Chương 103

Julia, người đã im lặng một lúc lâu, ngay sau khi quay lưng lại và nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng cất lời.

“Tôi xứng đáng để lo lắng cho anh ấy sao?”

Giọng nói phát ra không có chút sức sống nào. Ánh mắt của Julia cũng như vậy. Đôi mắt xanh thẫm của nàng vẫn bình thản. Nhưng sâu trong đôi mắt ấy là một nỗi lo lắng nặng nề không thể nào che giấu được.

Hai tháng qua nàng đã sống như thể mỗi ngày trôi qua dài như một năm.

Ban đầu nàng đã không thể chịu đựng được tình huống này. Nàng lo lắng cho Fernan, đồng thời tự trách mình vì đã khiến anh gặp nguy hiểm.

Fernan đã nói ngay cả khi không có nàng, chuyện của Đức vua cũng sẽ xảy ra vào một ngày nào đó thôi. Xung đột giữa Hoàng gia và Fernan đã diễn ra từ lâu, vốn đã ngày càng tồi tệ hơn và sẽ chỉ kết thúc khi một trong hai bên sụp đổ.

Mặc dù là vậy nhưng Julia vẫn không thể không tự trách mình được.

Có lẽ là vì hình ảnh cuối cùng của Fernan đã khắc sâu trong tâm trí của nàng và không thể nào xóa nhòa được.

Tấm lưng áp đảo của anh, và khi anh rút thanh kiếm ra.

Giọng điềm tĩnh nói với nàng rằng hãy hạnh phúc, vì đó cũng sẽ là hạnh phúc cho chính anh.

“…”

Julia siết chặt tay, dần như ngừng thở. Mỗi khi nhớ đến hình ảnh cuối cùng của người đàn ông đó nàng đều không thể thở nỗi.

Trong lúc đó, Cedric đã tiến đến gần nàng hơn.

“Nàng không cần phải che giấu, dù là cảm xúc hay suy nghĩ.”

Cedric thì thầm, định vươn tay ra thì ngừng lại, dần dần hạ tay xuống.

Cedric biết rất rõ. Trong cuộc đời của Julia, Fernan là một sự tồn tại không dễ dàng biến mất.

Trong những ký ức đã mất của nàng trước đây, sau đó và ngay cả bây giờ cũng vậy. Người đàn ông đó luôn là trung tâm của những khoảng thời gian phức tạp lẫn lộn mà Julia đã trải qua.

Dù là niềm vui hay nỗi buồn, tình cảm của nàng dành cho Fernan dường như luôn sâu đậm. Cảm giác tội lỗi hay thương hại của Julia sẽ không sớm biến mất được.

Nhưng Cedric tin rằng những thứ cảm xúc mà Julia có hiện tại chưa bao giờ là vì tình yêu.

Sau một khoảng thời gian nữa và Đế quốc ổn định, có tin Fernan vẫn an toàn… Julia chắc chắn sẽ quay lại như con người trước kia của nàng.

Vì vậy, Cedric sẽ chờ đợi.

Cho đến khi Fernan hoàn thành tất cả. Và cho đến khi Julia trút bỏ được mọi mặc cảm và cảm thấy thoải mái hơn.

***

Khi mùa xuân cuối cùng cũng đến, Julia đã nghe được tin tức mà nàng đã chờ đợi bấy lâu nay. Đó là tin tức rằng cuộc nội chiến của Đế quốc kéo dài trong nửa năm, giờ đã kết thúc.

[Sau cuộc xung đột, Đại Công tước cuối cùng đã giành chiến thắng.]

Ngay cả sau khi đọc đi đọc lại cùng một đoạn văn, Julia vẫn không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng ngẩng đầu lên khi nghe thấy một giọng nói ríu rít.

“Julia! Chị đang làm gì vậy?”

Một cô bé lao đến chiếc bàn mà Julia đang ngồi. Là Rosemary, người đã ở cùng với nàng từ vài tháng trước.

“Em cũng muốn đọc nó!”

