Edit:Ross
Chu Thư Đồng vốn muốn Chúc Nam Tinh lên mạng kiểm tra vé còn không,nhưng quay đầu lại đã thấy Chúc Nam Tinh trên mặt đầy nước mắt, cô hoảng sợ.
“Sao vậy? Làm sao vây?” Chu Thư Đồng luống cuống tay chân với khăn giấy:”Sao lại khóc rồi!”
Tôn Dương ngồi ghế phụ đằng trước, nghe thấy tiếng Chu Thư Đồng liền quay xuống, hốt hoảng không biết phải làm sao.
“Oái, Ngôi sao bé bỏng của tôi ơi, sao cậu lại khóc, mau nói ra xem nào!”
Chúc Nam Tinh sớm khóc đến khó thở, cô lấy mu bàn tay quệt nước mắt, thì thào nói: “Tớ … nấc,tớ không muốn … thích Kỳ Hạ” Chu Thư Đồng không hiểu, lúc đi ngủ rõ ràng vẫn còn tốt, sao vừa mới ngủ dậy đã không thích rồi?
“Thôi, không thích thì thôi, chúng ta thích ai thì thích, không vui thì không thích!” Chu Thư Đồng vừa nói vừa xoa lưng cho Chúc Nam Tinh, một bên giúp cô thuận khí một bên nói bóng gió:”Nhưng cái gì thì cũng phải có lý do đúng không? Một lời hợp liền thích, một lời không hợp liền không thích,đâu hợp lý đâu?”
“Cậu ấy căn bản là không thích tớ!” Đôi mắt Chúc Nam Tinh đỏ hoe, giống y hệt một con thỏ nhỏ:”Trước giờ cậu vẫn hay nói, Kỳ Hạ với tớ không giống nhau,thật ra vốn dĩ chẳng có gì là không giống nhau cả. Xảy ra chuyện, cậu ấy cũng không thèm nói gì với tớ,cũng không muốn cho tớ biết, cậu ấy nghĩ tớ phiền, tớ ngu ngốc!”
Chu Thư Đồng lúc này chỉ có thể cùng Chúc Nam Tinh đứng chung một thuyền, phụ họa nói:”Vậy thì chúng ta không thích nữa!”, nhưng trong lòng kinh ngạc không thôi.
Trong ấn tượng của cô, Chúc Nam Tinh chưa bao giờ vì chuyện cá nhân hay vì để ý tới suy nghĩ của người khác mà hao tổn tâm trí,cô ấy luôn nói rằng mình đặt những chuyện đấy vào một nơi, nhưng không biết từ bao giờ cô đã đặt Kỳ Hạ vào trong tim.
Hơn nữa còn vì một vài hành động nhỏ của cậu mà suy nghĩ trăn trở.
Mà Tôn Dương còn là con trai, sau khi nghe cuộc đối thoại này, đầu óc đều” Nà ní”
Kỳ Hạ rõ ràng còn chưa làm gì, Chúc Nam Tinh liền từ nhân đẩy quả, đổ hết lỗi lên đầu cậu.
……..Logic của con gái thật đáng sợ.
Sang đến mùng tám của năm mới,kỳ nghỉ đông kết thúc,tiết tự học buổi tối vẫn diễn ra theo thường lệ.
Chúc Nam Tinh mất một lúc lâu mới xuống lầu,khi đi ngang qua phòng của Kỳ Hạ, cô cố tình thả chậm bước chân, không có bất kỳ tiếng động nào.
Kỳ Hạ vẫn chưa về.
Chúc Nam Tinh cụp mắt, cố đè nén cảm giác cô đơn trong lòng.
Thích một người, đều sẽ làm những chuyện trong ngoài bất nhất.Cô đã lên kế hoạch rõ ràng, trong tương lai, mình sẽ không cùng Kỳ Hạ tới trường nữa.Nhưng không hiểu sao cô vẫn cố trì hoãn thời gian và đợi cậu.Nó đã bị trì hoãn tận tới lúc không còn thời gian,Chúc Nam Tinh hoàn toàn bỏ cuộc.
Lúc này, Chúc Cửu Tứ vừa mới từ bên ngoài trở về,rất ngạc nhiên khi thấy con gái hôm nay đi học một mình:”Kỳ Hạ đâu con?”
Chúc Nam Tinh nghe thấy ba hỏi liền dừng lại một chút,nhanh chóng lắc đầu:”Con không biết, cậu ấy còn chưa có về!”
“Sao vẫn chưa về,Hôm nay không phải có tiết tự học buổi tối à?” Chúc Cửu Tứ sốt ruột lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện.Chúc Nam Tinh giả bộ như không thấy, nhét bình nước vào cặp, không ngẩng đầu mà bước ra ngoài”Ba, con đi học trước đây!”
Đi ngang qua Chúc Cửu Tứ, vừa bước tới cửa, trong tầm mắt liền xuất hiện một đôi giầy thể thao màu đen.Cùng lúc một tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên bên tai.Chúc Nam Tinh cứng đờ, sững sờ nhìn lên.
Trước mặt cô là Kỳ Hạ.
Cậu mặc một bộ quần áo màu đen, trên tay cầm vali màu tương tự.Thực ra mới không gặp cậu có một tuần mà tóc cậu dường như đã dài ra.Cả người uể oải, trước mặt hiện lên một màu xanh lam nặng nề.Khi hạ mắt xuống còn có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trong đó.
Kỳ Hạ chỉ nhàn nhạt liếc qua cô,cúp điện thoại, sau dó ngẩng đầu nói:”Chú, cháu đã về!”
