Edit:Ross
Cho dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng Cung Tiêu Vũ vẫn nhớ rất rõ từng sự việc xảy ra vào ngày hôm đó.
Nó giống như một dấu vết được khắc trên đá, sau bao năm sóng đập vào bờ vẫn không hề biến mất mà dấu vết đó ngày càng rõ nét hơn.
Hôm sinh nhật cô trời đổ mưa rất lớn, đến tận tối vẫn không có dấu hiệu tạnh, bạn bè đều khuyên cô tìm một chỗ nào đó hát hò tụ tập, nhưng cô không thích, một mực tìm một quán bar.
Một đám người nghênh ngang chặn một chiếc taxi, không thèm nhìn lại mà lao thẳng vào quán bar.
Kiên quyết như vậy chỉ có thể là Cung Tiêu Vũ có kế hoạch.
Cô biết rõ hôm nay Kỳ Hạ cũng tới quán bar này nên đã hỏi trước bạn cùng phòng của anh.
Hôm nay cũng là sinh nhật của một người bạn cùng đội bóng rổ với Kỳ Hạ, bạn anh đều là phú nhị đại, giàu nức đá đổ vách, ăn sinh nhật cũng chính là ăn ở quán của hắn.
Cho nên Cung Tiêu Vũ mới tới đây.
Trong xe, Cung Tiêu Vũ đã dặn dò rất kỹ bạn mình, khi đến quầy rượu cứ thoải mái rót đầy cho cô, không cần ngăn cản.
Bạn bè của cô cũng không hiếu kỳ, hoàn toàn mặc kệ, ngày thường Cung Tiêu Vũ tật xấu đầy mình, bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp.
Khi đến quầy bar, bọn họ nhanh chóng vào việc.
Sau ba vòng rượu, Cung Tiêu Vũ không thể trụ nổi. Cô nằm dài trên ghế sô pha, trên tay vẫn ôm vỏ chai rượu, vẻ mặt say khướt.
“Tiêu Vũ, được rồi, mau về thôi!” Một người bạn của cô nói.
Cung Tiêu Vũ nheo mắt, móc di động ra nhìn giờ, 10 giờ rưỡi.
Phỏng chừng đám Kỳ Hạ đã sớm kết thúc, nếu đã kết thúc, hẳn là Kỳ Hạ mới vừa ra khỏi cửa.
Không nói lời nào, cô lập tức gọi vào số điện thoại, gân cổ lên hét ” Cứu! Kỳ Hạ! Cứu tôi với! Mau lên! Tôi sắp bị bắt cóc!”
Kỳ Hạ vừa uống hơi quá chén, nghe điện thoại còn tưởng mình bị ảo giác, anh che lại một lỗ tai nói “Cô là ai?”
“F*ck! Tôi mẹ nó là Cung Tiêu Vũ!” Cung Tiêu Vũ tức giận lại nhấp một chén rượu, một tiếng nuốt xuống bụng, lúc này mới hét lên, “Bà đây theo đuổi cậu nửa năm! Bây giờ còn hỏi tôi là ai! Sao cậu không đi chết đi!”
Kỳ Hạ dừng tay, đang muốn giơ tay cản một chiếc xe, Cung Tiêu Vũ tiếp tục hét lên ” Tôi bị người ta hạ dược! Là quán bar Quan Trung! Mau đến đây, tôi biết cậu đang ở gần đấy!”
Nói xong câu này liền tắt máy.
Cung Tiêu Vũ chắc chắn, Kỳ Hạ sẽ không bỏ mặc cô.
Đây không phải đánh cược địa vị của cô trong lòng Kỳ Hạ mà là đánh cược nhân phẩm của anh.
Sau đó, Cung Tiêu Vũ đã suy nghĩ vô số lần, nếu ngày đó Kỳ Hạ mặc kệ cô, có lẽ cô đã không nhớ nhung anh nhiều năm như vậy.
