Ngoại truyện: Lễ hội săn bắn (1)

“Ôi Chúa ơi, sao mà có thể trông xinh đẹp như vậy được cơ chứ!”

Quý bà Ophelia vỗ tay trước tấm gương lớn treo ở một bên phòng thay đồ. Julia, người đang soi mình trong gương, ngượng ngùng chải tóc.

“Đây là lần đầu tiên tôi thử trang phục như thế này, có ổn không?”

Trang phục của Julia không phải là kiểu nàng thường mặc mà là trang phục mang kiểu dáng của nam giới. Đây là bộ đồ đi săn mà Ophelia đã dày công may vá trong hơn một tháng qua. Nó là trang phục dành cho Lễ hội Săn bắn Hoàng gia sắp tới.

Mặc dù được thiết kế với mục đích cho các hoạt động mạnh và sự tiện lợi, nhưng nó cũng không kém phần dịu dàng bằng cách sử dụng các loại vải có màu sắc trang nhã. Đặc biệt, bộ trang phục còn đẹp hơn khi nó ôm theo những đường cong cơ thể của Julia. Ophelia, người đang chỉnh lại chiếc váy của mình, gật đầu lia lịa.

“Tất nhiên rồi! Mọi người sẽ mải mê nhìn Phu nhân Đại Công tước hơn là săn bắn đấy. Người thật xinh đẹp!”

“Cái đó…tôi rất hãnh diện.”

Julia mỉm cười bối rối khi nghĩ rằng lời khen ngợi của Ophelia đã quá phóng đại.

Nhưng có lẽ, Ophelia đã nói lời chân thành mà không hề cường điệu chút nào. Gần đây, Ophelia và các nhà thiết kế thời trang khác ở thủ đô đã được giao nhiệm vụ sản xuất những bộ đồ đi săn cho nhiều quý cô. Nói cách khác, đã có một cuộc cạnh tranh gay gắt giữa các nhà thiết kế xem ai là người sản xuất ra những bộ đồ đi săn đẹp hơn.

Sau khi tính đi tính lại, Ophelia quyết định tập trung may trang phục cho duy nhất một người là Julia. Julia là một người phụ nữ có thể được coi là cao quý nhất trong Đế quốc này chỉ sau Hoàng hậu.

Rõ ràng là cô ấy sẽ được chú ý nhiều hơn bất kỳ ai khác trong lễ hội săn bắn này. Vậy nên, đó là một cơ hội tốt để Ophelia phô trương kĩ năng của bản thân. Và đúng như dự đoán, Julia trông thật tuyệt trong trang phục của Ophelia.

“Cám ơn, thưa Bà. Mặc bộ đồ này thực sự khiến tôi cảm thấy mình có thể chiến thắng,”

Ophelia tự hào đồng ý khi Julia nhún vai.

“Tất nhiên rồi. Phu nhân Đại Công tước sẽ là người tỏa sáng nhất trong lễ hội săn bắn lần này!”

Không chỉ là lúc săn bắn, rõ ràng ở bất cứ đâu Julia cũng sẽ là người phụ nữ tỏa sáng nhất. Chắc chắn là như vậy… không phải cô ấy rất đẹp sao! Tất nhiên, cô ấy mặc gì trông cũng đẹp, nhưng bộ trang phục này là mảnh ghép hoàn hảo để gọi là kiệt tác của Ophelia. Chắc chắn bất cứ ai cũng phải trố mắt mà rụng rời. Ophelia nhìn Julia trong gương với vẻ mặt hạnh phúc, rồi than thở một chút.

“Đáng lẽ Đại Công tước phải là người đầu tiên nhìn thấy hình ảnh này của Phu nhân.”

Nghe thấy những lời này, Julia khẽ giương khóe môi. Nhưng nàng không thể che giấu được nỗi cô đơn hiện trong đôi mắt của mình. Fernan đã phải rời lâu đài trong vài tuần vì công việc chính trị. Bởi vì lần này thời gian xử lý công việc lâu hơn, nên thậm chí anh sẽ không thể tham dự lễ hội săn bắn lần này được.

“Vậy, Người có muốn thử một chiếc váy dự tiệc không? Tôi đã mang theo tất cả những chiếc váy mà tôi nghĩ sẽ hợp với Người!”

Ophelia hỏi với giọng vui vẻ, như thể đế xua tan bầu không khí yên tĩnh. Bà ấy dùng một tay chỉ vào những ma-nơ-canh được trưng bày đầy màu sắc.

Julia lặng lẽ nhìn những chiếc váy và gật đầu.

“Được thôi. Tôi sẽ thử chúng.”

Sau một lúc lâu trong phòng thay đồ, Ophelia cuối cùng cũng rời đi, Julia ngồi trong phòng khách uống trà một mình.

Mưa phùn rơi ngoài cửa sổ.