Chúc Cửu Tứ thúc giục:”Mau đi thu dọn đồ đạc, đừng để muộn học.”
“Con đi trước!”
“Một lát nữa cháu mới đi!”
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.
Chúc Cửu Tứ nhạn ra một số thay đổi nhỏ, nhưng cũng không rõ cụ thể là gì.Xét cho cùng,trước đây Chúc Nam Tinh cùng Kỳ Hạ không quá thân thiết.
Không đợi Chúc Cửu Tứ nói gì, Chúc Nam Tinh đã quay đầu đi trước.
Dư vị của mùa xuân vẫn đọng lại, đèn đường đều được thay bằng đèn l*иg đỏ, dưới đất là pháo đỏ vẫn chưa quét dọn.Hôm qua một trận tuyết dày đã rơi ở Hoa Thành, theo dự báo đây là trận tuyết cuối cùng của Hoa Thành trong năm nay.Chúc Nam Tinh chuyên môn giẫm lên tuyết, bên tai vang lên tiếng”xốp kẽo kẹt”, nhưng suy nghĩ của cô đã bay lên chín tầng mây rồi.Thái độ vừa rồi của Kỳ Hạ, chứng tỏ cậu cũng không vì chuyện của Chúc Nam Tinh mà nghĩ quá nhiều.
Có lẽ nghĩ rằng cô thật sự phiền toái đi.
Chúc Nam Tinh nhớ rằng hôm đó cậu đã nắm chặt lấy tay cô, ân cần hỏi cô còn đau không.
Đột nhiên một cơn gió khô lạnh thổi tới, mùi xác pháo quyện trong gió, khiến cô nghẹn họng ho sặc sụa.Đến nỗi hai mắt đỏ hoe. Suốt con đường đến trường vành mắt cô vẫn còn hồng hồng, đi ngang qua tiệm ăn vặt, có mấy nam sinh ở đấy xô đẩy ầm ĩ.Chúc Nam Tinh liếc ắt một cái liền nhận ra đó là mấy người lưu manh lần trước nói xấu Kỳ Hạ.
Cô đã bí mật chỉnh họ bằng đá, và bị thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng.
Những người này cùng Cao Sơn không giống nhau, nhìn quần áo cùng màu tóc thôi liền biết bọn họ không học hành gì.Chúc Nam Tinh không muốn dây dưa gì với mấy người này, vì vậy nhanh chóng lẩn trốn. Thật khong may, cô vẫn phải dây vào.Không biết có phải cô ý hay không, nhưng nhìn thấy Chúc Nam Tinh hắn vẫn tiếp tục xô đẩy, trong dó có một người va phải cô.
“Rầm!” Chúc Nam Tinh cảm thấy da tay mình bỏng rát,cô vội vàng tránh ra, nhìn xuống da tay mình mới nên vẩy giờ liền bị toác ra.
Ma sát.
Chúc Nam Tinh nhìn về phía mấy người kia, thấy trong đó có một người tay cầm điếu thuốc.
Tàn thuốc đã tắt.
“Ôi xin lỗi em gái!” Người nhuộm tóc đỏ, nhìn điếu thuốc trên tay bị dập,dứt khoát ném, rồi di tới gần Chúc Nam Tinh bắt lấy tay cô:”Để anh xem nào, ôi trời,anh trai quả thật không có cố ý nha!”
“Đung đó, anh trai ấy không cố ý đâu,nếu không lát nữa mời em đi uống trà sữa nhé!”Trong đó có một người nói.
“Uống trà sữa gì? Cuối tuần đi chơi.” Một người khác nói.
“Đi, đi đi chơi đi!”Tóc đỏ đùa giỡn với bọn họ, quay sang nói Chúc Nam Tinh:“Nếu không…… Cuối tuần đi ra ngoài chơi?”
Chúc Nam Tinh tâm tình không tốt,giọng nói gấp gáp:”Không cần!’
Cô quay đầu bước đến trường.
Bạn bè tóc đỏ từ một bên nhìn thoáng qua, “Đừng như vậy không biết xấu hổ.”
Chúc Nam Tinh mím môi, nhìn xung quanh.Tiếc là lần này hơi lúng túng, báo sớm đã đến từ lâu, báo muộn vẫn chưa thấy đâu. Hơn nữa, trời còn lạnh như vậy. Cùng lúc đó, cổng trường không một bóng người.
Chúc Nam Tinh hối hận không nguôi, sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, cô đã sớm ở nhà đợi rồi đi cùng Kỳ Hạ.
Đều tại Kỳ Hạ!
Nghĩ đên sđây, Chúc Nam Tinh bỗng cảm thấy trên vai có thêm một phần lực.Cô sửng sốt, quay lại hóa ra đó là Kỳ Hạ.
“Không phải bảo em đợi anh sao?”ngữ khí Kỳ Hạ có vẻ không tốt.
Chúc Nam Tinh ngốc một chút,rất nhanh phản ứng lại.
“A” một tiếng,cúi đầu nhỏ giọng:”Quên mất!”
Vài người khác nhìn đến Kỳ Hạ, đều là sửng sốt.
Tóc đỏ biết Kỳ Hạ:”Ồ, đây không phải là Kỳ Hạ sao?”
Kỳ Hạ không để ý,ôm Chúc Nam Tinh vào trường.Tóc đỏ không cảm thấy xấu hổ, “Bạn gái?”. Kỳ Hạ dừng lại,cười nhạo,cúi đầu nhìn Chúc Nam Tinh đáp,ánh mắt phức tạp:”Không phải, là em gái!”
