Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Sao Có Thể Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 2: Đôi chân dài này, quá đỉnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên thế giới này có rất nhiều linh hồn vẫn lưu lại trần gian, hoặc là có tâm nguyện chưa hoàn thành, hoặc là đã làm điều ác.

Cố Quyển Nhĩ hiện tại vẫn chưa gặp linh hồn làm ác, phần lớn đều là những người chưa hoàn thành tâm nguyện.

Ví dụ như chàng thiếu niên bên cạnh cô lúc này, A Ngọc.

Cậu ta luôn muốn tìm hiểu rõ lai lịch của mình, đã chết quá lâu, ký ức của cậu đang dần biến mất.

Mặc dù cậu ta luôn nói mình là người thế hệ 10x, nhưng Cố Quyển Nhĩ có thể nhìn ra cậu đã tu luyện hơn trăm năm rồi.

Trên con phố vắng vẻ, chỉ có Cố Quyển Nhĩ và A Ngọc, một người một ma.

Cố Quyển Nhĩ lấy một cây kẹo mυ"ŧ từ trong túi ra, vừa ăn vừa hỏi: "Vẫn chưa hỏi tên đầy đủ của cậu nhỉ?"

"Sở Ngọc gì gì đó, còn có một cái họ nữa. Quá lâu rồi, không nhớ nổi." A Ngọc thèm thuồng nhìn cây kẹo trên tay Cố Quyển Nhĩ, nuốt nước miếng ực một cái: "Cây kẹo đó của cô, có thể đốt cho tôi không?"

"Còn bảo không phải gay! Quỷ nam bình thường, có ai thích ăn đồ ngọt chứ?" Cố Quyển Nhĩ trợn mắt, nhét nguyên cây kẹo vào miệng, má phải phồng lên một cục.

A Ngọc vòng sang bên phải, chọc chọc vào cái bọc nhỏ, không phục nói: "Ai bảo đàn ông không thể thích ăn đồ ngọt? Cháu trai tôi rất thích ăn đấy!"

"Cháu trai cậu?" Cố Quyển Nhĩ nhướn mày, cười mỉm nói: "Cậu không phải nói mình là thế hệ 10x sao?"

Ánh mắt A Ngọc chợt trở nên lảng tránh, quay lưng không nhìn Cố Quyển Nhĩ: "Ai nói cháu trai? Tôi nói là cháu trai của bạn tôi, chính là ông cụ hàng xóm ấy. Cháu trai 3 tuổi rồi, rất thích ăn đồ ngọt, ăn đến mức miệng toàn răng sâu!"

Cố Quyển Nhĩ cười khẩy: "Lừa tôi như lừa ma à? Lần trước cậu nói hàng xóm cậu chôn một bà cụ đẹp như hoa, tuổi già rồi mà còn đi tán tỉnh cô em gái vừa mới chết!"

"Nói bậy! Có bao giờ cô thấy tôi chủ động? Toàn là mấy cô em gái thèm khát sắc đẹp của tôi thôi!" A Ngọc đỏ mặt chối cãi.

Hai người cười đùa, rất nhanh đã đi đến khu mộ nơi A Ngọc được chôn.

Người sau mang ý cười nơi khóe mắt, liếc nhìn về phía ngôi mộ của mình.

A Ngọc: "Ủa? Sao lại có người?"

Cố Quyển Nhĩ nhìn theo hướng ánh mắt của cậu ta.

Trước hàng hàng lớp lớp bia mộ, quả nhiên có một người đàn ông đang đứng.

Đặc biệt cao, ước chừng phải một mét chín.

Cố Quyển Nhĩ lập tức cúi đầu, kéo kính râm xuống một chút.

Ánh mắt láu lỉnh như tia X quang, đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới.

Một người một ma cùng lúc thốt lên: "Chậc, vòng eo này, vòng mông này, đôi chân dài này, quá đỉnh!"

Nghĩa địa khiến lòng người bồn chồn.

Tiếng ồn nhỏ nhất có thể được nghe rõ ràng.

Cố Quyển Nhĩ vừa dứt lời, đối phương quay đầu lại nhanh như chớp.

Mắt sáng như đuốc, ánh mắtkhông vui nhìn về phía cô.

Cố Quyển Nhĩ chột dạ đẩy kính râm trở lại.

Ồ, bị nghe thấy rồi.

A Ngọc vẫn đang hưng phấn kéo tay áo Cố Quyển Nhĩ bên cạnh: "Trời ơi, gương mặt đẹp trai đến nỗi chân tôi nhũn cả ra rồi!"

May mà A Ngọc là linh hồn, người kia không nhìn thấy, không thì cô sẽ ngượng chết mất.

Cố Quyển Nhĩ liếc nhìn cậu ta, thầm nghĩ: Còn bảo không phải gay!

Người đàn ông đó nhanh chóng thu tầm mắt lại, tiếp tục nhìn bia mộ trước mặt.

A Ngọc tám chuyện: "Tôi nói cho cô biết, loại người nửa đêm đi thăm mộ này, hoặc là con riêng, hoặc là tình nhân. Người đàng hoàng, ai lại đi thăm mộ nửa đêm chứ?"

Cố Quyển Nhĩ không nói gì, cô đến gần mới phát hiện, tấm ảnh trên bia mộ trước mặt người đàn ông có vẻ khá quen.

Cố Quyển Nhĩ quay đầu lại, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm A Ngọc.

Cô rút điện thoại ra, gõ một dòng chữ: Vậy người này là con riêng của cậu, hay là tình nhân?

A Ngọc cũng ngớ người: "Người này là ai vậy? Sao lại đứng trước mộ tôi, chắc lên nhầm mộ rồi?"

Cố Quyển Nhĩ hả hê gõ một dòng chữ: Hỏi tôi làm gì? Hỏi cậu đấy! Tôi thấy anh ta với cậu có vài phần giống nhau, chẳng lẽ là món nợ phong lưu thời trẻ của cậu sao?

A Ngọc ít nhất cũng đã chết hơn trăm năm rồi, tính ngược lên trên, thế nào cũng phải luận đến đời cụ của người thanh niên kia.

"Nói bậy! Khi tôi chết, ngay cả trinh tiết còn chưa mất, làm gì có món nợ phong lưu nào?" A Ngọc trợn mắt, chạy đến trước mặt người thanh niên, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.

"Ôi chao, ăn hóa chất Trung Quốc lớn lên à? Sao mà cao thế?" A Ngọc thán phục, ngẩng đầu quan sát kỹ khuôn mặt đối phương.

Có vẻ đúng là giống cậu ta một chút thật.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ, giơ tay nhìn đồng hồ Rolex Submariner xanh lá cây trên cổ tay.

Sắp một giờ sáng rồi.

Anh ta lấy từ túi quần ra một thanh sô-cô-la được đóng gói tinh xảo, đặt trước bia mộ của A Ngọc.

Đặt xong liền quay người bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.

Khi người đó đi ngang qua Cố Quyển Nhĩ, cô ngửi thấy một mùi hương cỏ đuôi chuột nhẹ nhàng.

Xì!

Người đàn ông này sao mà dâʍ đãиɠ thế.

Đi thăm mộ mà còn xịt nước hoa Jo Malone.
« Chương TrướcChương Tiếp »