Ngoại truyện: Lễ hội săn bắn (2)

Ngày hôm sau sau khi đến thủ đô.

Khoảng giữa trưa, một buổi dã ngoại được tổ chức trong vườn hoa ở Cung điện của Hoàng hậu, nơi muôn hoa nở rộ. Đó là nơi để những người phụ nữ trò chuyện thoải mái trong bầu không khí yên bình.

Hôm nay là lần đầu tiên Julia xuất hiện trước mọi người sau khi trở lại vị trí Phu nhân Đại Công tước một lần nữa. Có lẽ vì thế, mặc dù đã giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của các nữ quý tộc, nàng vẫn phảng phất ý thức được những ánh nhìn về phía mình.

Julia uống trà với thái độ vô cùng bình tĩnh, trong khi vẫn cảm nhận được những ánh nhìn đầy tò mò.

“Thật là một buổi chiều tốt lành, thưa Phu nhân Đại Công tước.”

Sau đó, một người nào đó đã đến trước mặt và chào đón nàng. Julia, người đang cảm nhận hương thơm của trà, đặt tách trà xuống và nhìn chủ nhân của giọng nói.

Đó là một người phụ nữ quen thuộc xuất hiện cùng với một nụ cười tươi.

“Đây là một sự kiện lớn của Gia đình Hoàng gia, tất nhiên tôi nghĩ Phu nhân sẽ tham dự, nhưng tôi vẫn rất vui khi được gặp lại Phu nhân.”

Mái tóc đỏ quyến rũ của người phụ nữ tung bay quanh eo. Khi Julia nhìn người phụ nữ, nàng lặng lẽ mỉm cười.

“Đã lâu không gặp, tiểu thư Blair. À không, là Nữ Hầu tước Jennes.”

Cornelia Blair Jennes. Là con gái duy nhất của Công tước Blair, là người đã từng chinh phục giới quý tộc, và đã kết hôn với Hầu tước Jennes vào năm ngoái. Mặc dù Julia không có trí nhớ tốt, nhưng nàng biết người này.

Bởi có một thời gian, Cornelia từng được đồn đoán là người tình giấu mặt của Fernan. Tất nhiên, sự hiểu lầm đã được giải quyết một cách tự nhiên, và theo một nghĩa nào đó, nàng cảm thấy hơi vui.

“Phu nhân thế nào rồi?”

Mắt Cornelia lấp lánh thích thú. Cô ta đang nhìn chằm chằm vào mặt Julia một cách công khai, nhưng Julia trả lời với vẻ mặt thờ ơ.

“Vẫn rất tốt.”

Cornelia nhìn Julia. Bằng chứng cho câu trả lời thoải mái đó, ở Julia toát ra một bầu không khí rất khác so với trước đây. Nhìn cô ta hoàn toàn khác so với lúc trước, trông mỏng manh đến mức có thể vỡ vụn ngay khi vừa chạm vào. Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của cô ta vẫn như trước, nhưng bây giờ lại đang tràn đầy sức sống, không giống như hồi đó chỉ trông đáng thương.

Đã từng có một chủ đề giữa các nữ quý tộc. Bầu không khí của Phu nhân Đại Công tước Caesar đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

“Thật tốt. Tôi đã thường lo lắng kể từ khi nghe tin Phu nhân đã quay trở về lãnh thổ Đại Công tước. Tôi đã tự hỏi liệu Phu nhân có bị Đại Công tước đối xử lạnh lùng giống như trước đây không… Chỉ vậy thôi.”

Đôi môi của Cornelia nở một nụ cười dịu dàng. Đồng thời, giọng nói của cô ta đủ lớn để mọi người xung quanh nghe thấy, vì vậy sự chú ý của mọi người tập trung vào cả hai người họ trong giây lát.

Julia im lặng nhìn chằm chằm vào Cornelia, nét mặt không hề thay đổi.

Vào lúc Cornelia cảm thấy lạ về thái độ không có vẻ gì là xấu hổ của Julia, Julia đã nhếch môi.

“Nữ Hầu tước thật ân cần.”

Julia nói với một giọng bình tĩnh.

“Không có gì đáng ngại đâu, nên đừng lo lắng.”

Và nàng quay sang những người phụ nữ khác đang liếc nhìn mình. Cuối cùng, Julia nhìn Cornelia và nở một nụ cười vô hại.

“Gần đây, tôi nghe nói rằng Hầu tước Jennes đã đem nhân tình về, và rằng Nữ Hầu tước đã phải chịu đựng rất nhiều. Cô lo rằng điều tương tự sẽ xảy đến với tôi đúng không?

Khuôn mặt của Cornelia đanh lại ngay lập tức khi Julia thay đổi chủ đề một cách tự nhiên.

Nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Cornelia, Julia lại tiếp tục tử tế nói.

“Tôi muốn đáp lại sự quan tâm của Nữ Hầu tước. Nếu cô đang gặp nhiều rắc rối với cuộc hôn nhân của mình, cô có thể tham khảo ý kiến

của tôi bất cứ lúc nào.”

Môi Cornelia giật giật. Đôi mắt sắc bén của cô ta đầy bối rối, lườm Julia. Cornelia hầu như không giữ được biểu cảm của mình như thể cô ta muốn nói điều gì đó khó nghe, nhưng rồi chậm rãi trả lời.

“Vâng, Phu nhân…tôi sẽ ghi nhớ điều này.”

Quay mặt đi để che giấu sự xấu hổ của mình, Cornelia rút lui sang bàn khác sau khi nói những lời đó. Lý do cô ta rút lui dễ dàng như vậy

có lẽ là do tình hình hôn nhân của mình bất ngờ bị bại lộ.

Chỉ sau khi nhìn thấy Cornelia rời đi, Julia mới khẽ thở dài. Trước chuyến đi, những lời Melissa đã nói thật hữu ích.

“Có tổng cộng ba mươi nữ quý tộc tham gia buổi dã ngoại ngày hôm nay. Trong số họ, tôi sẽ báo cáo ngắn gọn cho Phu nhân về tình trạng gần đây của những phụ nữ có sức ảnh hưởng trong giới xã hội. Cách này sẽ không gây ra bất kỳ sự xấu hổ nào khi chào hỏi với họ. Jane đã nói với tôi điều này.”

Jane là một người hầu danh dự tại lâu đài của Đại Công tước, và bà ấy có nhiều kinh nghiệm xã giao trong thế giới này.

Tình hình hiện tại của những người phụ nữ mà Melissa đã kể cho Julia cũng bao gồm có cả Cornelia trong đó. Người ta nói rằng chồng của Cornelia, Hầu tước Jennes, gần đây đã mang về hai tình nhân, đây là một chủ đề nóng trong giới quý tộc.

Nàng đã lắng nghe những gì Melissa nói, nhưng Julia chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ phải tự mình nói điều đó trước mặt Cornelia. Vì nàng không quen với việc tiết lộ bí mật của ai đó, nên nàng không có tâm trạng vui vẻ cho lắm.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là nàng hối hận. Bởi vì Cornelia là người đầu tiên bắt đầu cuộc chiến.

Trong khi Julia đang cầm tách trà với vẻ mặt điềm tĩnh, thì Hoàng hậu ngồi ở ghế trên cùng bất ngờ thu hút sự chú ý của mọi người.

“Đây là một buổi chiều quan trọng, và ta rất vui khi có thể dành thời gian với mọi người ở đây.”

Hoàng hậu nhìn từng người một. Nhờ đó, những ánh mắt vẫn dán vào Julia đã đổi hướng.

“Chỗ ngồi hôm nay chính là nơi để tận hưởng sự thư thái trước lễ hội săn bắn ngày mai.”

Hoàng hậu, người tiếp tục nói với giọng điệu tử tế và nở một nụ cười dịu dàng.

“Ta muốn mọi người ghi nhớ rằng mùa săn bắn lần này có một mục đích đặc biệt hơn bất kỳ dịp nào khác.”

Julia lắng nghe Hoàng hậu và gật đầu. Lễ hội săn bắn, một trong những nghi lễ hàng năm của Hoàng gia, ban đầu chỉ dành cho các quý tộc và nam kỵ sĩ.

Tuy nhiên, lễ hội săn bắn lần này là một ngoại lệ, cho phép cả phụ nữ tham gia. Ngoài ra, đây còn là sự kiện thu hút nhiều sự chú ý hơn các lần khác với mục đích tặng lông thú săn được cho những người dân nghèo.

“Từ ngày mai trở đi, lịch thi đấu sẽ rất khó khăn. Vì vậy, chúng ta hãy kết thúc bữa tiệc nhỏ ngày hôm nay ở đây nhé.”

Đã gần đến giữa chiều. Bữa tiệc bắt đầu vào khoảng giữa trưa, vì vậy thời gian đã trôi qua khá nhiều.

“Được rồi, ta hi vọng tất cả đều có một buổi tối thư giãn tốt đẹp.”

“Cảm tạ Hoàng hậu. Chúc Người một buổi tối yên bình.”

Khi Hoàng hậu cất lời, các nữ quý tộc cúi đầu chào. Sau khi Hoàng hậu cùng các người hầu rời đi trước, những người khác cũng lần lượt đứng dậy rời khỏi khu vườn.

“Phu nhân ngồi lâu như vậy có thấy mệt không? Tôi sẽ dẫn Người về phòng.”