Sớm đã vào lớp, tai Chúc Nam Tinh vẫn còn ù ù. Cô sững sờ ngồi xuống chỗ của mình,Chu Thư Đồng không biết từ đâu lăn qua đây, cười hì hì ôm cô:”Huynh đệ, ôm một cái!”
Chúc Nam Tinh cả người cứng đờ mặc cho cô ấy ôm.
Chu Thư Đồng lúc này mới ý thức được có gì đó không ổn,đù tiên quay lại nhìn Kỳ Hạ mặt mày lạnh tanh,sau đó nhìn lỗ tai đỏ như chảy máu của Chúc Nam Tinh, muốn hỏi nhưng lại không dám.
Kể từ lúc trở về từ Thanh Thành vào tuần trước, Kỳ Hạ đã là cái tên tối kỵ giữa cô và Chúc nam Tinh.
Sợ tiểu hài từ này lại rớt kim đậu.
Trước khi Kỳ Hạ trở về,thật bất tiện cho việc nói của Chu Thư Đồng, nhưng bây giờ cậu đã quay lại,thuận tiện giả quyết.
Vì vậy giờ giải lao của tiết tự học tối, Chu Thư Đồng xách Tôn Dương ra đàm đạo công sự.Tôn Dương một bên oán giận một bên gật đầu,chạy về phía nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Kỳ Hạ dựa vào bồn rửa tay hút thuốc. Tôn Dương cười đi tới, “Sao đây? Không phải không thích hút thuốc ở đây sao?”
Kỳ Hạ lười biếng nhìn cậu, không trả lời.Tôn Dương da mặt dày không đổi,nghiêng người:”Ngày bọn tao từ Thanh Thành về, ngôi sao nhỏ của chúng ta đã khóc!”
Kỳ Hạ nghe hết một hơi, điếu thuốc trên tay lập tức rơi xuống đất.
Tôn Dương thấy sắp có kịch hay,tiếp tục đỏ mắt đổ thêm dầu vào lửa:”Cô ấy đã khóc cạn nước mắt còn nói không rõ lời!”
“Cô ấy nói gì?”Kỳ Hạ khom lưng đem điếu thuốc bỏ vào thùng rác bên cạnh.
“Tao nghe không rõ!” Tôn Dương thở dài, khoa trương nói:”Khóc quá nhiều, nói không rõ “
Kỳ Hạ đối với miêu tả của Tôn dương bán tính bán nghi, nhưng đối với việc Chúc Nam Tinh khóc thì không thể nghi ngờ.
Tôn Dương tới nói với cậu điều này, ai là người nói với cậu ấy, hướng dẫn và mục đích cậu biết chắc chắn là ai, nhưng……
Kỳ Hạ rũ mắt,cậu cho rằng kết quả như vậy hoàn toàn do Chúc Nam Tinh lựa chọn.Rõ ràng ngay từ đầu còn rất tốt,nhưng sau khi nghe An Thần nói và nhìn thấy Triệu Vân đã làm gì,cô liền không nói gì liền đòi về.
Có lẽ không chấp nhận được đi?
Cũng như những người đó, cô cảm thấy cậu thật tệ, không thích cậu và không muốn bước vào thế giới của cậu.
Chúc Nam Tinh lớn ra từ gia đình như thế nào và tiếp xúc với môi trường nào.
Kỳ Hạ đều biết rõ hơn tất cả mọi người.
“Ồ, thì sao?” Kỳ Hạ im lặng một lúc, vừa nhấc mắt, ném ra một câu như vậy.Tôn Dương sững sờ, cho đến khi trở lại phòng học,cậu cũng không dám cho Chu Thư Đồng biết.
Trong khoảng thời gian sau đó, Chúc Nam Tinh cùng Kỳ Hạ vẫn giữ mối quan hệ bạn cùng phòng bình thường,khi nào thời tiết đẹp, Chúc Nam Tinh cùng Kỳ Hạ sẽ tách ra về nhà riêng,chẳng sợ ngồi cùng một chiếc xe buýt,họ cũng không ngồi chung.
Giống như hai người xa lạ.
Khi thời tiết xấu, Kỳ Hạ sẽ theo sau Chúc Nam Tinh giữ khoảng cách 10 mét ở giữa. Vô số lần Chúc Nam Tinh muốn hỏi cậu đang nghĩ cái gì. Nhưng lần nào cũng vậy, dũng khí của cô đều bị ánh mắt lãnh đạm của Kỳ Hạ dập tắt.Rõ ràng là họ đã ở bên nhau một năm, nhưng mối quan hệ giữa họ không còn tốt như lần đầu gặp mặt.Giống như khi bọn họ cùng trải qua mùa đông đầu tiên đến, cùng nhau đi học mỗi ngày, nhìn vào mắt nhau khi nói, và chưa bao giờ cảm thấy mùa đông nào lại lạnh như năm nay.
Nhưng mùa đông đã qua, mùa xuân ấm áp nắng vàng đến, chim bay trên cành, lúc này bọn họ mới nhận ra mùa đông năm nay còn không lạnh bằng mùa xuân.
Vào cuối tháng 3, đại hội thể thao mùa xuân hàng năm của trường sẽ diễn ra theo lịch.
Tuần này, thời tiết đặc biệt tốt.
Vì Tôn Dương tham gia chạy nước rút và chạy đường dài nên Chu Thư Đồng đã chủ động gánh vác trách nhiệm làm trưởng bộ phận hậu cần, dẫn đầu một nhóm chị em đi phát nước và khăn cho từng vận động viên mỗi ngày.
