Chương 102

Fernan kiểm tra kỹ lưỡng Julia một lúc lâu, nhận thấy mắt nàng đã ươn ướt.

Đôi mắt vẫn còn nét tuyệt vọng của Fernan khẽ nheo lại. Hắn đưa tay ra và dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào khóe mắt của Julia.

“Nàng có bị thương ở đâu không?”

Trong lúc cố giữ sự bình tĩnh nhất có thể, ở cuối giọng nói được thốt ra của Fernan vẫn không thể che giấu được nỗi sốt ruột.

Julia chậm rãi chớp mắt một lúc, giống như nàng vẫn chưa thể tin rằng Fernan thật sự đang ở trước mặt mình.

“Không có…”

Chút sức lực còn sót lại dường như đã bị rút cạn hết khỏi tay nàng khi nàng lẩm bẩm. Con dao nàng đang cầm trên tay rơi xuống sàn.

Fernan cắn môi khi nhìn vào đôi bàn tay đỏ ửng của Julia. Rồi hắn nhanh chóng thả lỏng nét mặt và khẽ thì thầm.

“Giờ thì mọi chuyện đã ổn rồi.”

Fernan dang rộng hai tay ôm nàng vào lòng. Julia cảm thấy đôi tay rắn chắc đỡ lấy cơ thể mình và lập tức kéo nàng ra khỏi tủ.

Ngay sau đó, bên ngoài vang lên một tiếng động lớn.

“Thưa Ngài, các kỵ sĩ đang tiến đến đây. Ngài phải nhanh chân lên.”

Người kỵ sĩ đứng ngoài cửa vội vàng tiến lại gần Fernan và nói. Fernan gật đầu, ôm Julia chặt hơn và bước đi.

Julia ngước lên nhìn Fernan rồi từ từ dời ánh mắt xuống. Sau đó, nàng nhìn thấy cổ áo sơ mi của Fernan đã nhuộm đỏ.

Sau đó, dần dần, tâm trí nàng đã bắt đầu rõ ràng hơn.

“Ngài bị thương sao?”

Trước những lời lắp bắp của Julia, Fernan không dừng bước, nhìn xuống nàng.

“Yên tâm đi, ta không có bị thương.”

Dù Fernan đã trả lời rõ ràng, Julia vẫn cắn đôi môi nhợt nhạt của mình và đặt tay lên gáy Fernan. Máu trên cổ Fernan thấm vào tay nàng. May mắn thay, vết máu rất dễ dàng được lau đi, vậy nên Fernan không có bị thương.

Nhưng Julia vẫn cúi đầu xuống, khuôn mặt nàng chìm trong cảm giác tội lỗi.

Ngay khi họ bước ra khỏi khu nhà phụ, khung cảnh của trận chiến với âm thanh của những thanh kiếm vang lên đập vào mắt nàng. Julia nhìn cảnh tượng máu bắn tung tóe và những người đàn ông đánh nhau và la hét ở đằng xa, chợt căng thẳng.

Khắp nơi đều là chiến trường đẫm máu đến mức khiến người ta tưởng rằng một cuộc nổi loạn đã diễn ra.

Khi ánh mắt của Julia run lên, Fernan ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng chặt hơn như thể để che khuất tầm nhìn của nàng. Khoảng cách giữa cả hai thu hẹp lại, Julia lẩm bẩm với giọng cố kìm nén cảm xúc của mình.

“Xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa. Ngay cả khi tôi không được đưa đến đây…”

“Đó không phải là lỗi của nàng.”

Fernan không ngừng những bước chân khẩn trương của bản thân và trả lời ngay lập tức.

“Ngay cả khi không có nàng, thì điều này cũng phải xảy ra.”

Fernan rất bình tĩnh. Giọng nói nhẹ nhàng đầy trấn an của anh khiến trái tim Julia càng thêm run rẩy.

Trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra ở khắp mọi hướng. Nhưng giống như đang ở một thế giới khác xa với chiến trường đẫm máu này, Fernan ôm chặt lấy Julia và không chút do dự bước về phía trước.

Các kỵ sĩ của Cung điện Hoàng gia, những người đã phát hiện ra họ khi đang chạy ra khỏi trận chiến, bắt đầu tấn công cả hai. Cùng lúc đó, các kỵ sĩ của Fernan cùng tiến lên trong khi bảo vệ xung quanh, hét lên.