Nhìn Rosemary đang ở trong vòng tay của mình, vẻ mặt nghiêm túc của Julia dần dần thả lỏng.

Vì nàng đã đọc nội dung nhiều lần rồi nên Julia vui vẻ đưa tờ báo cho đứa trẻ.

“Của em đây.”

Rosemary nhận lấy tờ báo với khuôn mặt rạng rỡ. Ngồi đối diện với Julia, Rosemary, với ngón tay út lần theo từng dòng trên mặt báo, bắt đầu đọc từng chữ.

Trong phòng khách vang lên một giọng đọc của trẻ con.

Sau khi nhớ lại nội dung một lần nữa thông qua giọng nói của đứa trẻ, Julia bắt đầu thư giãn từng chút một, rũ bỏ sự căng thẳng đang tràn ngập tâm trí nàng.

Fernan cuối cùng cũng đã đặt dấu chấm hết cho một cuộc nội chiến kéo dài này.

Tờ báo hàng ngày đưa tin rằng anh đã loại bỏ hoàn toàn quyền lực của Đức vua. Người ta nói rằng các chư hầu và giới quý tộc của Vương quốc Geranian đã gia nhập với Fernan để chống lại các thế lực Đế quốc thối nát,

Trong một thời gian ngắn chưa đầy một năm, quyền lực của Đức vua đã bị xóa sổ hoàn toàn.

Nhưng đó hẳn là một thời gian dài và khó khăn đối với những người đang chờ đợi tin tức. Gia tộc Helinde, huyết thống của Hoàng gia, những người được chỉ định lên ngôi kế vị. Đây cũng là gia tộc có đóng góp đáng kể nhất trong cuộc nội chiến lần này.

Do sự thay đổi quyền lực đột ngột, Đế quốc sẽ có một thời gian hỗn loạn trong một khoảng thời gian nữa.

…Mình rất vui.

Hơn bất kỳ tin tức nào khác, thật an lòng khi biết rằng Fernan vẫn an toàn.

Nàng nhận được tờ báo mỗi tháng một lần từ người đưa thư. Khi nó đến tay của nàng thì đã vài tuần trôi qua kể từ khi tờ báo được xuất bản.

Vì vậy, bây giờ, tình hình của Đế quốc đã ổn định hơn những gì được viết ở đây.

Fernan là trung tâm của cuộc nội chiến này, vì vậy anh sẽ bận rộn hơn bất kỳ ai khác.

Đối với Julia, như vậy là đủ rồi.

Nàng hy vọng anh đã bình an trở về nơi ở của mình, sẽ sống một cuộc sống không còn điều gì áp bức anh nữa. Cầu mong anh gặp được người thực sự phù hợp và hữu ích với anh, và không bị ai đe dọa nữa.

Vậy nên, điều cuối cùng Julia hy vọng là Fernan sẽ có một cuộc sống thoải mái.

Julia đã hài lòng với việc có thể nghe được tin tức của anh từ nơi xa giống như thế này.

Như nàng đã từng nói, và như Fernan đã nhắc lại, thời gian đã quay trở lại những ngày đầu khi họ chưa từng gặp nhau.

Đúng vậy, đây là câu trả lời.

Julia nhìn Rosemary đang ngồi trước mặt nàng, rồi từ từ quay đầu đi.

Qua ô cửa sổ, mặt trời đang tỏa sáng chói chang rực rỡ.

Có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của trẻ con từ bên ngoài dinh thự, và mùi thơm của món tráng miệng nướng của Gabrielle thoang thoảng qua khung cửa.

Mọi thứ dường như đã quay trở lại một năm trước, khi nàng vẫn còn đang sống ở Vùng đất Thánh.

Từng chút một, Julia bắt đầu chôn vùi từng cảm xúc nặng nề của nàng. Đã đến lúc ngừng suy nghĩ về bất kỳ sự hối tiếc hay cảm xúc nào dành cho Fernan rồi.

Đây là điều tốt nhất.