Thời tiết vào buổi sáng thật sảng khoái, sau 11 giờ mới có một chút nắng. Chúc Nam Tinh tất nhiên phải bảo vệ tốt làn da của mình, cô trang bị sẵn áo chống nắng,mũ rộng vành vậy mà mặt vẫn có chút dỏ.
“Nếu không cậu ở phía sau đợi đi!”Chu Thư Đồng nói, “Dù sao lát nữa là kết thúc rồi,ba giờ chiều mới tới!”
Chúc Nam Tinh nhấp một ngụm nước, lắc đầu:”Không sao!”
“Này, buổi chiều sẽ có trận đấu bóng rổ.” Chu Thư Đồng nhướng mày nói, “Tớ đã xem qua danh sách của từng lớp, bọn họ đều là những anh chàng rất rất đẹp trai.”
Chúc Nam Tinh biết,trong lớp bọn họ, Kỳ Hạ cùng Tôn Dương đều tham gia.
Giai đoạn huấn luyện trước đây, Kỳ Hạ đã đánh cắp ánh đèn sân khấu trên sân bóng rổ.
Vóc dáng cao cùng đôi tay dài, đôi chân dài.Chúc Nam Tinh không hiểu bóng rổ, nhưng từ miệng của họ,có thể biết rằng Kỳ Hạ chơi bóng rổ rất giỏi.
………cũng rất đẹp trai.
Trong thời gian này, có rất nhiều cô gái đến lớp bọn họ mỗi ngày, và hầu hết trong số đó là đàn chị. Kể từ khi biết Kỳ Hạ cũng tham gia đại hội thể thao, đội cổ vũ của trường ngày càng nhiều. Nhiều người thậm chí còn thành lập một fanclub dành cho những người hâm mộ Kỳ Hạ ở Tieba.
“Ừ” Chúc Nam Tinh lơ đễnh đáp.
Chu Thư Đồng một lòng đều đặt trên người Tôn Dương nên cũng không biết được những biến hóa trên mặt Chúc Nam Tinh.Một lúc sau, Tôn Dương cùng nhóm vận động viên xuất hiện trên đường đua.Âm khí vang lên, mọi người vội vàng chạy ra ngoài.Chu Thư Đồng phấn khích hét lên, chạy theo Tôn Dương. Đi được nửa đường cả hai đều mệt muốn bở hơi
“Đừng chạy theo nữa!”Tôn Dương thở hồng hộc, “Đồ ngốc này,mau trở về đi, lát nữa đưa nước cho tôi sau!”
“Câm miệng!”Chu Thư Đồng cũng thở dốc, “Giữ sức mà chạy nốt đi, cậu mà không được hạng nhất chết với tôi!”
Tôn Dương nghiêng đầu liếc cô một cái, cười nói: “Được, vậy thì chúc cậu theo kịp”, sau đó tốc độ đột ngột tăng lên.Chu Thư Đồng không thể bắt kịp được cậu,chỉ có thể dừng lại.
Cô đứng ở phía trong của đường băng,đỡ đầu gối, cong eo, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng Tôn Dương.
Trời nắng, chạy cũng nhanh thật.
Mái tóc ngắn của cậu bị gió thổi tung,cô có thể nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của cậu và ngửi được mùi trên cơ thể cậu.
Là hương vị của thiếu niên.
Những hình ảnh này đều rơi vào mắt Chúc Nam Tinh, cô ấy nhìn thấy Chu Thư Đồng mệt mỏi đến mức không thể đứng thẳng, và cô ấy cũng nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của Chu Thư Đồng.
Trước kia, Chúc Nam Tinh luôn nghĩ tại sao Tôn Dương lại ngốc đên snhuw vậy mỗi lần đều chọc cho tổ kiến lửa Chu Thư Đồng vỡ tung, nhưng sau mỗi lần đó Chu Thư Đồng vẫn rất tốt với cậu ấy.Sau này, Chúc Nam Tinh mới nhận ra rằng,Chu Thư Đồng dù rất tức nhưng cũng chỉ là tạm thời, cô ấy không bao giờ thất vọng về Tôn Dương, trước nay đều rất tin tưởng, vì đối với Chu Thư Đồng Tôn Dương là số 1.
Khi hai người hòa hợp với nhau, sự tin tưởng mới hoàn toàn là nền tảng.Nghĩ đến đây, Chúc Nam Tinh cười một cái, tầm mắt dần dần phát tán.Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy, bằng tất cả các phương pháp khác nhau,chính Kỳ Hạ đã dạy cô rất nhiều.
Ba giờ chiều, sân thể dục đã chạt cứng.Chúc Nam Tinh vẫn như cũ đi bên cạnh Chu Thư Đồng., dưới chân là thùng nước cùng khăn lau. Mỗi khi vận động viên rời sân, Chúc Nam Tinh sẽ chủ động truyền nước.
Trận đấu bóng rổ không phải là trận đối kháng giữa các lớp mà là các niên khóa
Trận đấu đầu tiên là năm cuối và năm nhất của Cao trung. Cảnh tượng rất căng thẳng, và các ghế ngồi ngoài sân vận động chật cứng người.Chúc Nam Tinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy mọi người xung quanh hò hét cô cũng có chút phấn khích.
“Block! Trận chung kết sẽ là Cao Nhị và Cao Nhất” Chu Thư Đồng phấn khích đan tay:”Tớ đi vào phòng thay đồ một chút, cậu cứ ở đây xem tiếp nhé, ngôi sao nhỏ!”
Chúc Nam Tinh nghĩ cô ấy đi cổ vũ tinh thần Tôn Dương, đồng ý không nhiều lời.Chu Thư Đồng tuyệt vọng chen ra khỏi đám đông, một hậu trường tạm thời được dựng lên bên ngoài sân chơi, bên trong đều là những người chơi nam.