“Bảo vệ Đại Công tước và Phu nhân!”

Dưới sự hộ tống của các kỵ sĩ, Fernan tăng tốc nhanh hơn nữa. Với những bước đi vững vàng trong khi ôm Julia, Fernan tiến về một phía, nơi có một cỗ xe ngựa đang chờ.

“Nàng hãy rời khỏi đây, các kỵ sĩ của ta sẽ đưa nàng đến một nơi an toàn.”

Giọng nói bình thản của Fernan rơi xuống người Julia. Đương nhiên, trước những lời nói này, Julia nắm chặt lấy cổ áo của Fernan.

“Ngài?”

Fernan hơi cụp mắt xuống và nhìn vào đôi bàn tay đang nắm lấy cổ áo hắn. Và Fernan lại ngước mắt lên và bắt gặp mắt của Julia.

Câu hỏi của nàng ngụ ý rằng trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu và liệu hắn có thể quay lại mà không gặp vấn đề gì không.

Fernan ngoảnh mặt đi mà không trả lời. Chẳng mấy chốc, cỗ xe đã đến gần. Kỵ sĩ đứng bên cạnh mở cửa, và Fernan nhanh chóng đặt Julia xuống xe ngựa. Tay hắn chỉ buông ra sau khi đặt Julia ngồi thẳng vào chỗ.

Fernan đứng thẳng người lên, khẽ thì thầm.

“Ở lại nơi đây rất nguy hiểm, vậy nên hãy rời khỏi Đế quốc. Với việc gia đình Hầu tước vướng vào cuộc nội chiến này, nàng sẽ không thể ở lại Đế quốc được nữa.”

“…”

“Ta sẽ gặp lại nàng khi đến thời điểm thích hợp.”

Đôi mắt Julia run rẩy nhìn chằm chằm Fernan.

Những lời nói rằng sẽ gặp lại, vì lý do nào đó, khi lọt vào tai của Julia lại mang một ý nghĩa khác. Đằng sau Fernan, người trông có vẻ bình tĩnh, một cảnh tượng tàn khốc diễn ra. Trong lúc Julia đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng tương phản đó, lời nói của Fernan tiếp tục vang lên.

“Vậy nên hãy quên hết mọi chuyện đã xảy ra ở đây đi.”

“…”

“Quên hết đi, lần này…”

Fernan, người có vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt nhìn Julia lại chợt xẹt qua một tia đau đớn trong một thời gian rất ngắn. Các mạch máu nổi rõ lên trên tay Fernan, giống như thể hắn đang dùng sức kìm nén một thứ gì đó.

“Hãy hạnh phúc... cứ như vậy đi. Bây giờ, không gì có thể đàn áp nàng được nữa.”

Thì thầm từng từ một, Fernan nắm lấy tay Julia. Hắn cúi đầu, và từ từ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay mềm mại của Julia. Trái ngược với những gì hắn nói là hãy quên đi, Fernan hôn Julia như thể hắn muốn lưu lại một dấu ấn của mình vậy.

Tình yêu và tội lỗi. Và khao khát vẫn còn âm ỉ của hắn dành cho nàng, tất cả đều được thể hiện trong nụ hôn của hắn.

Fernan ngước mắt lên, nhìn Julia với đôi mắt run rẩy dữ dội. Ngay lúc này Julia đã nhận ra được. Rằng Fernan đang để lại cho nàng những lời cuối cùng. Nói rằng anh sẽ đến gặp nàng sau đó chỉ là một lời hứa suông mà thôi, và anh sắp buông tay để nàng rời đi.

Người đàn ông đã từng nói với nàng rằng anh sẽ không bao giờ để nàng đi nữa và yêu cầu nàng ở bên cạnh anh cho đến lúc chết, giờ đã buông tay nàng cùng với một nụ cười đượm buồn mà Julia chưa từng thấy trước đây.

Julia im lặng nhìn bàn tay Fernan đang dần rời xa. Tim nàng đập thình thịch, nhưng nàng không biết liệu là thứ cảm xúc gì.

Nàng cảm thấy có lỗi? Hay là hạnh phúc vì lần này nàng đã thực sự có thể tự do?

Fernan nhìn vào mắt Julia một lúc rồi đứng thẳng người. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn các kỵ sĩ của Đức vua đang tiến đến.

“Hạnh phúc của nàng sẽ là hạnh phúc của ta, cho đến tận giây phút cuối cùng.”

Với những từ cuối cùng đầy ẩn ý đó, Fernan lùi lại một bước. Cửa xe ngựa lập tức đóng sầm lại. Julia thậm chí còn không kịp nhìn bóng lưng của Fernan.

Qua khung cửa của cỗ xe ngựa đang lao đi, Julia nhìn thấy Fernan rút kiếm ra. Nàng tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa sổ cho đến khi bóng dáng của Fernan biến mất.

Đó là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Fernan.

***

[Khi biết rằng Đức vua của Formene đã cố gắng ám sát Đại Công tước Caesar, Đại Công tước đã dẫn một đội quân và xâm chiếm thủ đô. Vương quốc Geranian đã gia nhập quân đội của Đại Công tước và tham gia vào cuộc nội chiến…]

Mùa thu đến. Đế chế chìm trong hỗn loạn do cuộc nội chiến.

Cuộc nổi dậy của Fernan được gọi là “Nội chiến”. Bởi vì do hoàn cảnh xảy ra và Đức vua đang cố gắng ám sát Đại Công tước.

Không chỉ có âm mưu ám sát của Đức vua là bị đưa ra phán xét.

Fernan đã ném tất cả sự thối nát của Đức vua mà hắn có được trong tay ra cho công chúng. Đức vua là trung tâm quyền lực của Đế quốc kể từ khi thành lập, và nạn tham ô, tham nhũng của các quý tộc đã lan tràn. Đặc biệt, gần đây, dân chúng đã rất bất mãn với vấn đề thuế má khổng lồ, nên tâm lý quần chúng nhanh chóng xoay chuyển.

Vương quốc Geranian, gần đây đã ký một thỏa thuận liên minh với Đại Công tước, đã tham gia vào cuộc nội chiến này. Người ta nói rằng cuộc nội chiến căng thẳng đang đi theo hướng có lợi cho Đại Công tước khi có người Geranian tham gia vào.

“…”

Cedric gấp tờ báo lại, trầm ngâm suy nghĩ.

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi cuộc nội chiến bắt đầu diễn ra. Anh ta đang ở một đất nước xa lạ, cách xa Đế quốc và không bị ảnh hưởng bởi cuộc nội chiến.

Hai tháng trước, Julia, người bị bắt cóc và giam cầm trong Cung điện, đã rời khỏi thủ đô một cách an toàn trước tất cả những náo loạn này.

Trước khi gặp nàng, Cedric đã nhận được tin nhắn trước từ Fernan.

[Đế quốc sắp có chuyện lớn xảy ra, vì vậy hãy mang Julia rời đi cùng với anh]

Sau đó, Cedric và Julia đã vượt qua biên giới của Đế quốc.

Nhớ lại ngày đó, Cedric lộ ra vẻ mặt phức tạp. Sau đó, anh ngước mắt lên và nhìn vào bóng lưng đang đứng trước cửa sổ của Julia.

Julia đang nhìn chằm chằm vào bầu trời hoàng hôn vô tận.

“... Julia.”

Do dự một lúc, Cedric lên tiếng. Julia quay lại, bình tĩnh nhìn Cedric.

Suốt hai tháng qua, Julia có vẻ bình tĩnh một cách lạ lùng. Nó giống như nàng ấy đã che giấu đi tất cả cảm xúc của mình vậy.

“Đế quốc… có lẽ sẽ có một cuộc nội chiến kéo dài.”

Dù Cedric cẩn thận lựa chọn từ ngữ, Julia chỉ hơi cúi đầu xuống, nhưng không có phản hồi nào.

“Người ta nói rằng tình hình đang có lợi cho Đại Công tước.”

“...”

“Vì vậy, đừng lo lắng quá nhiều.”

Dù cho những lời an ủi liên tục được thốt ra, Julia vẫn không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào.

Vậy nên Cedric khó có thể hiểu được Julia đang nghĩ gì. Đôi mắt đầy lo lắng của anh ta không ngừng hướng về phía nàng.