Không lâu sau đó, Kỳ Hạ tìm thấy Cung Tiêu Vũ.
Chủ yếu do lối diễn xuất quá mức chân thật của Cung Tiêu Vũ, nơi cô chọn là chiếc ghế sô pha ở trung tâm quán bar, mọi người xung quanh hò hét, gần như làm lu mờ tiếng nhạc sôi động trong quán.
Đúng như lời Cung Tiêu Vũ nói, có rất nhiều người xung quanh đang trút say cô.
Kỳ Hạ bước tới, đoạt lấy ly rượu của một người, sắc mặt nặng nề, đặt mạnh xuống bàn.
“Tôi mang người này về!”
Cung Tiêu Vũ thuận thế liền ngã vào l*иg ngực Kỳ Hạ, những người khác nhìn thấy tình huống lập tức hiểu rõ, cũng không ngăn cản, chỉ rót thêm cho Kỳ Hạ ba ly rượu.
Kỳ hạ một hơi uống cạn sạch, mí mắt càng trùng xuống.
Hai người một đwường nghiêng ngả lao vào một chiếc taxi, Kỳ Hạ báo danh trường của Cung Tiêu Vũ liền bị cô ta ngăn cản.
“Tôi không muốn về! Về sẽ chết mất! Trong trường đầy những ánh mắt ham muốn tôi!”
Kỳ Hạ liếc cô một cái “Sao chị không đi làm diễn viên phim truyền hình đi!:”
“A, thật trùng hợp tôi cũng đang học khoa truyền thông, tiếc quá tôi không chuyên về diễn xuất, cậu thích diễn viên sao! Được đó! Lệnh của hoàng thượng thần thϊếp không thể chối từ!” Cung Tiêu Vũ một bên than khóc một bên đưa địa chỉ khách sạn cho tai xế.
Kỳ Hạ cũng không ngăn cản, nhìn Cung Tiêu Vũ thế này chắc chắn không thể về ký túc xá được.
Hai người đến khách sạn, dùng thẻ căn cước của Cung Tiêu Vũ để nhận phòng, nửa người Cung Tiêu Vũ đều treo trên người Kỳ Hạ lắc lư ba bước, chờ tới khi nằm lên giường, lại bắt đầu lăn lộn.
“Tôi muốn uống nước, khát muốn chết!”
Kỳ Hạ cắn chặt răng, thuyết phục bản thân ba lần rồi mới bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Trong khách sạn có máy lọc nước cũng giống nước khoáng.
Kỳ Hạ cho rằng với tính khí đại tiểu thư của Cung Tiêu Vũ hẳn là không thèm uống nước từ bình lọc nước, vì vậy anh lấy ra một chai nước khoáng. Nước vừa được vặn nắp liền đưa cho Cung Tiêu Vũ, cô ta nóng nảy giơ tay hất xuống đất “Tôi muốn uống nước nóng! Là nước nóng! Chén cũng phải chần qua nước sôi!”
Nếu không phải do Cung Tiêu Vũ là con gái, Kỳ Hạ lúc này đã đánh cho mấy phát rồi.
Quăng mình hơn nửa tiếng đồng hồ mới có nước ấm đưa tới chỗ Cung Tiêu Vũ.
Lúc này cơn say của Kỳ Hạ chợt kéo đến, bước chân lảo đảo cũng may mà nước đã chuẩn bị sẵn nên anh ngủ quên trên ghế sô pha bên cạnh.
Chưa được bao lâu, liền cảm giác Cung Tiêu Vũ chạm vào mặt anh, trong tay cô ta bưng nước ấm “Có muốn uống chút nước nóng không?”
Uống rượu xong khát nước là chuyện bình thường.
Kỳ Hạ chậm rãi mở mắt nhìn Cung Tiêu Vũ cầm lấy nước ấm, mới uống một hớp, anh liền liếc thấy ở đầu giường có một gói thuốc.
Là thuốc an thần.