Chu Thư Đồng chui vào được liền cười toe toét, thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Tôn Dương vừa thay xong quần áo, nhìn thấy Chu Thư Đồng, nhanh chóng chạy tới che mắt lại, “Phòng thay đồ nam, cậu cũng muốn vào sao?”
“Ồ!” Chu Thư Đồng thu tay về, nhìn về phía phòng thay quần áo, “Kỳ Hạ đâu?”
“Thay quần áo.” Tôn Dương liều mạng lôi kéo cô, “Cậu đang nhìn cái gì?”
“Đừng làm phiền tôi!” Chu Thư Đồng đá Tôn Dương ra, “Tôi tìm cậu ấy có việc”. Cuối cùng, dưới sự “hộ tống” của Tôn Dương, Chu Thư Đồng đã thuận lợi bước vào phòng thay đồ mà không bị bất kỳ cản trở nào. Lúc này tất cả mọi người đã thay quần áo, đều ở bên ngoài, chỉ có Kỳ Hạ đang ngồi trên ghế, khom người cúi xuống, không biết đang làm trò gì.
Chu Thư Đồng vội vàng chạy tới, “Kỳ Hạ, tôi muốn cùng cậu nói chuyện.” Kỳ Hạ đặt điện thoại xuống, nhìn Chu Thư Đồng, rồi nhìn Tôn Dương. Tôn Dương sờ sờ mũi, quay đầu rời đi, nhân tiện làm bảo vệ cửa phòng thay quần áo.
“Tuần sau chính là sinh nhật Chúc Nam Tinh. Mong rằng trước ngày đó hai người có thể hòa giải. Không bằng hôm nay giành cúp đi?”,Chu Thư Đồng thẳng thắn nói.Kỳ Hạ mỉm cười, “Cậu không nên nói với tôi như vậy, hãy tìm người chơi của đối phương rồi để họ đấu trí.”Chu Thư Đồng chịu không nổi cái ngữ khí này của Kỳ Hạ:”Không, các người liền nháo cái gì?Tôi ở ngoài đứng xem đều không hiểu lắm!”
“Đây không phải là điều cô ấy hy vọng sao?” Kỳ Hạ tự cười một mình rồi đứng dậy, “Lát nữa tôi sẽ lên sân. Thay quần áo trước. Cậu muốn nói chuyện này thì đợi đại hội thể thao kết thúc. “
“Cô ấy hy vọng cái gì?” Chu Thư Đồng sửng sốt, theo bản năng nói cho cô biết hai người này hẳn là hiểu lầm, “Cô ấy hy vọng cái gì? Mong cậu không để ý tới cô ấy? Hay là nghĩ cô ấy phiền phức? Cô ấy mất não!”
Kỳ Hạ nghe mấy lời này, cánh tay dừng lại ở núm tủ quần áo,nhíu mày nói:”Cậu vừa bảo cái gì?”
“Ôi lậy hồn, con mẹ nó cái tình tiết phim thần tượng cẩu huyết gì thế này!” Chu Thư Đồng đúng kiểu Hoàng thượng không vội thái giám cấp:”Cậu hẳn là có hiểu lầm rồi! Chúc Nam Tinh giận là cậu không nói cái gì với cô ấy!Lần trước cậu đi tìm Cao Sơn,bị thương vì lý do gì cậu cũng không kể, mà chuyện của thằng nhóc An Thần, kết quả cậu cũng không giải thích, cô ấy liền khẳng định trong lòng cậu không tin tưởng cô ấy!”
Kỳ Hạ: “……”
“Không xong rồi! Huấn luyện viên đến rồi!” Tôn Dương mở cửa, thò đầu vào rống lên, “Có chuyện muốn nói thì để tối nói, nhất định phải nói bây giờ sao?”
“Tránh ra!” Chu Thư Đồng không quay đầu lại, cô nhìn Kỳ Hạ, “Quên đi, thời gian không còn nhiều, tôi chỉ hỏi nốt một câu, tại sao cậu không quan tâm đến Chúc Nam Tinh nữa?”
Kỳ Hạ khựng lại, đột nhiên không nói được gì.
“Nói đi!” Chu Thư Đồng thúc giục.
“Tôi……….” Kỳ Hạ có chút ngốc” Tôi…..nghĩ rằng cậu ấy …..tin lời An Thần nói”
Chu Thư Đồng: “……liệt não! Chà! Đó là một kịch bản hay đấy! Tôi đi đây! Chết tiệt!”
Mãi cho đến khi gần lên sân, Kỳ Hạ vẫn còn ngẩn người. Lâu nay chiến tranh lạnh mấy tháng qua chỉ vì họ …suy nghĩ quá nhiều về nhau?
Chu Thư Đồng cùng đội cổ động cũng đến.
Giữa một làn người đông nghịt, chỉ cần một cái liếc mắt Chúc Nam Tinh liền nhìn ra Kỳ Hạ.Cậu mặc một chiếc áo jersey màu đỏ, lộ ra cẳng chân cẳng tay gầy mà hữu lực. Chỉ với một khoảnh khắc cậu bước ra sân đã đủ làm cả khán đài dậy sóng. Cả người Kỳ Hạ dường như được bao bọc bởi một làn khí thanh xuân đầy nhiệt huyết.Ánh nắng buổi chiều vừa phải, đem bọn họ chiếu rọi lóa mắt.
Kỳ Hạ là rực rỡ nhất.
