Julia nghe rõ những lời của Thái tử, tay nàng nắm chặt lấy góc váy.
Tại thời điểm này, dựa trên lời nói của Thái tử, những mảnh ký ức rời rạc của nàng đang được ghép lại từng mảnh một. Bây giờ Julia đã nhận ra điều đó. Thực tế là nàng đã chạy trốn khỏi Fernan. Mệt mỏi vì bị anh đối xử lạnh lùng, vì cuộc sống của nàng đã quá nặng nề.
Vách đá và dòng sông chảy xiết bên dưới mà nàng từng thấy trong mơ không chỉ là một giấc mộng. Cảm giác không chút do dự mà nhảy xuống đã khắc sâu trong tâm trí nàng.
“Cô đã ở đâu trước khi bị kéo trở lại? Ồ, đã có lúc Đại Công tước vắng mặt khỏi lâu đài nhiều tháng trời. Có phải là lúc đó không?”
“….”
Julia im lặng, cụp mắt xuống. Có lẽ anh ta đang đề cập đến khoảng thời gian khi nàng và Fernan ở cùng trong một dinh thự khá lâu. Đó là một dinh thự nhìn ra bờ hồ. Nàng nhớ rất rõ mình đã cưỡi ngựa trắng đi qua vùng đất cùng với Fernan.
Vào thời điểm đó, nàng cảm thấy khá hạnh phúc
Ký ức của nàng đang quay trở lại. Bây giờ đã dần trở nên chân thật.
Nhưng trước khi Julia có thể tìm hiểu sâu hơn một chút, Thái tử đã lầm bầm những lời khiến nàng kinh ngạc.
“Nếu Đại Công tước đặt cược vào cô, hắn ta chắc chắn sẽ sụp đổ. Nếu điều đó xảy ra, ta sẽ lấy tất đi cả những gì hắn ta có, và ta đảm bảo rằng hắn sẽ không bao giờ có thể kiêu ngạo trước mặt ta nữa.”
Chỉ tưởng tượng thôi nhưng anh ta đã cảm thấy rất vui mừng rồi.
Julia nắm chặt tay và cắn môi. Fernan hẳn đã thấy trước tình huống này rồi. Vì vậy, đó là lý do tại sao anh đã dặn nàng không được rời khỏi lâu đài. Julia nhăn mày. Vậy cho nên, tất cả những điều này xảy ra là bởi vì nàng đã không lắng nghe Fernan.
“Nhìn vẻ mặt đó của cô thì có vẻ cô khá đáng giá với hắn ta thì phải, trái ngược với những gì ta đã nghĩ.”
Cụp mắt xuống, Thái tử nói với giọng nhè nhẹ.
“Hừm…. Sẽ trông như thế nào khi người đàn ông cứng nhắc như khúc gỗ đó khóc nhỉ?”
Một lần nữa, Thái tử đưa tay nắm lấy một lọn tóc của Julia và bắt đầu vuốt ve. Julia cố chịu đựng cơn đau đầu và đánh vào tay anh ta theo phản xạ.
Thái tử nở nụ cười như thể điều đó rất vui, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
“Được rồi, không nói nữa. Chắc hẳn cô đã rất vất vả, cô nên nghỉ ngơi đi.”
Thái tử, thì thầm như thể là một người đàn ông thân thiện, nhìn chằm chằm vào nàng. Julia cúi đầu xuống, tâm trí nàng đang rất đau khổ.
Từ lúc này đây, nàng phải bằng cách nào đó trốn thoát. Nàng không thể để Fernan gặp rắc rối chỉ vì bản thân mình được.
****
Một ngày trôi qua.
Thái tử từ ngày hôm qua đến giờ đã không còn tiến vào phòng nàng lần nào nữa, chỉ có người hầu đến đưa cơm một vài lần.
Cuối cùng, nàng chỉ có một cơ hội để chạy trốn, đó là khi người hầu mở cửa bước vào.
Nhưng nắm bắt cơ hội đó chưa bao giờ là điều dễ dàng. Người hầu chỉ để phần ăn của nàng vào rồi rời đi ngay lập tức, và bên ngoài còn có lính gác.
Ngay cả khi nàng đủ may mắn để thoát khỏi phòng, nàng sẽ nhanh chóng bị bắt lại.
Liệu Ngài ấy có biết rằng mình đi mất rồi không…Tựa lưng vào tường, Julia thở dài thườn thượt. Fernan có một công việc quan trọng cần phải giải quyết, và anh đã lo lắng rằng mọi thứ có thể trở nên tồi tệ vì nàng. Và, như Thái tử đã nói, họ sẽ dùng nàng để đe dọa Fernan. Đó là điều đáng lo ngại nhất.
Julia rất bực bội.
Nàng không biết phải làm gì nữa, cho dù nàng có cố gắng suy nghĩ nhiều bao nhiêu đi chăng nữa.
Ban đầu, nàng không thể nhận ra những chữ viết đó là giả. Bằng cách đưa ra tên của mẹ và quê quán của nàng, Julia đã dễ dàng bị lừa dối.
Lẽ ra mình không nên rời khỏi lâu đài.Không thể vượt qua cảm giác tội lỗi đang dâng lên, Julia từ từ trượt xuống. Nàng cúi đầu xuống một hồi lâu, nhắm chặt đôi mắt đỏ hoe của mình.
Khóc lóc cũng không giải quyết được tình hình lúc này. Nàng, bằng cách nào đó, phải tìm ra một giải pháp.
Julia nhìn quanh căn phòng không có một cửa sổ nào. Đây là một căn phòng đơn độc, chỉ có một phòng tắm liền kề. Được trang trí đầy đồ nội thất đắt tiền, nhưng nó giống như một nhà tù.
Nàng cần thứ gì đó hữu ích, một thứ để có thể dùng làm vũ khí…
Julia tìm kiếm khắp mặt bàn, trong ngăn kéo tủ và dưới gầm bàn. Nhưng những gì nàng tìm thấy được chỉ là một chiếc bình hoa nhỏ. Julia nhìn ra cửa trong khi nắm chặt chiếc bình trong tay.
... Mình có nên đánh vỡ cái này và làm ầm lên, và tận dụng cơ hội để trốn thoát không?Đúng lúc đó, có tiếng mở khóa vang lên.
Julia vội vàng đặt chiếc bình trở lại bàn, nhìn ra cửa với vẻ mặt lo lắng.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra, và những người mà nàng không ngờ tới xuất hiện.
Đó là Nữ Hầu tước và con trai của bà ta, Grayson.
“Thái tử thật là nhân từ, cho mày một gian phòng đẹp như vậy.”
Nữ Hầu tước lầm bầm khi bước vào bên trong. Julia cứng người, lùi lại khi thấy họ tiến đến gần.
Đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh rồi nhìn sang Julia, Nữ Hầu tước nheo mắt lại.
“Nhìn mày đứng đó trông tốt hơn tao nghĩ nhiều.”
Có lẽ bà ta đã hy vọng rằng Julia sẽ đau khổ vì bị tra tấn, và Nữ Hầu tước tặc lưỡi tiếc nuối. Sau đó, bà ta tiếp tục lẩm bẩm rằng căn phòng này là quá trang trong so với Julia.
Julia đang cố gắng tìm hiểu lý do tại sao họ đến đây, nhưng nàng nhanh chóng đổi ý và cất giọng.
“… Bà đã lừa tôi và bắt cóc tôi, bà còn đến đây làm gì nữa?”
Julia thường sợ hãi trước Nữ Hầu tước, nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy tức giận. Từ xưa đến nay, Nữ Hầu tước luôn rắp tâm xúc phạm và làm tổn thương nàng. Ngoài ra, bây giờ, bà ta còn đang cố gắng hạ gục Fernan thông qua nàng nữa.
Julia nắm chặt đôi bàn tay run rẩy của mình. Sau đó, Nữ Hầu tước tiến lại gần với đôi mắt trợn to.
“Sao một đứa táo tợn như mày lại dám nói lại hả?”
Nữ Hầu tước trừng mắt đe dọa và giơ tay lên. Trong lúc Julia kiên định đối mặt với bà ta, Grayson đã chặn mẹ anh ta lại.
“Hãy giữ phẩm giá của mình đi, mẹ. Có những người hầu và kỵ sĩ ở bên ngoài.”
Trước lời nhận xét hợp lý của anh ta, Nữ Hầu tước gật đầu và cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
“Được rồi. Những ngày này ta thật khó có thể kiểm soát cơn giận của mình.”
Julia cắn môi khi nhìn Nữ Hầu tước thay đổi tông giọng của mình trong chớp mắt. Rồi nàng nhìn lên Grayson đang đứng trước mặt.
Nhiều năm đã trôi qua kể từ khi nàng gặp anh ta, nhưng Julia đã nhận ra ngay rằng người đàn ông này là anh trai cùng cha khác mẹ của nàng. Anh ta có mái tóc nâu sáng hơn nàng một chút và một đôi mắt xanh biếc.
Khuôn mặt của anh ta là sự kết hợp của cả Hầu tước và Nữ hầu tước.
Ngay sau đó, Grayson thay mặt mẹ anh ta giải thích mục đích họ đến đây.
“Tôi đến gặp cô theo lệnh của Thái tử. Ngài ấy nói rằng cô sẽ cô đơn khi ở đây một mình, vì vậy chúng tôi đến để chúng ta có thể dành thời gian cho nhau.”
“…ha.”
Julia bật cười và lại cắn môi. Thái độ trơ trẽn của Thái tử và sự hiện diện của hai người này, vào lúc này, đã bắt đầu nghiền nát tâm trí Julia thành từng mảnh. Julia ôm trán và nói.
“Như anh có thể thấy, tôi đã bị nhốt lại. Các người đến đây kiểm tra vậy thì bây giờ các người đã hài lòng chưa?”
Khi Julia đáp lại bằng một giọng lạnh lùng khác thường, Nữ Hầu tước đáp trả một cách gay gắt.
“Mày có vẻ rất không hài lòng với việc bị nhốt. Đó có phải là lý do tại sao mày bỏ trốn và làm cho mọi thứ phức tạp đến mức này không?
“…”
“Nếu ngay từ đầu mày im lặng giữ vững vị trí của mình thì gia đình chúng ta đã không phải đi theo hướng này rồi.”
Julia, người đang lắng nghe những lời của Nữ hầu tước, nheo mắt siết chặt tay. Khi mọi thứ trở nên tồi tệ, cái cách đổ lỗi mọi thứ cho nàng của bà ta không hề thay đổi một chút nào.
Dù có chạy trốn hay không, nàng vẫn luôn là một đứa vô ơn, kiêu ngạo và vô dụng với bọn họ. Julia nhìn hai người với vẻ khinh thường rõ ràng.
“Đừng bao giờ nghĩ đến việc sử dụng tôi để đạt được thứ gì đó nữa. Không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ để các người làm điều đó nữa.”
Julia nói với giọng chắc nịch. Đôi bàn tay siết chặt của nàng đang run lên vì tức giận.
“Mày đang nói lại tao sao? Tao có nên đánh mày để mày nhớ lại cảm giác lúc mày còn nhỏ không?
Nữ Hầu tước lầm bầm một cách cay nghiệt và lại giơ tay lên. Ngay lúc đó, Grayson bất ngờ nắm lấy cánh tay bà ta.
“Dừng lại đi. Chúng ta đi thôi."
“Khoan đã. Làm sao thứ thô lỗ đó có thể dám cản trở con đường tương lai của gia đình chúng ta được cơ chứ?
Grayson buộc phải lôi Nữ Hầu tước đang la hét đến ngưỡng cửa.
Nữ Hầu tước đang định hất tay anh ta ra thì chạm mắt với người hầu đứng bên ngoài. Bà ta giật mình và vội đứng thẳng người lại. Tận dụng cơ hội này, Grayson đã kéo Nữ Hầu tước ra bên ngoài.
Julia lạnh lùng nhìn họ rời đi, rồi nàng từ từ quay người lại. Khi Julia cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch của mình, chiếc chìa khóa trên bàn đập vào mắt nàng. Và bên cạnh chiếc chìa khóa, có một con dao găm nhỏ.
“… !”
Julia mở to mắt, nhanh chóng nhìn ra phía cửa. Ngay lúc đó, Grayson, người đang đóng cửa, bắt gặp ánh mắt của nàng.
Với một cái nhìn kiên định, anh ta chỉ nhắm mắt lại và từ từ mở ra. Nhưng trong ánh mắt mà nàng bắt gặp, Julia có thể cảm nhận được sự chân thành.
Grayson đã đến để đưa cho nàng chiếc chìa khóa này. Thậm chí là một con dao găm có thể được sử dụng làm vũ khí để đề phòng.
Sau đó, cánh cửa đã hoàn toàn đóng lại. Julia giấu con dao găm trong tay trong lúc mím chặt môi. Và cầm chiếc chìa khóa trong tay, nàng tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi Grayson đã biến mất.