"Em con chỉ là tính cách trẻ con thôi, nó nói đùa đấy, chúng ta sẽ khuyên nó để con cùng ở biệt thự." Mẹ hứa hẹn với tôi.
"Mấy người luôn chiều chuộng nó như một đứa trẻ, không lẽ mấy người quên rồi, tôi và nó sinh cùng ngày, tôi không phải cũng là một đứa trẻ sao?"
Tôi hỏi một cách rất bình tĩnh, sự bình tĩnh chưa từng có.
Mẹ tôi nhất thời không nói nên lời, kéo tay tôi lần nữa: "Con đương nhiên cũng là con của mẹ, mẹ rất yêu con, sau này con sống hòa thuận với em gái..."
"Không thể hòa thuận, hoặc tôi ở biệt thự, hoặc nó ở biệt thự, mấy người chọn đi."
Tôi đưa ra sự lựa chọn cho mẹ.
Bà ngẩn người, không chọn đáp án nào, ngược lại nổi giận với tôi: "Chu Nhược, con có ý gì? Con có thể trở thành thủ khoa cũng có công lao của chúng ta, là chúng ta lo cho con học hành, nuôi con lớn, sao con cứ phải làm chúng ta tức giận như thế?"
Tôi lắc đầu, không cần nói thêm gì nữa.
"Chào mẹ."
21
Tôi rời đi, vẫn không trở về nhà.
Sau vài ngày suy nghĩ, tôi quyết định vào đại học Thanh Hoa, tôi phải sớm chuyển đến Bắc Kinh.
Sau bữa tiệc chia tay thầy cô, tôi mua vé máy bay, sắp rời xa quê hương.
Cha mẹ liên tục gọi điện cho tôi, cầu xin tôi về nhà, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Tôi quyết định vứt chiếc điện thoại cũ xuống sông, cắt đứt liên lạc.
Giờ tôi cảm thấy tự do hơn.
Tôi vui vẻ xách theo một túi hành lý nhỏ ra sân bay, cảm thấy hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Đây là niềm vui của cuộc đời mới.
Tuy nhiên, niềm vui không kéo dài lâu vì tôi gặp Chu Diệp.
Nó đứng đợi tôi ở sân bay.
Tôi nhíu mày đi tới, nó đưa tôi một bó hoa, cười ngọt ngào: "Nghe thầy cô nói, hôm nay chị đi Bắc Kinh, em đến tiễn chị."
Nhìn qua, có vẻ như nó thực sự muốn tiễn tôi.
Nhưng ánh mắt thể hiện sự khinh miệt và đắc ý đó vẫn không thay đổi.
"Mày lại muốn khoe khoang cái gì nữa?" Tôi vứt bó hoa vào thùng rác.
Chu Diệp cười nhếch mép: "Tôi không khoe khoang gì đâu, tôi chỉ muốn cảm ơn chị đã ép mẹ phải lựa chọn. Nếu chị không ép, bà ấy chắc chắn sẽ chấp nhận chị, chị cũng có thể ở biệt thự, đáng tiếc..."
Nụ cười của Chu Diệp không thể giấu được: "Đáng tiếc, chị nhất định ép mẹ phải lựa chọn, bà ấy rất tức giận, cha cũng rất tức giận. Chị quá ngây thơ rồi, nghĩ rằng chỉ dựa vào danh hiệu thủ khoa tỉnh thì có thể lật đổ tôi sao?"