Cách nhau một khoảng cách xa, Chúc Nam Tinh cùng Kỳ Hạ mặt đối mặt.Cô có thể bắt trọn được đôi mắt đen sâu hút ấy, mái tóc đen cùng niềm vui rộ lên giữa hai đầu lông mày.
Một phút, tâm tình Chúc Nam Tinh liền trở nên phức tạp.
Cậu có thể tìm được cách trở nên vui vẻ,nhưng cô vẫn còn đang đắm chìm vào điều đó,cái cảm xúc lên xuống thất thường từng ngày chỉ vì một hành động nhỏ của cậu.Hình như thích một người ai cũng đều trở lên như vậy, giống như Chu Thư Đồng,mặt ngoài mỗi ngày đều đem Tôn Dương chửi cho lên bờ xuống ruộng, nhưng thực tế Tôn Dương lại là người điều khiển mọi thăng trầm trong lòng Chu Thư Đồng.
Mà cô, cũng rơi vào trạng thái như vậy.
Các cầu thủ càng chơi càng hay, một số cá tính còn rất táo bạo, họ trực tiếp khıêυ khí©h đối phương bằng việc huýt sáo và cử chỉ thô tục.
Hiện trường nóng tới mức chạm vào là nổ ngay.
Chúc Nam Tinh chỉ liếc qua, sau đó xoay người đi về hướng bên cạnh.
Đột nhiên có người gọi cô.
“Chúc Nam Tinh!”
Âm thanh rất mạnh mẽ.
Là Kỳ Hạ.
Chúc Nam Tinh toàn thân cứng đờ, không tự nhiên mà xoay người lại.
Dưới ánh mặt trời, gương mặt cô dần đỏ lên, trên chóp mũi lốm đốm mồ hôi. Chỉ thấy Kỳ Hạ chạy chậm lại đây, khom người đỡ đầu gối, sống lưng hơi cong:”Sao lại đi sớm thế?Không ở lại xem tôi thắng cúp à?”
Dưới bao nhiêu con mắt ở đây,Chúc Nam Tinh hơi sững sờ trước sự chủ động của Kỳ Hạ:”Tôi, tôi về viết bài thi!”
Không nghĩ tới Kỳ Hạ đột nhiên tới gần, thấp giọng nói:”Đừng viết, có cái gì không hiểu, tôi có thể dạy cậu!”
Cậu lại nói thêm:”Thành tích của tôi tốt như vậy,lại còn dễ nhìn, nhưng sau tất cả chơi bóng vẫn là tốt nhất, cũng là lúc tôi trông ổn nhất.Không muốn thấy à?”
Muốn thấy!
Chúc Nam Tinh nhìn thiếu niên trước mặt, cậu chỉ cần nhấc mắt liền dễ dàng để cô vào trong mắt.Hai ba giây sau, Chúc Nam Tinh gật đầu:”Được!”
Kỳ Hạ nhìn cô, ánh mắt chuyên chú tập trung,đôi mắt giống như đầm nước mùa thu.
Thật lâu sau cậu mới nhướng mày,đuôi mắt hiện lên một tia dã khí:”Anh trai thắng, nhất định đem cúp tặng riêng em!”
Giọng điệu đậm mùi ái muội, hiện trường tuy loạn, nhưng một số người xung quanh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, trong phút chốc liền phát ra những câu đến ý vị thâm trường.
Mặt Chúc Nam Tinh lập tức nóng lên,quay lại chỗ của nhân viên hậu cần, nhìn chằm chằm vào sân thi đấu không hề chớp mắt.
Chỉ vì một câu nói của Kỳ Hạ, sau trận đấu,Chúc Nam Tinh bất kể thứ gì cũng nhìn thấy.
Cô nhìn bộ dáng Kỳ Hạ chạy tới chạy lui, rồi bật lên, khí lực kinh người, sức sống tỏa ra bốn phía.Quả thật lời Kỳ Hạ nói không có sai, khi chơi bóng là, đẹp nhất.Nhìn hai người lại hòa hảo như ban đầu, người làm đầu cầu như Chu Thư Đồng là vui nhất.
Cô vòng tay qua ôm Chúc Nam Tinh:”Tâm trạng tốt hửm?”
Chúc Nam Tinh ngượng ngùng, cúi đầu.
Chu Thư Đồng thở dài, bộ dáng người từng trải:”Thực ra, khi yêu ở tuổi này, đáng lẽ chúng ta không nên nghĩ ngợi gì cả.Cậu chỉ cần biết mình có thích người đó không và người đó có thích cậu không. Còn điều khác không quan trọng, đợi sau này hãy nói!”
Dứt lời, cô liền duỗi eo vươn vai,nhìn chằm chằm Tôn Dương:”Thanh xuân chính là thích mà không sợ bất cứ điều gì!”
Chúc Nam Tinh an tĩnh nghe, không nói điều gì.
Trong thời gian tạm nghỉ, mọi người trong bộ phận hậu cần đều tất bật đi qua truyền nước.Chúc Nam Tinh ngồi một chỗ ngẩn người, bên tai vẫn vang vọng tiếng Chu Thư Đồng:Thanh xuân chính là thích mà không sợ bất cứ điều gì!
“Lấy nước”
Kỳ Hạ từ trong đám người chạy tới,ngồi xuống bên cạnh Chúc Nam Tinh, cánh tay nóng của cậu dán lên tay cô.Như thể bị lửa thiêu đốt làn da mỏng,Chúc Nam Tinh đột nhiên lấy lại tinh thần,nhìn về phía Kỳ Hạ, nói lắp bắp:”Cậu, cậu sao lại ở chỗ này!”
Hai tay Kỳ Hạ chống đầu gối hơi cúi xuống,nghiêng đầu nhìn Chúc Nam Tinh cười xán lạn:”Nhân viên hậu cần?”
Chúc Nam Tinh ngốc ngốc gật đầu.
“Nước của tôi đâu?”Kỳ Hạ ướt đẫm mồ hôi. Tóc cũng ướt, hình như đen hơn thì phải. Cậu tùy ý vuốt ra đằng sau, lộ ra khuôn mặt trắng nõn.
Trên khuôn mặt tuấn tú điểm một lớp mồ hôi,phát sang lung linh dưới ánh mặt trời.
“a” Chúc Nam Tinh lấy lại phản ứng,vội vàng đi lấy nước.Kỳ Hạ nhận lấy,nhưng lại không thể tháo ra được vì lòng bàn tay đẫm mồ hôi.Nếu như trước kia, Chúc Nam Tinh nhất dịnh sẽ hề hề giật lấy giúp vặn ra.Nhưng Chúc Nam Tinh đã từng thấy Tôn Dương cứng đầu vặn nắp chai,biết con trai thích thể diện, sợ Kỳ Hạ xấu hổ,liền làm bộ không nhìn thấy.
Nào biết Kỳ Hạ trực tiếp đưa qua.
Chúc Nam Tinh: “?”
“Chậc” Vẻ mặt Kỳ Hạ bình lặng”mở hộ tôi!’
Giọng thiếu niên vang vọng, gương mặt cười rực rỡ. Tất nhiên Chúc Nam Tinh không từ chối,suôn sẽ văn nắp chai ra đưa cho Kỳ Hạ.Cậu thật sự rất khát, tu hết gần nửa chai nước.Vết nước theo khóe miệng chảy ra, đến hàm rồi lăn xuống cổ, đi ngang qua yết hầu nhô cao.
Yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Chúc Nam Tinh ngơ ngác nhìn chằm chằm,mặt đột nhiên đỏ bừng.Thời gian còn lại chỉ có vài phút, uống nước chưa được bao lâu, tiếng còi lại vang lên.
Trước khi Kỳ Hạ đứng dậy, Chúc Nam Tinh đột nhiên túm lấy tay cậu:”Nhớ chú ý an toàn!”
Cô vừa nhìn thấy bên đối thủ cố tình va vào Tôn Dương để cướp bóng, sức lực không hề nhỏ,Chu Thư Đồng như tức điên lên.
“Được!” Kỳ Hạ nheo nheo mắt, “Đã nói với cậu là phải thắng mà!”
Kỳ Hạ đi rồi, Chu Thư Đồng cũng trở lại.
Cô ấy vui vẻ ngồi bên cạnh Chúc Nam Tinh, từa vào người cô nói nhỏ:”Cậu xem, bây giờ có phải thoải mái không, mọi người đều vui. Muốn biết gì thì cứ hỏi. Kỳ Hạ rất thông minh, cậu chỉ cần nói một lời, cậu ấy liền hiểu ngay.”
Chúc Nam Tinh thấp giọng”Ừm” một tiếng,quay đầu hỏi:”Cậu biết cái gì?”
Chu Thư Đồng ra vẻ thần bí, “Tự mình đi hỏi!”
Chúc Nam Tinh bị Chu Thư Đồng dùng ánh mắt trêu chọc đến đỏ bừng mặt.
Trận đấu vẫn diễn ra như bình thường, rất căng thẳng,cảnh giới gần như đạt tới đỉnh cao ngất ngưởng.
Chu Thư Đồng có hiểu chút ít về bóng rổ, xem có chút khẩn trương.
Chúc Nam Tinh dù không hiểu gì nhưng nhìn vào nảng điểm vẫn hiểu ai điểm cai ai điểm thấp.
Trước mắt, cao nhị bọn họ rõ ràng bị tụt xuống 10 điểm.
“Mẹ kiếp! Không biết tôn trọng học trưởng!” chốc lát lại có một người bên cao nhị bị đẩy Chu Thư Đồng bị chọc tức đến ngứa răng” Cái gì mà những đứa trẻ ngoan? Để lát nữa học tỷ đây dạy hắn cách làm người!”
Chúc Nam Tinh vốn dĩ đã rất căng thẳng, bên tai lại vang lên tiếng Chu Thư Đồng, càng thêm lo lắng.
“Đồng Đồng, đừng nói nữa!” cô bắt lấy nắm tay củ Chu Thư Đồng.
Bỗng nhiên, một người cao to chạy tới dùng cùi chỏ đập vào ngực Kỳ Hạ, né bóng.
Kỳ Hạ loạng choạng, bên hông va vào bóng. Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng đồng thời đứng lên,Chu Thư Đồng hét lên:”Phạm quy! Phạm quy!”
Trong sân mọi người thờ ơ,trọng tài cũng giống như không nghe thấy gì.Chu Thư Đồng điên tiết thật sự muốn nhảy ra giữa sân vẫy cờ.
“Không tính!” Người nào đó ở bên cạnh thấy hai người căng thẳng vội giải thích:”Lỗi là lỗi, đây nhiều nhất chỉ tính chạm tay thôi!”
“Chết tiệt!” Chu Thư Đồng mắng.
Tuy Chúc Nam Tinh không phản ứng thái quá như vậy nhưng trong lòng đều loạn thành mớ bòng bong.Nắm chạt lấy tay Chu Thư Đồng, trên lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Cô thấy rõ Kỳ Hạ cau mày, động tác không còn mượt mà, dứt khoát như lúc đầu nữa.
“Sẽ không bị thương chứ!” Chúc Nam Tinh lo lắng..