Chỗ của chàng ấy có lẽ không có mưa nhiều như thế này.

Đặt tách trà xuống, Julia ngây người nghĩ.

Fernan đã rời khỏi lâu đài ba tuần trước để sắp xếp lại tình hình biên giới, và dự kiến

sẽ đến thủ đô vào ngày tổ chức tiệc chiêu đãi sau lễ hội săn bắn.

Đây là lần đầu tiên nàng phải xa Fernan sau khi trở về đây.

Đó là một buổi chiều khi nàng chợt cảm nhận sự trống trải đặc biệt to lớn. Nàng muốn gặp anh càng sớm càng tốt. Julia cảm thấy thật cô đơn.

Vừa dùng tách trà nóng, nàng vừa tận hưởng cái se lạnh đầu thu một lúc. Sau đó, một giọng nói trầm vang lên từ ngoài cửa.

“Phu nhân, tôi là Adrian. Tôi có thể tiến vào được không?”

Julia hướng ánh mắt về phía cửa phòng và trả lời ngay lập tức.

“Được, vào đi.”

Với một tiếng cạch, một người đàn ông cao lớn cúi đầu bước qua cánh cửa đang mở. Đó là Adrian, người đã được bổ nhiệm làm kỵ sĩ hộ tống chính thức của nàng cách đây không lâu. Nàng nhớ mình đã gặp anh ta thường xuyên khi nàng ở dinh thự của Fernan cách đây rất lâu. Cho dù là vì điều đó hay là vì tính cách sôi nổi của Adrian thì Julia cũng đã có thể gần gũi với anh ta một cách nhanh chóng.

“Chào buổi chiều, thưa Phu nhân. Đại Công tước đã gửi cho Người một lá thư. Tôi đã nhận nó từ người đưa tin và mang thẳng đến cho Người.”

Adrian mỉm cười và lấy lá thư ra khỏi túi. Đó là một phong thư không có hoa văn.

“Ngài ấy là người sẽ không bao giờ viết thư tay trừ những việc công, nhưng đương nhiên, Phu nhân là một ngoại lệ. Ngài ấy có vẻ lo lắng Phu nhân sẽ cảm thấy cô đơn.”

Đôi mắt của Julia mở to giật mình khi biết tin có một lá thư được gửi cho nàng, rồi từ từ cong lên khi nghe thấy những lời của Adrian.

“Tôi biết rồi. Ngài ấy chắc hẳn phải bận rộn lắm…”

Adrian sải một bước dài tiến đến và dùng một con dao để mở phong thư. Julia nhận lấy và ngay lập tức mở tờ giấy ra.

Khi đọc thư, đôi mắt như hồ nước của nàng nhẹ nhàng lay động, sau đó tỏa ra một tia sáng ấm áp. Nét chữ ngay ngắn và cứng cáp cũng giống với con người của Fernan vậy.

[Ta thật không thoải mái khi nghĩ đến việc nàng phải một mình, vì vậy ta đã viết một lá thư cho nàng. Ta muốn nói rằng ta xin lỗi vì không thể đi cùng nàng đến Cung điện Hoàng gia được, nhưng thật khó để diễn đạt hết cảm xúc này bằng lời.]

Julia khẽ mỉm cười, và Adrian, đứng đối diện với nàng, mở to mắt tò mò về những gì được viết trong lá thư.

[Ta sẽ đến gặp nàng ngay sau khi vấn đề biên giới được giải quyết. Ta sẽ cố gắng đến trước ngày tổ chức tiệc nếu có thể. Mỗi ngày trôi qua ta đều rất nhớ nàng.]

Lá thư không dài. Tuy nhiên, Julia có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của Fernan đặt trong đó.

Công việc sắp xếp tổ chức lại biên giới tốn rất nhiều ngày. Đối với an ninh của Đế quốc và sự an toàn của Phu nhân, Fernan, chủ sở hữu của vùng lãnh thổ, đóng một vai trò quan trọng.

Nàng cảm thấy biết ơn vì Fernan đã gửi cho nàng một bức thư ngắn, đồng thời, nàng cũng cảm thấy hơi xấu hổ về bản thân vì đã muốn anh quay lại sớm. Fernan đang canh gác biên giới quyết liệt trong khi nàng đang có khoảng thời gian thoải mái ở đây.

Julia một lần nữa chấn chỉnh lại trái tim của mình.

Bản thân nàng là vợ của Fernan, nhưng trước tiên, nàng là Phu nhân Đại Công tước. Nàng có nghĩa vụ phải bảo vệ anh và cả lãnh thổ này.

Bản thân nàng phải chuyên tâm với vai trò của mình.

“Bây giờ trông Người thật nghiêm túc. Vừa nãy Người còn cười vui vẻ đến mức tôi thắc mắc không biết nội dung bức thư thế nào.”

