thể không dễ dàng, vì vậy hãy chú ý đến cảm giác của nàng trước.”

“Vâng vâng.”

Đôi mắt xanh như hồ nước của Julia lấp lánh như muốn nói rằng Fernan thật tuyệt. Julia, người nhớ lại chuyển động của Fernan lúc trước, nhanh chóng nâng nỏ lên.

Vυ"t! Lần này nàng bắn một mũi tên vào một con chim đang bay mà không do dự. Nhưng mũi tên lao đi đã trượt qua con chim và rơi thẳng xuống đất.

Nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của nàng, Fernan lại cẩn thận nắm lấy tay nàng và đưa cho nàng một mũi tên. Sau đó, Julia tập trung nhìn xung quanh và giơ nỏ về phía con chim đang bay vυ"t lên. Với hai tay họ chồng lên nhau, nàng bóp cò.

Phập! Một con chim lớn bay gần cái cây đã rơi xuống đất.

“Ôi Chúa ơi…”

Nửa tò mò nửa thích thú, Julia quay lại nhìn Fernan.

Có khả năng bắn trúng cả những con chim đang bay. Julia biết rõ Fernan là tay thiện xạ như thế nào. Cho dù đó là một khẩu súng ngắn, một cây cung hay một thanh kiếm, Fernan có thể sử dụng thành thạo tất cả các loại vũ khí.

Nhưng tận mắt chứng kiến

lại khác. Julia đã có thể trực tiếp trải nghiệm khả năng của Fernan.

Ngước nhìn Fernan, Julia mỉm cười rồi chạy đến chỗ con chim rơi xuống.

Một sự ấm áp yên bình tràn ngập trong mắt Fernan khi nhìn theo nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »