“Cái quái gì!”
Đức vua kinh ngạc kêu lên. Các kỵ sĩ của Fernan ngay lập tức vào tư thế chiến đấu. Người của Đức vua đang đứng thành hàng ở một bên của sảnh tiếp kiến, cũng vội vàng giơ kiếm lên.
Với âm thanh sắc bén của những thanh kiếm va vào nhau, sảnh tiếp kiến ngay lập tức biến thành một cảnh tượng tàn sát đẫm máu.
Đức vua há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Fernan tiến đến gần Đức vua, người đã bắt đầu run rẩy chỉ tay vào hắn.
“Nếu ông chỉ gây sự với mình tôi, thì mọi chuyện đã không đến mức này.”
Fernan, với một giọng lạnh lùng, hướng lưỡi kiếm sắc bén vào cổ của Đức vua. Fernan đã kiên nhẫn rất lâu rồi. Nhân danh phục vụ Đế quốc, hoặc vì để ngăn chặn những sự hy sinh vô nghĩa.
Nhưng bây giờ, ý nghĩ tốt đẹp đó đã quá đủ rồi.
Trong lúc Đức vua trợn mắt ngẩng đầu, một giọng nói bình thản nhưng lạnh lùng vang lên.
“Đáng lẽ ông không nên làm phiền vợ tôi.”
Khi Fernan giơ cao thanh kiếm như thể chuẩn bị gϊếŧ ông ta, Đức vua đã hét lớn.
“Mày, mày định tạo phản! Ngay cả khi mày làm thế, mày sẽ…ahhh!”
Sau khi cắt đứt lời nói của Đức vua, lưỡi kiếm hạ xuống. Cùng lúc đó, Đức vua gục xuống bục. Mái tóc trắng của ông ta đã bị cắt đứt và vương vãi trên sàn nhà.
Đức vua đã ngã xuống run rẩy sờ lên cái đầu vẫn còn nguyên vẹn mình.
Fernan nhìn xuống ông ta, người đang run rẩy dữ dội như lá khô trước gió. Hắn muốn kề kiếm vào cổ ông ta ngay lập tức, nhưng bây giờ không phải lúc để gϊếŧ ông ta. Đức vua sẽ là con tin hữu ích nhất trong trận chiến này.
Fernan giao lại Đức vua đã ngã xuống cho một kỵ sĩ gần hắn. Sau đó, hắn quay người lại và băng qua sảnh tiếp kiến đang hỗn loạn.
Hắn vội vã bước ra ngoài và chạy dọc hành lang.
Máu vương vãi khắp mọi nơi, khắp cầu thang, trên tường và hành lang. Bên ngoài cung điện, các kỵ sĩ cũng đang ở giữa một trận chiến đẫm máu.
Fernan chỉ nhìn thẳng về phía trước, như thể một người không liên quan đến tất cả những điều đó, và bước nhanh hơn.
***
Trước khi cuộc hỗn loạn nổ ra ở cung điện trung tâm, bầu không khí ở một phía của cung điện biệt lập rất yên tĩnh. Julia im lặng nhìn bữa ăn của mình mà người hầu đã để lại trên bàn. Thức ăn trên mâm đã nguội từ lâu.
Julia nhớ lại những gì nàng đã nhìn thấy bên ngoài qua khe cửa khi người hầu tiến vào. Ngay cả khi đó thì vẫn có người đứng canh gác ở bên ngoài.
Nhưng khác với hôm qua, hôm nay chỉ có một người.
Nếu như chỉ có một người, có lẽ…
Julia lấy con dao găm mà nàng giấu trong tay ra. Ngay khi nàng vừa bóc lớp vỏ ra, một lưỡi dao nhỏ nhưng sắc bén sáng lóe lên.
Julia cắn chặt môi, nhìn cánh cửa đóng chặt. Nếu nàng dùng chiếc chìa khóa mà Grayson đưa cho, nàng có thể mở cánh cửa đó và đi ra ngoài.
Các lính canh cũng có thay đổi ca trực, vì vậy vào đêm khuya hoặc sáng sớm, sự giám sát của họ có thể nới lỏng hơn.
Julia nhìn rất lâu vào những bức tường ở mọi hướng xung quanh. Không hề có một cửa sổ nào, vì vậy nàng không thể biết được bây giờ là ngày hay đêm, nhưng người hầu đã ghé qua trước đó đã nói rằng
“Tôi sẽ để bữa tối của cô ở đây.”Bây giờ, nàng cảm giác như đã ba bốn giờ đồng hồ trôi qua, vậy chắc là đã khuya rồi.
Julia dừng bước và từ từ đến gần cánh cửa, áp tai và cố gắng tìm hiểu tình hình bên ngoài, nhưng không hề có âm thanh nào phát ra. Julia hít một hơi thật dài và đứng thẳng người trở lại.
Nàng biết nếu còn trì hoãn thêm nữa thì nàng sẽ không có câu trả lời rõ ràng. Thời gian trôi qua đã đủ lâu rồi, và nàng đang có rất nhiều lo lắng. Nếu nàng không có hành động gì cả, chỉ giậm chân bất lực, thì cuối cùng nàng sẽ giống như ý muốn của Thái tử.
“Được rồi.”
Julia, gương mặt thể hiện vẻ kiên quyết, cầm chìa khóa trong tay. Nàng không quên nắm chặt con dao găm bằng tay còn lại.
Sự do dự của nàng không kéo dài lâu. Julia ngay lập tức tra chìa khóa vào ổ và cửa mở ra với một tiếng cạch.
Julia xoay tay nắm cửa với một vẻ mặt lo lắng.
“…”
Khi lén nhìn ra ngoài, nàng nhìn thấy một lính canh đang ngủ gật dựa vào bức tường đối diện. Sau khi thấy người lính canh vẫn nhắm mắt, Julia nín thở bước ra ngoài.
Tim nàng đập mạnh đến nỗi nàng sợ sẽ bị mọi người nghe thấy. Julia nín thở run rẩy và vội vã chạy xuống hành lang.
Julia chạy nhanh mà không nhìn lại, hành lang quanh co bắt đầu hiện ra. Nàng nhìn hành lang dài trước mắt, cắn môi, nhưng nàng không chậm lại.
Trong suốt quá trình chạy, mắt cá chân của nàng đã bị trẹo và sưng lên. Nhưng Julia không hề cảm thấy đau đớn một chút nào.
Khi đi đến cuối đường, nàng nhìn thấy một cầu thang xoắn ốc ở giữa hành lang. Có lẽ vì trời đã tối nên không có ai ở gần đó. Julia cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vội vã bước xuống cầu thang.
Sau đó nàng quay đầu lại để kiểm tra phía sau, may mắn là không có lính gác nào đi theo nàng.
Phù~
Julia thở hắt ra sau một lúc chạy vội vàng rồi ngẩng đầu lên.
Đang định đi xuống cầu thang hình xoắn ốc thì đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng bước chân vọng lên từ bên dưới. Julia đông cứng người, liếc nhìn xuống và thấy ba người đàn ông đang đi lên cầu thang.
Đó là Thái tử và những người hầu cận.
Nhìn Thái tử từ từ leo lên cầu thang cùng với các kỵ sĩ của mình, đầu Julia trở nên trống rỗng. Nhưng, theo bản năng, nàng lùi lại và quay trở lại con đường mà nàng đã đến.
Chạy dọc xuống hành lang, nàng vội vàng mở bất kỳ cánh cửa nào trong tầm mắt và bước vào trong.
Thịch!
Julia bị vấp chân và ngã xuống sàn, nhưng nàng không hề cảm thấy đau, vội đứng dậy chạy tiếp.
Sau khi đóng cửa lại, Julia thở hổn hển.
... Thái tử có nhìn thấy mình không? Nàng không biết tại sao Thái tử lại đến muộn như vậy, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt. Julia cụp mắt xuống với vẻ mặt lo lắng, đôi mắt nàng run lên vì tiếng bước chân bên ngoài dần rõ hơn.
Nhiều tiếng bước chân bắt đầu tiến lại gần chỗ nàng.
Một tủ quần áo lớn lọt vào ánh mắt đang vội vã tìm kiếm xung quanh của Julia. Không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác, nàng chạy thẳng đến tủ quần áo đó. Julia nhanh chóng nấp vào tủ quần áo lớn và đóng cửa lại.
Hai tay Julia run rẩy khi nàng khẽ khuỵu xuống để lấy hơi. Cho dù Thái tử không nhìn thấy nàng, thì cũng sẽ sớm phát hiện ra nàng đã trốn đi rồi.
Cuối cùng, việc họ bắt được nàng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hơi thở của Julia dần trở nên khó khăn hơn. Dạ dày của nàng, vốn luôn bị tắc nghẽn vì căng thẳng và áp lực, dường như cuối cùng cũng bị xoắn lại. Giữa tất cả sự bối rối và sợ hãi, một khuôn mặt xuất hiện trong tâm trí của Julia.
Fernan, người đã cùng nàng trải qua khoảng thời gian một tháng đẹp tựa như một giấc mơ.
Khung cảnh lần cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt của Fernan đã lấp đầy tâm trí của nàng.
Julia cắn môi. Nàng hy vọng anh sẽ không đến tìm mình.
Nàng hy vọng Fernan sẽ nghĩ nàng lại chạy trốn, và anh sẽ không đến đây, như vậy thì Fernan sẽ không bị Thái tử đoạt đi bất cứ thứ gì.
Nàng không muốn phải thấy Fernan bị tổn thương vì mình.
Như Thái tử đã nói, nếu anh gục ngã. Nếu là vì nàng…
Bàn tay Julia siết chặt. Nếu điều đó xảy ra, nàng không thể chịu đựng được mất.
Khẽ hít những hơi thở nhỏ, Julia lần lượt nhớ lại những ký ức của bản thân trong hai năm qua mà nàng đã quên.
Cuộc hôn nhân của nàng bắt đầu từ hai năm trước. Những ngày tháng nàng được gặp gỡ những con người mới và sống một cuộc sống hạnh phúc trong một khoảng thời gian sau khi thoát khỏi nỗi đau của mối tình dại khờ.
Rồi một ngày mùa đông, người đàn ông đã cứu nàng thoát khỏi sự truy đuổi của lũ quái vật.
Giống như một con ngốc, nàng đã nghĩ anh dùng vũ lực để kéo nàng về và vì vậy đã hiểu lầm anh. Ngay cả lúc nàng tỏ ra oán hận, Fernan cũng không nói lời nào.
Anh chỉ lặng lẽ đón nhận mọi cảm xúc của nàng.
Khi nàng biết được rằng sự có mặt của mình sẽ làm hại Fernan, nàng nghĩ thà rằng họ không ở bên nhau thì hơn.
Vậy nên nàng lại một lần nữa rời bỏ Fernan…
Cuối cùng nó đã kết thúc như thế này. Còn nữa, người đó…
Julia cảm thấy tầm nhìn của mình dần mờ đi. Tại sao anh ấy luôn như vậy, tại sao lại không chịu tiến lên một bước nữa cơ chứ?
Những giọt nước mắt mà Julia đã cố gắng chịu đựng trong sự thất vọng và buồn bã cuối cùng cũng chảy dài trên khuôn mặt của nàng.
Rầm~
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng mở ra. Cùng lúc đó, có tiếng người bước vào phòng.
Julia mở to mắt, cơ thể nàng căng cứng lại.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân lảng vảng đây đó như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, và Julia lấy tay che miệng. Tiếng bước chân gấp gáp theo sau càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt nàng. Julia hạ bàn tay run rẩy của mình xuống và siết chặt lấy con dao mà nàng đang cầm trên tay.
Nắm chặt chuôi bằng tất cả sức lực, nàng chờ đợi cánh cửa mở ra. Tiếng tim đập thình thịch lớn đến mức đủ để lọt vào tai nàng.
Không được do dự.Khi Julia cố gắng giữ vững tâm trí của mình, cánh cửa tủ cuối cùng cũng mở ra. Cùng lúc đó, Julia giơ cao con dao găm trong tay của mình lên.
“… !”
Tuy nhiên, bàn tay đang giơ lên
cao của nàng chợt khựng lại giữa không trung.
Đôi mắt của Julia bắt đầu run lên, xác nhận rõ người trước mặt nàng.
Đó không phải là Thái tử.
“Julia.”
Người đàn ông mà nàng không muốn xuất hiện ở đây nhất lại đang đứng ngay trước mặt của nàng.
Fernan, với chiếc áo choàng đẫm máu, nhìn nàng với đôi mắt mãnh liệt. Anh đang thở ra những hơi thở nặng nhọc, có lẽ là anh đã đi khắp nơi để tìm nàng.
Julia nhìn anh với đôi mắt ướt và lẩm bẩm.
“…Ngài”