Chỉ khi nghe thấy tiếng Adrian nói chuyện với với mình, Julia mới ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt tò mò của anh ta, Julia nới lỏng khuôn mặt của mình và mỉm cười dịu dàng.

Nụ cười của Julia, ngọt ngào như mọi khi, được bao phủ bởi một sự kiên định mà Adrian chưa từng thấy trước đây.

***

Một tuần sau, một ngày trước lễ hội săn bắn, Julia đã đến thủ đô. Đứng bên cạnh nàng là ba người hầu gái, người hộ tống Adrian và năm kỵ sĩ. Trong số đó có Melissa, người hầu riêng của nàng trước đây.

Melissa đã trở lại một tháng trước khi Julia gửi một người đến nơi ở của cô ấy để hỏi tình hình của cô ấy thế nào. Melissa, người từng nghĩ Julia đã rời đi đến một vùng đất xa xôi, đã từ chức sau khi cảm thấy đau lòng. Julia muộn màng biết chuyện và đã cảm thấy tồi tệ trong một thời gian dài. Sau khi suy nghĩ rất nhiều, nàng đã gửi một tin nhắn cho Melissa, và may mắn thay, Melissa đã vui vẻ quay lại với nàng.

“Huhu… Phu nhân… Người không rời đi, đúng không? Người thực sự ở lại đây, phải không?"

Julia an ủi Melissa khi Melissa vừa ôm chầm lấy nàng vừa khóc. Sau đó, nàng đã phong cho Melissa vị trí người hầu danh dự chứ không chỉ là một hầu gái bình thường.

Vào thời điểm đó, ngoại trừ Melissa, hầu hết những người hầu mà Julia nhớ được đều đã biến mất, và được thay bằng những người mới. Không chỉ là những người hầu bình thường, mà còn có những quản gia và người giúp việc cao cấp.

Vị tổng quản gia bị thay đổi là quản gia cũ của gia tộc Seyrev, cũng chính là gia tộc của mẹ Fernan.

Fernan đã nói rằng.

"Ta không thể xóa đi khoảng thời gian đã khiến nàng đau khổ, nhưng tất cả những người khiến nàng phải nhớ về những ký ức đó đều sẽ không còn xuất hiện nữa.”

Sau đó, anh nói lời xin lỗi vì đã đến quá muộn và ôm lấy nàng.

“Ta cũng là một trong số những người khiến nàng nhớ lại khoảng thời gian đó.”

“…”

“Ta biết sẽ có lúc nàng nhìn thấy ta và sẽ cảm thấy tức giận hoặc bực bội.”


Julia đã không còn oán hận Fernan nữa, nhưng đúng như anh nói, có những lúc nàng vẫn nhớ về quá khứ. Nàng chưa bao giờ nói ra điều đó một cách rõ ràng, nhưng dường như Fernan đã nhận ra.

“Nếu điều đó xảy ra thì cũng không sao cả, vì vậy hãy trút hết mọi cảm xúc của nàng lên người ta.”

“…”

“Đừng một mình kìm nén, hãy trút hết tất cả cho ta.”


Nếu Julia có cư xử thất thường về quá khứ của mình hoặc ghét bỏ và bực bội, Fernan sẽ giải quyết mọi thứ, vì vậy anh ấy đã nói với nàng rằng đừng đau khổ một mình. Anh đã nói với giọng điềm tĩnh nhưng chân thành.

Nhưng Julia khẳng định điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Nàng không thể quên hết tất cả quá khứ, nhưng nàng có thể quên đi thống khổ cùng đau đớn khi đó. Bởi vì nàng đã có Fernan. Bởi vì nàng tin tưởng chồng mình sẽ làm bất cứ điều gì cho nàng, và anh ấy sẽ không bao giờ thay đổi.

Nhưng kể cả khi nàng nói với Fernan điều đó, nàng biết rằng nàng sẽ không chạm vào trái tim anh ngay lập tức được. Vì vậy, Julia chỉ gật đầu. Hy vọng rằng điều đó sẽ làm giảm bớt cảm giác tội lỗi cho Fernan.

“Ôi chúa ơi, Cung điện Hoàng gia..… giống như một nơi được làm toàn bằng vàng và đá quý vậy.”

Melissa, người đi theo Julia, lẩm bẩm với vẻ ngưỡng mộ. Vào lúc đó, Julia tỉnh lại và ngừng suy nghĩ.

“Tôi đã học được phép tắc cho ngày hôm nay. Tôi sẽ làm hết sức mình để phục vụ Phu nhân. Hãy cứ để mọi việc cho tôi!”

Nhìn thấy Melissa nắm chặt tay và gật đầu quyết tâm, Julia cười nhẹ. Những lời đáng tin cậy đó làm Julia cảm thấy tốt hơn.