Chương 60

Edit: Ross

Trên đường không có quá nhiều người mà đoạn đường đường cũng không quá xa nên chỉ mất hai mươi phút lái xe.

Gần tới nơi, rìa thành nhuốm một màu đỏ thẫm dần xuất hiện trước mắt, các tòa nhà cao tầng tầng tầng lớp lớp đan xen từng tòa nhà đều được bao phủ bởi màu vàng của ánh mặt trời.

Mặt trời bắt đầu nhô cao, lại một ngày mới bắt đầu.

Chúc Nam Tinh ấn cửa xe xuống, gió mát tràn vào trong xe, xoa dịu trái tim đang bồn chồn của cô.

Lúc này điện thoại vang lên, Chúc Nam Tinh cúi đầu xem, toàn bộ tin nhắn đều của Chu Thư Đồng.

【 Chu phú bà: ngôi sao nhỏ à, là tớ làm không cần cảm tạ】

Chỉ bằng một đoạn tin nhắn, Chúc nam Tinh đã sớm liên tưởng ra ánh mắt không đúng đắn của Chu Thư Đồng, cô mím môi vụиɠ ŧяộʍ kéo điện thoại về một bên.

Sợ Kỳ Hạ vô tình thấy thứ không nên thấy.

【 Tinh Tinh: Thật muốn cắn chết cậu 】

【 Chu phú bà:??? Cậu cầm tinh con chó? 】

【 Tinh Tinh: Tớ để mặt mộc xuống! Đến đầu cũng chưa gội! QAQ】

【 Chu phú bà: Ha ha ha ha ha ha ha ha, sợ cái gì,cứ làm như cậu ta chưa nhìn thấy mặt mộc của cậu ấy】

Chúc Nam Tinh: “……”

Cũng đúng.

Hồi còn đi học, không trang điểm được.

Hai ngày trước đi phỏng vấn, cô cũng không trang điểm.

A….

Tiếc quá!

Chưa một lần hoàn mỹ gặp anh ấy.

Chúc Nam Tinh cắn môi vội nhìn trộm Kỳ Hạ.

Không biết anh đang nghĩ gì, có hay không nghĩ cô quá tùy tiện, luộm thuộm.

Kỳ Hạ trước giờ vẫn luôn nhạy bén, sau khi vào quân đội, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp chuyện này càng như gió thổi mây bay. Cho dù không nhìn thẳng Chúc Nam Tinh, anh vẫn có thể cảm nhận được động tác của cô.

Bị nhìn chăm chăm như vậy cũng không làm Kỳ Hạ khó chịu, ngược lại còn khiến anh nhớ không ít kỉ niệm cũ.

Trước kia cô gái nhỏ cũng thích nhìn trộm anh, mỗi lần đều ỷ vào việc anh thích cô mà không thèm sợ sệt, thậm chí còn ôm mặt cười nói:” Cậu lớn lên thật đẹp!”

Nghĩ tới đây trong lòng Kỳ Hạ không khỏi rung động, ánh mắt cũng dịu đi vài phần.

Đúng lúc đèn đỏ, Kỳ Hạ phanh gấp, bánh xe ổn định vững chắc đè ở vạch kẻ đường.

Anh quay đầu cong môi cười, đôi mắt thâm thúy bỗng chốc sáng lên:”Đẹp không?”

Chúc Nam Tinh giật mình không phản ứng “…”

“Hửm?” Kỳ Hạ cầm chai nước bên cạnh nhấp một ngụm, mu bàn khẽ quẹt qua vết nước bên khóe miệng, “Bây giờ hai bên đều đẹp!”

Chúc Nam Tinh phải mất khoảng bảy tám giây mới nhận ra Kỳ Hạ đang nói hai bên gì, cô kinh ngạc chớp mắt, khẽ cười:”Đúng vậy, hai bên đều đẹp!”

Bất kể là đàn ông hay phụ nữ cũng đều bị thời gian gọt giũa, để trở thành phiên bản đẹp nhất của chính mình.

Nụ cười của Chúc Nam Tinh rơi vào đáy mắt Kỳ Hạ, anh chăm chú nhìn cô bất giác liếʍ khóe môi.

Chúc Nam Tinh không được như Kỳ Hạ, cô bị anh nhìn như vậy có phần hơi xấu hổ, trên mặt đã phiếm hồng.

May mà đèn sớm bật xanh, Chúc Nam Tinh nhanh nhẹn nhắc nhở:”Đèn xanh rồi!”

Kỳ hạ “ừm” một tiếng, mắt vẫn dừng trên gương mặt cô hai ba giây mới dời đi.

Xe tiếp tục lăn bánh, Chúc Nam Tinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Không nghĩ tới giọng nói trầm ấm ấy lại vang lên, Kỳ Hạ hỏi:” Mấy năm qua em thế nào?”

Phụ nữ đa phần đều dưa trên cảm tính, một khi đề tài nhắc đến thời gian không khỏi sẽ cảm khái mấy phần.

