Chương 3

Vậy nên trong nhà chỉ còn em gái tôi là thông minh.

Con bé là người hoạt bát, vui vẻ và có tài ăn nói. Thầy bói rất thích con bé, khen con bé sẽ giúp gia đình thịnh vượng, phát đạt.

Quả nhiên, ngày hôm sau, cha tôi tìm thấy một cái ví cũ đựng đầy tiền ở bãi rác, trong đó có khoảng ba nghìn tệ.

Tôi biết số tiền đó có được là do sự trao đổi của tôi, nhưng dưới tình huống này, cha mẹ lại cho rằng số tiền đó có được là nhờ em gái tôi.

Sau này, cha mẹ tôi được quý nhân giúp đỡ mở một cửa hàng chuyển phát nhanh, cũng tự nhiên tính lên đầu em gái.

Sự phát đạt của nhà hàng là công lao của em gái.

Thậm chí tiền bồi thường khi nhà bị phá dỡ, cũng được được cho là công lao của em gái.

Em gái nhận được tất cả sự yêu thương, con bé càng lớn càng lanh lợi, đôi mắt to tròn long lanh, thành tích luôn đứng đầu, đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý.

Còn tôi thì ngược lại, tôi càng ngày càng ngu ngốc, lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không ai thích tôi.

Nhưng, tài lộc mà gia đình có được là công lao của tôi!

3

Tôi bước ra khỏi phòng, thấy cha mẹ đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, còn em gái thì đang ăn một chiếc bánh nhỏ.

"Chu Nhược, rót dùm cha mẹ ly nước!" Sắc mặt mẹ tôi không tốt lắm, như thường lệ ra lệnh, có lễ vẫn còn tức giận vì tôi chưa lau nhà.

Tôi chỉ vào em gái đang ăn bánh: "Tại sao không gọi Chu Diệp rót nước?"

Chu Diệp thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc trông hơi ngốc.

Cha mẹ tôi cũng sững sờ, ngay lập tức cha tôi ném chiếc dép tới: "Mày muốn bị đánh à? Còn dám cãi lại hả?"

"Hôm nay là sinh nhật của con, con không muốn làm việc." Tôi buông hai tay.

"Sinh nhật sinh nhật, mày xứng đáng được tổ chức sinh nhật sao? Mày nhìn lại mày xem, em gái mày mới xứng đáng được ăn bánh, đây là phần thưởng cho nó vì đã đứng thứ ba trong kỳ thi thử vừa rồi! Mày có bản lĩnh thì thi thử đứng thứ ba đi!"

Mẹ tôi nghĩ rằng tôi ghen tị vì Chu Diệp có bánh ăn.

Chu Diệp chủ động đẩy bánh qua: "Chị, chị ăn đi, em no rồi."

Con bé đứng quay lưng lại với ba mẹ, cố tình dùng nĩa khuấy kem thành một đống, làm cho chiếc bánh vốn đã không đẹp đẽ gì lại càng trông ghê hơn.

Tôi chộp lấy bánh kem, bôi đầy lên mặt con bé: "Trộn cái gì mà trộn? Giỏi trộn thế thì đi trộn xi măng đi!"