Tình trạng của anh hiện tại, sau khi uống thứ này, hiệu quả còn tốt hơn cả thuốc ngủ.
Cơn bạo khí lan ra đến tận da đầu, anh tức giận đập cốc.
Bất quá anh cũng uống một ngụm, cơ hồ trong vài giây thuốc bắt đầu phát huy công lực.
Kỳ Hạ mơ mơ màng màng, trước khi hôn mê còn tàn nhẫn nói xuống một câu, “Cả tinh thần và thể xác của tôi đều dành cho Chúc Nam Tinh. Nếu mai cô động vào tôi, đừng trách sao tôi không phải là người!”
Nói tới đây, Cung Tiêu Vũ đã hút xong hai điếu thuốc, thứ chấp niệm cô cất giấu nhiều năm như vậy, thật khó để cô đọng trong vài từ.
Cô cố áp xuống cơn đau trong người, nghĩ lại muốn chọc Chúc Nam Tinh “Chậc, em đoán xem bọn tôi có ngủ không?”
Chúc Nam Tinh không trả lời, trong lòng thật sự rất khó chịu.
Lúc trước cô vì cuộc điện thoại của Cung Tiêu Vũ làm cho đầu óc choáng váng, hơn nữa, còn đúng lúc cô vượt ngàn dặm xa xôi tới để ăn mừng cùng Kỳ Hạ.
Cái loại cảm giác chuyện gì cũng không che giấu cùng với sự ghê tởm của phản bội, không ai có thể lý giải được.
Hiện giờ nghĩ đến, cô vẫn còn cảm giác buồn nôn trong cổ họng.
Nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, sau khi trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc trên đời, cô có thể hiểu được phần nào con người Kỳ Hạ.
Ra tới cửa, Kỳ Hạ gọi điện tới.
“Anh đợi ở cửa!”
Giọng người đàn ông mang theo gió đêm lạnh.
Màn đêm dày chứa đựng đầy tinh tú tỏa sáng lấp lánh, dự báo thời tiết ngày mai sẽ rất đẹp.
“Em ở ngay quán cà phê bên cạnh. Đợi em đến chỗ anh!” ngón tay Chúc Nam Tinh nắm chặt, trong lòng quả quyết.
“Không cần, em cứ đứng đó đợi anh!” Kỳ Hạ xoay chìa khóa xe.
“Kỳ Hạ!”
Giọng nói của Chúc Nam Tinh truyền qua điện thoại.
Kỳ Hạ khựng lại, nghi hoặc trả lời cô.
Khoảng cách cũng không quá xa, chỉ cách một cái đường.
Thật tình cờ, đèn đỏ bật sáng.
Chúc Nam Tinh có thể nhìn thấy chiếc Land Rover đang đỗ ở bên kia đường, cửa sổ đang mở một nửa, hẳn là người trong xe đang hút thuốc.
Trong đêm đen, chỉ có đầu ngón tay rực đỏ.
Có lẽ rõ ánh mắt của cô mang theo tia nhiệt, Kỳ Hạ liền quay đầu lại.
Ở khoảng cách xa bốn mắt nhìn nhau.
Chúc Nam Tinh có thể nhìn thấy rõ màu mắt của anh.
Sạch sẽ, thuần túy và liêm chính.
Cô nhớ tới lời Cung Tiêu Vũ nói,không sai, nếu ngày đó Kỳ Hạ bỏ mặc Cung Tiêu Vũ, cô chắc chắn sẽ nghĩ anh yếu hèn.
Tuổi trẻ không dễ gì phân tư công minh.
Dưới ánh mắt của hai kẻ si tình, đèn đỏ vụt tắt, đèn xanh sáng đèn.
Chúc Nam Tinh cười,định bước tới bên cạnh Kỳ Hạ, thì bên tai truyền tới tiếng của Cung Tiêu Vũ.
Cô đút tay vào túi áo khoác, giẫm lên đôi giày cao tựa như kim châm trong đêm.