Cho anh và cho chính bản thân nàng.

****

Đức vua đã có một kết cục bi thảm. Vào khoảng thời gian vào mùa đông, Đức vua, người đã bị bắt làm con tin ở đỉnh điểm của cuộc nội chiến ở thủ đô, đã cố gắng trốn thoát khi tình thế chống lại ông ta. Ông ta đã cố gắng trốn thoát khỏi Cung điện một mình, bỏ lại rất nhiều người đã hỗ trợ ông ta, bằng cách thay đổi quần áo với người hầu của mình.

Nếu ông ta ngoan ngoãn chịu tội, ông ta có thể đã bị hành quyết hoặc bị đày ải một cách ít đau đớn nhất có thể. Nhưng vì cố gắng trốn thoát, ông ta đã bị gϊếŧ một cách dã man trên chiến trường bởi các kỵ sĩ coi ông ta như một người hầu đơn thuần.

Sau khi Đức vua chỉ còn là một cái xác khốn khổ, ngày hành quyết con trai ông ta, Thái tử, đã được ấn định. Ngoài ra, tất cả những người có thể là mối đe dọa đối với Hoàng tộc mới cũng sẽ bị tiêu diệt.

Ngoại trừ họ, những người thuộc Hoàng tộc trước đây, chẳng hạn như Hoàng hậu hay Thái tử phi, vì không thể xác định được tội danh nên mọi việc chỉ dừng lại ở mức tước bỏ địa vị của họ.

Không cần phải hy sinh vô nghĩa, đó là hành động hào phóng của vị Đức vua mới lên ngôi, Galliard Helinde.

Nhưng gia đình của Hầu tước Elody dính líu sâu vào vụ án này, đã bị xóa sổ. Người thừa kế của Hầu tước, Grayson Elody, đã rời khỏi Đế quốc sau khi được tuyên bố trắng án. Tuy nhiên, Nữ Hầu tước Elody, giống như Thái tử, đã bị giam trong tòa tháp chờ ngày hành quyết.

“Này... này! Mang con gái ta đến đây, là Phu nhân Đại Công tước đó!”

Trong tòa tháp phía tây của Cung điện, dưới tầng hầm là một nhà tù, tiếng gọi con gái của bà ta không ngừng vang lên.

“Con gái của ta, nó không thể để ta chết như thế này được!”

Mặc dù không hề có thức ăn hay nước uống trong ba ngày, nhưng giọng nói của bà ta vẫn vang vọng. Nhưng bà ta cũng không còn dáng vẻ của một con người nữa.

Bà ta không biết mình đang đặt niềm tin vào điều gì, nhưng Nữ Hầu tước vẫn còn rất kiêu hãnh và tự tin. Cho dù Julia có ghét bà ta đến mức nào, Julia sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ trước người mẹ đang hấp hối của mình cả.

Mặc dù đúng là bà ta đã ngược đãi và coi thường Julia, nhưng bà ta cũng là cha là mẹ của Julia, người đã bảo vệ Julia trong mười năm qua.

Vậy nên thứ mù quáng và ngây thơ đó rất có thể sẽ không quay lưng lại với bà ta.

“Này, anh kia! Không nghe thấy ta nói gì sao?”

Nữ Hầu tước chửi thề và la hét một lúc, đã kiệt sức và ngồi xuống. Bà ta đã cầu xin gọi cho Julia cả ngày lẫn đêm, nhưng không một ai nghe bà ta.

Nữ Hầu tước ngồi xuống, nắm chặt song sắt rồi lại hét lên.

“Gọi Julia! Không, đi gọi Đại Công tước đi, ngay lập tức!”

Nữ Hầu tước la hét hết cỡ, rồi gục xuống sau một giờ. Nhưng khi lính gác nhìn thấy bà ta gục xuống, họ không có bất cứ hành động nào.

Cho dù là kiệt sức hay bị chặt đầu, bằng cách này hay cách khác, cái chết cũng đang đợi bà ta ở phía trước.