Nhìn ngọn lửa đang thiêu rụi tờ giấy xét nghiệm, tôi có chút bâng khuâng trong lòng.
Giấu anh ấy một chuyện động trời như vậy có ổn thỏa hay không?
Trước kia, dù tiểu sự đến đại sự, tôi với Tu Kiệt đều bàn luận với nhau và tìm cách giải quyết. Nhưng có lẽ đó là trước kia, còn bây giờ thì khác...
"Có lẽ em đã quyết định đúng đắn... Anh không cần biết em sẽ sống bao lâu... Chỉ cần anh biết bản thân có trách nhiệm chăm sóc cho người anh yêu thương thật lòng, những người anh coi trọng. Không cần phải bận tâm đến em..."
Tôi thẫn thờ đưa mắt ra cửa sổ, bầu trời âm u mù mịt. Tôi bước đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh, với lấy bức ảnh đã được l*иg vào khung kính.
Trong ảnh là tôi và Tu Kiệt chụp ở bãi biển hai năm về trước.
Tôi ngắm nghía bức ảnh hồi lâu, ánh mắt bồi hồi xúc động. Nụ cười của Tu Kiệt vẫn làm tôi xao xuyến như ngày nào, tiếc là bây giờ tôi không thể thấy nó nữa.
Đôi mắt tôi bỗng cay cay, nước mắt lấn át ra khóe hạnh. Tôi mít ướt quá phải không? Chỉ mới có một chút đã khóc rồi... Thật là... Tôi cần phải mạnh mẽ hơn nữa, phải ngẩng cao đầu ngắm nhìn thế giới này một lần cuối.
Cơm canh nguội lạnh hết rồi, anh ấy vẫn không hề có mặt.
Anh ấy quên mất một kẻ si tình chờ đợi anh ấy mỗi ngày, quên đi kẻ khờ dại yêu anh ấy nhất đang mỏi mòn chờ đợi.
Em chỉ cần một bữa cơm như bao người thôi, bộ khó lắm sao? Chỉ cần anh trở về ăn với em thôi, một đũa cũng được... Để em thấy anh ăn món em nấu được không? Em không cần anh phải tấm tắc khen ngon, chỉ cần anh động đũa vào một món bất kì...
Em đã dành cả tâm huyết của mình để nấu cho anh ăn đấy!
Trở về đi anh!
Trở về và ăn thử đi. Em... em muốn được nhìn thấy anh mỗi ngày.
Em muốn anh trở về với vòng tay của em. Em cần anh ở bên cạnh ngay lúc này...
Anh đã từng nói yêu em muôn đời suốt kiếp...
Anh đã từng hứa sẽ luôn yêu thương và quan tâm em, nghe em tâm sự những lúc em cần...
Bây giờ anh đã thay đổi rồi... Anh không còn như ngày xưa nữa. Tu Kiệt hay cười, hay quan tâm và âu yếm em đã không còn nữa rồi.
"Tu Kiệt, về với em đi, em cầu xin anh đấy..."
Tôi bước vào phòng Tu Kiệt, mở tủ quần áo anh ấy ra, cầm lấy cái áo tôi đã mua cho anh ấy.
Tuy đó là mẫu áo yêu thích, nhưng anh ấy chưa mặc dù chỉ một lần... Anh ấy còn nói là đã mặc thử và nói nó rất đẹp.
Anh nỡ lừa dối em sao? Ít nhất cứ nói thẳng ra cho em bớt phải đắn đo một thời gian dài.
Nhãn áo vẫn nguyên vẹn, khôn có dấu hiệu mài mòn theo thời gian. Giống như tôi vậy, anh ấy cũng lãng quên thật rồi.
Trong một hộc tủ nhỏ, tôi buồn bã nhìn thấy tấm ảnh của Tu Kiệt và Minh Phong - tri kỷ của anh ấy đang hẹn hò và hôn nhau thắm thiết.
Tôi biết mình đã mất anh ấy thật rồi. Tôi đã không đủ sức níu kéo và giữ lấy anh ấy bên cạnh tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhạn ra một điều... Tôi cứ ảo tưởng tình yêu là vĩnh cửu, nhưng sự thật quá phũ phàng. Cũng như bao thứ khác, khi đã sử dụng rồi, tình yêu vẫn bị thay đổi theo thời gian.
Tim tôi như chết lặng.
Bỗng dưng tôi ho liên tục, máu không ngừng tuông ra khỏi miệng. Tôi vô tình ho vào chiếc áo đang cầm trên tay. Tôi vẫn ho, ho như muốn nát tan hai lá phổi. Ngực tôi đau quặng. Tôi nằm ngã ra sàn, thở không nổi.
"Chiếc áo...chiếc áo bẩn mất rồi...!" - Tôi đã làm bẩn chiếc áo tôi dành cả tấm lòng tặng cho Tu Kiệt.
Tôi cảm thấy khó thở quá, dường như tôi sắp chết bây giờ vậy. Tay chân run lẩy bẩy, ánh mắt mơ màng nhìn lên trần nhà và ánh đèn sáng chói...
Không thể như thế này được...
Tôi phải cố hết sức lực đem nay, anh ấy sẽ trở về... nhất định sẽ trở về.
Tôi không muốn anh ấy nhìn thấy bộ dạng này của tôi. Tôi cố gắng gượng ngồi trên bàn ăn chờ đợi mòn mỏi.
Cái đói cồn cào cứ thúc giục tôi mau chóng ăn đi. Nhưng không có anh ấy, chẳng khác nào nuốt sỏi đá vào họng.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ba giờ sáng rồi, anh ấy vẫn chưa về sao?
Một lần nữa anh ấy bỏ mặc tôi một mình giữa căn nhà lạnh lẽo. Anh ấy nhẫn tâm bỏ rơi tôi mà không cần biết cảm giác khổ sở của tôi.
Anh độc ác lắm...
"Cậu chỉ còn có 30 ngày để sống thôi, tôi rất tiếc! Tôi khuyên cậu hãy mau chóng làm những điều mình thích, bên cạnh những người mà cậu yêu quý nhất để sau này không phải nuối tiếc." - Những lời nói của bác sĩ cứ văng vẳng mãi trong đầu tôi.
Em yêu anh, em thích ở bên cạnh anh, sống chung căn nhà với anh. Chỉ cần nhìn ngắm những món đồ anh sử dụng là em mãn nguyện trong lòng rồi.
Nhưng vui nhất là được ở bên anh, nhìn thấy nụ cười của anh, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh và hít thở hương thơm từ cơ thể của anh.
Một ngày nữa lại trôi qua trong sự cô độc, tê tái đến đau lòng...
Tôi chỉ còn 29 ngày nữa trên thế gian này thôi.
Tôi sẽ làm điều gì?
Tôi sẽ có được những gì?
Tôi cũng không biết nữa, tôi chưa có bất kì định hướng nào cho bản thân. Tôi chỉ biết dùng cả quãng thời gian này ru rú trong nhà, chỉ biết dài cổ ngóng chờ anh ấy trong thầm lặng.
Tôi chỉ biết tới lui trong mớ suy nghĩ buồn đau như một thằng bệnh hoạn.
Tôi khờ thật. tôi đã quá tin tưởng vào tình yêu giữa tôi và Tu Kiệt. Tôi quá ngốc nghếch và nhu nhược nên anh ấy mới ruồng bỏ tôi.
Tôi... vô dụng quá... phải không?
(còn tiếp)