Chú Nam Tinh cũng không phải người ngoại lệ, cô hướng mắt ra ngoài ngắm nhìn khung cảnh bên đường, giọng nói trầm xuống:”Khá tốt!”

Cô đọc nhiều sách hơn, đi chu du nhiều nơi và cũng gặp gỡ được nhiều người bạn mới. Thậm chí một nửa kỳ quan trên thế giới cô cũng từng thấy qua, nhưng cuối cùng cũng không thể đẹp bằng anh.

“Anh thì sao?” Chúc Nam Tinh hỏi.

Kỳ Hạ hơi khựng lại, bàn tay siết chặt vô lăng.

Trước mắt chợt lóe lên, hình ảnh mấy năm qua vội vàng xoẹt qua trong tâm trí.

Từ lúc Chúc Nam Tinh thốt ra câu “Đừng gọi cho tôi nữa!” nhẫn tâm bóp nát trái tim anh, đến chuyện tai nạn kia, lại đến một nơi rất xa lạ.

Anh luôn nghĩ rằng anh đã quen với việc liên tục thay đổi môi trường, nhưng khi ở trong quân đội, mỗi khi từ trong mộng bừng tỉnh,tâm trí anh cả ngày chỉ nghĩ đến gương mặt của Chúc Nam Tinh.

Cô chợt như một giấc mơ do tự anh thêu dệt, thực thực ảo ảo bước đến rồi nuốt trọn trái tim anh.

Sau đó, anh vội gạt cô qua một bên.

thức khuya dậy sớm, dù khó khăn hiểm nguy vẫn lao đầu tiến về phía trước.

Mọi nhiệm vụ anh đều xung phong không một chút do dự.

Chỉ đến khi cấp trên yêu cầu viết đơn dời nơi công tác, anh mới cầm bút nhìn vào tờ giấy trắng thật lâu và viết xuống ba chữ.

Sau đó….

Kỳ Hạ khẽ nhíu mày, coi như sau này không có chuyện gì.

Cuộc sống vẫn bình dị trôi qua.

“Cũng khá tốt!” Anh thản nhiên nói.

Tất cả đều tốt, xem ra không cần nói tiếp.

Chúc Nam Tinh khẽ “ừm” một tiếng, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Chưa đến vài phút, xe đã dừng lại.

Chúc Nam Tinh lấy lại tinh thần, nhìn tòa nhà đối diện, có chút xa lạ.

Hình như không giống nhà Chu Thư Đồng.

Là khách sạn

“Đây là đâu vậy?”

“Không rõ lắm, địa chỉ do Chu Thư Đồng đưa” Kỳ Hạ rút chìa khóa, mở cửa xuống xe.

Chúc Nam Tinh theo sát sau đó, khó hiểu hỏi: “ Rước dâu không phải ở nhà gái sao?”

“Phòng tân hôn?” Kỳ Hạ nhìn cô:”Có vẻ em rất am hiểu mấy chuyện này?”

Chúc Nam Tinh nói,”Đây cũng thường thôi, hơn nữa, tôi cũng phỏng vấn không ít”

Kỳ Hạ bị nghẹn một câu, không tình nguyện “Ồ” một tiếng, một lúc sau không kìm được mà hỏi lại: “Chỉ vậy thôi?”

Chúc Nam Tinh nhớ lại câu nói trước đó của Chu Mạc,chớp chớp mắt không trả lời “Nếu không?”

Kỳ Hạ không tiếp tục đề tài, đi thẳng về phía khách sạn.

Chúc Nam Tinh nhìn bộ dáng bực bội kia không khỏi cúi đầu cười trộm.

Khách sạn giờ này rất ít người, chỉ có vài người đang làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân.

Tiếp tân nhìn thấy Chúc Nam Tinh cùng Kỳ Hạ trên tay trống trơn, liền hiểu rõ hỏi:”Hai người là người thân đến tham dự hôn lễ?”

Kỳ Hạ gật đầu.

Lập tức có nhân viên đi ra chỉ đường:”Bên này thưa quý khách!”

Hai người lên thang máy đi thẳng lên tầng năm,không cần hỏi số phòng, cũng biết chắc chắn là phòng sôi động nhất.

Chúc Nam Tinh nhận ra mấy người quen, đều là bạn học đại học của Chu Thư Đồng, cô đi tới chào hỏi từng người một.

Sự chú ý của họ đều va phải Kỳ Hạ ở phía sau, nhất thời nổi hứng trêu chọc.

“Ồ, thảo nào ngay từ đầu cậu đã trướng mắt mấy người đàn ông chất lượng tớ giới thiệu cho,hóa ra là còn có người tốt hơn.”

“Cũng đâu phải hoàn toàn trướng mắt. Hồi đó cùng Trình Mộc Tửu không phải rất tốt sao?”

Dứt lời, gương mặt vô cảm của Kỳ Hạ bỗng dưng ngẩng lên.

Chúc Nam Tinh: “……”