“Này!” Cung Tiêu Vũ lớn giọng, khóe miệng cô ngập tràn ý cười, giọng điệu vô cùng thoải mái, “chưa ngủ”
Đột nhiên một cơn gió thổi qua, mái tóc bay tán loạn trước mặt Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh giơ tay gạt qua một bên, Cung Tiêu Vũ lại nói: “Chị đây cũng là tiên nữ, không thể mất mặt như thế được!”
Dứt lời, Cung Tiêu Vũ nâng cằm “Còn mười giây, mau chạy đi!”
Chúc Nam Tinh sững sờ nhìn lại, chỉ còn tám giây.
Cô nhấc chân nhấc tay ra sức chạy.
Đầu không ngoảnh lại, cô chạy một mạch tới chỗ Kỳ Hạ.
Có gió thổi nhẹ qua tóc mai, tựa như mọi khổ đau, hiểu lầm trong quá khú đem cuốn sạch.
Không bao giờ quay đầu lại.
Không trốn tránh, cũng không để Kỳ Hạ chịu ủy khuất một mình nữa. Cô muốn dùng quãng đời còn lại bù đắp hết thảy cho anh.
“Chạy từ từ thôi!”
Không đợi Chúc Nam Tinh đến, Kỳ Hạ đã xuống xe.
Anh đứng ở đàu xe, dang hai tay chào đón cô.
Chúc Nam Tinh cũng vươn tay, cô nhảy vào lòng anh.
Cô luồn tay vào bên trong áo khoác của anh, ôm chạt lấy eo anh thở dốc, nhịp tim dần bình ổn trở lại.
“Ai vậy?” Kỳ Hạ gác cằm lêи đỉиɦ đầu Chúc Nam Tinh, ngửi mùi thơm từ tóc cô.
Chúc Nam Tinh biết anh đang nói ai “Cung Tiêu Vũ!”
Người trong lòng lập tức cứng đờ.
Sau đó Kỳ Hạ vội vàng kéo Chúc Nam Tinh ra khỏi lòng mình, anh bắt lấy cánh tay cô, trong mắt lo lắng cùng sợ hãi “Cô ta nói gì với em? Em trước tiên nghe anh nói___”
Chúc Nam Tinh đặt ngón trỏ lên môi Kỳ Hạ, cô cười nhẹ “Em tin anh, Chị ấy cũng chưa nói gì, chỉ đem sự thật hôm đó kể cho em nghe thôi!”
Kỳ Hạ nhẹ nhàng thở ra, cảm giác như được sống lại.
“Kỳ Hạ, bây giờ chúng ta là quan hệ gì?” Chúc Nam Tinh gỡ tay Kỳ Hạ ra khỏi vai mình.
Kỳ Hạ ngẩn ra, há miệng thở dốc, nói “Em hy vọng chúng ta là gì?”
Thái độ thận trọng của Kỳ Hạ khiến Chúc Nam Tinh khó chịu, cô mạnh mẽ áp xuống, mỉm cười “Anh nói!”
Kỳ Hạ trong mắt vui mừng khôn xiết, ôm Chúc Nam Tinh vào trong l*иg ngực, cảm nhận rõ độ ấm của cô, giọng nói tràn đầy hưng phấn, “Em là bạn gái của anh.”
Hai mắt Chúc Nam Tinh ngập nước, hừ một tiếng “ừm”.
Trong chốc lát, Kỳ Hạ ôm mặt hôn lên môi cô, “Hình như anh không lầm.”
“Ừm”
“Phải đổi là quan hệ vợ chồng thì hợp hơn!” Kỳ Hạ mỉm cười.
Chúc Nam Tinh trừng mắt, muốn đánh anh.
Anh nắm lấy cổ tay cô, hôn tiếp lên đôi môi hồng nhuận, “Dù sao thì sớm muộn gì cũng có.”
Mấy giây sau, anh lại lặp lại một lần nữa “Sớm muộn gì cũng đến!”