Khi Julia đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Melissa đến bên nàng nhẹ nhàng hỏi.

“Được rồi.”

Khi ra khỏi vườn hoa, Julia chậm rãi đi dọc con đường. Melissa nhanh chóng vươn dù ra để che nắng cho nàng.

Vào lúc đó, một nhóm người đang đi dọc bên đài phun nước gần đó thì thầm trò chuyện.

“Cô định đi cùng ai đến lễ hội săn bắn thế?”

Chủ nhân của giọng nói là Cornelia, người đã rời đi trước. Từng người một, những nữ quý tộc đang đi gần đó lên tiếng trả lời.

“Tôi chưa bao giờ đi săn trước đây, nhưng bình thường người ta sẽ đi với chồng của mình, đúng không?”

“Đúng rồi. Còn ai khác nữa sao?”

Cornelia gật đầu mỉm cười với một tay đặt trên gò má.

“Tất nhiên rồi. Đây là một sự kiện quan trọng mà.”

Cornelia cất giọng rõ ràng hướng về phía Julia, người đang đi cách đó không xa.

“Phu nhân đương nhiên sẽ ở cùng với Đại Công tước, đúng chứ?”

Vì câu hỏi rõ ràng là nhắm vào mình nên Julia dừng lại và nhìn Cornelia. Cuối cùng khi ánh mắt họ chạm nhau, Cornelia nói thêm với một nụ cười nhàn nhã.

“Đại Công tước là một trong những người dẫn đầu của Đế quốc. Rõ ràng là ngày mai, nữ hoàng của lễ hội săn bắn sẽ là Phu nhân Đại Công tước mà.”

Trước những lời này, Melissa, người đang đứng phía sau Julia, nhỏ giọng nói.

“Tôi chắc rằng họ đều biết hết mọi chuyện rồi. Đại Công tước đang ở biên giới mà.”

Julia không trả lời mà quay sang đối mặt với Cornelia. Những lời của Melissa có lẽ đã đúng, vì thông tin này đã truyền đến thủ đô.

Cuối cùng thì cái họ muốn nhìn thấy chính là hình ảnh Julia chán nản vì không thể đi săn cùng với chồng.

Các nữ quý tộc dừng lại và có những ánh nhìn thích thú khi họ chờ đợi câu trả lời của Julia. Julia bình tĩnh đối mặt với họ. Nếu nàng hoảng sợ hoặc ủ rũ thì họ sẽ có được thứ họ muốn. Hít một hơi nhỏ, Julia từ từ cất lời.

Nhưng ngay lúc đó, một nữ quý tộc kêu lên khi nhìn vào lối vào khu vườn.

“Ôi, đó là…?”

Đôi mắt của mọi người tự nhiên hướng theo nơi cô ấy đang chỉ. Julia cũng đảo mắt để nhìn người đàn ông đã lọt vào tầm mắt của họ. Nàng nhìn thấy một người đàn ông nổi bật từ xa, đang tiến lại gần họ.

Đôi mắt của Julia dần mở to.

Ngài…?

Julia nheo mắt lại một lúc, tự hỏi liệu đó có phải là ảo ảnh hay không. Bởi vì không đời nào Fernan lại xuất hiện ở đây vào lúc này được. Nhưng cho dù nàng có cẩn thận nhìn kĩ như thế nào đi nữa, thì vóc dáng to lớn và đường nét điển trai đó rõ ràng là người chồng của nàng mà.

“Đại Công tước đã đến rồi!”

Phía sau, Melissa vui mừng hét lớn. Cuối cùng, đôi mắt bàng hoàng của Julia cũng sáng lên. Khi ánh mắt họ gặp nhau ở khoảng cách gần hơn một chút, Fernan khẽ cong môi.

Vào lúc đó, những nữ quý tộc xung quanh nàng đã không còn có thể làm Julia lo lắng thêm được nữa.

Tâm trạng của Julia dần sáng lên, nắm lấy góc váy và chạy đến bên Fernan. Fernan đã dừng lại, nhìn nàng và mỉm cười lần nữa. Fernan mở rộng vòng tay và ôm nhẹ lấy Julia khi nàng tiến về phía mình.

Julia hoàn toàn được bao bọc trong vòng tay và khuôn ngực săn chắc của Fernan, mùi hương quen thuộc thoang thoảng quanh đầu mũi nàng.

Fernan cúi đầu và nói nhỏ.

“Ta đã rất nhớ nàng…”

Một giọng nói nhẹ nhàng mà chỉ mình nàng có thể nghe thấy. Julia ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của Fernan. Cơ thể họ dán sát vào nhau mà không có bất kỳ khoảng trống nào, và nàng cảm thấy như thể một góc trái tim trống rỗng của mình đang được siết chặt và lấp đầy trở lại.