“Kỳ hạ có chừng mực của cậu ấy!”
Kỳ thật, Chu Thư Đồng cũng không quá tự tin khi nói ra lời này, cô ấy biết Kỳ Hạ đã hứa với Chúc Nam Tinh chắc chắn sẽ thắng, cho nên……chắc chắn sẽ có biện pháp.
Hiện tại chỉ cầu nguyện cho Kỳ Hạ đừng bị chọc tức, đừng phạm quy.
Đúng lúc này, tên cao to kia lại một lần nữa chắn trước mặt Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ dùng một tay ngăn hắn lại, tay còn lại lừa bóng. Trên mặt cậu đều là mồ hôi, bởi vì lực đập vừa rồi rõ ràng rất mạnh nên nên giờ chạy bóng có chút khó khăn.
“Bên này” Tôn Dương nhảy dựng lên ra hiệu.
Người đó dồn trọng tâm sang bên trái, Kỳ Hạ mỉm cười, tìm được khe hở luồn người qua.
Đường chuyền mượt mà.
Người kia phát hiện mình bị lừa, giận dữ chửi bới.
Cũng chính cú ăn ba này đã giúp cân bằng tỉ số giữa hai bên, thời gian còn lại chỉ đủ cho một pha bóng.
Thời khắc này đã tới.
Chu thư Đồng đang giải thích toàn bộ quá trình,tốc độ lúc nhanh lúc chậm, giọng lúc cao lúc thấp thuận lợi tra tấn cảm xúc của Chúc Nam Tinh.
“Được rôi! Tôn Dương nhận bóng! Nhanh! Lý Hạo tiếp bóng thuận lợi!!Chạy nước rút!!! Lý Hạo bị tên mập chặn lại!Đột phá thành công!’ Chu Thư Đồng hét lên:”AAA! Chạy mau!A! Bóng rơiChết tiệt! Kỳ ca! Kỳ ca tuyệt vời! Kỳ ca muôn năm! đi đi!Bóng vào rồi!”
Theo tiếng gào của Chu Thư Đồng, trọng tài thổi hồi còi kết thúc.
Trận đấu này, bằng một bàn thắng cách biệt, Cao nhị đã xuất sắc thắng Cao Nhất.
Mọi người thét chói tai, sung sướиɠ ôm nhau.
Chúc Nam Tinh nhìn Kỳ Hạ cùng Tôn Dương đập tay,Tôn Dương trở người dùng tay trái ôm chặt lấy Kỳ Hạ, thiếu niên cao 1m8 như đang làm biểu cảm bán manh.Mà Kỳ Hạ mặt ghét bỏ đẩy cậu ta ra, quay đầu lại, cùng Chúc Nam Tinh đối diện.
Kỳ Hạ bước ra khỏi đội hình,từng bước từng bước tới trước mặt Chúc nam Tinh,mang theo hơi thở ngập tràn của thanh xuân, nhiệt liệt, ngồi xổm trước mặt cô
“Tôi thắng rồi!!”Kỳ Hạ nói:”Kêu một tiếng anh đi rồi đưa cúp cho cậu!”
Chúc Nam Tinh không chịu được việc cậu đem cô ra trêu chọc,hờn dỗi trừng cậu:”Ai cần!!”
Kỳ Hạ nhướng mày,cầm lấy một chai nước:” Thật không cần?Sau này đừng có cầm chai nước này đi đổi cúp đấy nhé!”
Chúc Nam Tinh bực bội giật lấy chai nước, cúi đầu cười.
Đại hội thể thao kết thúc, Chúc Nam Tinh vui mừng nhận cúp,lúc này vẫn chưa dến năm giờ chiều.
Chủ nhật ngày mai,toàn trường nghỉ học.
Chu Thư Đồng một bên kéo Tôn Dương, kiểm tra khắp người xem có bị thương không, một bên đề nghị:”Buổi tối đi ăn lẩu đi!Ăn mừng thắng cúp!”
Kỳ Hạ cùng Chúc Nam Tinh đi ở phía trước.
“Viết xong bài chưa!” Kỳ Hạ hỏi.
Chúc Nam Tinh lắc đầu.
Kỳ Hạ “A” một tiếng,buổi tối đi phòng cậu học bù.
Chúc Nam Tinh ” Này!” ngảng đầu nhìn”Tôi chỉ là chưa viết, không phải là không biết viết!”
Kỳ Hạ: “……Không nói chuyện!’
Chúc Nam Tinh:”Ồ”
Buổi tối có vài người hẹn nhau đi ăn lẩu, thật trùng hợp, bên Cao nhất cũng có vài người đến ăn.
Tuy nhiên nếu xét về số lượng, đương nhiên bọn họ đông hơn.
Bên này chỉ có năm người, Kỳ Hạ Chúc Nam Tinh, Chu Thư Đồng Tôn Dương cùng Lý Hạo.
Mà đối phương…..
Chu Thư Đồng có đếm qua một chút, đại khái là có khoảng 10 người.
Trực tiếp nhân đôi.
Tôn Dương giật giật mí mắt:”Đổi chỗ khác đi, chúng ta cũng không thiếu tiền, chủ yếu ảnh hưởng tâm tình thôi!”
Lý Hạo gật đầu đồng ý.
Chỉ vài tháng nữa thôi, bọn họ sẽ lên cao tam.
Ở thời điểm này,không ai muốn gây thêm phiền toái cho mình.
Nhưng Kỳ Hạ không nghĩ nhiều như vậy:”Được rồi, đi đi lại lại có mà chết mệt!”
Chúc Nam Tinh cố ý nhìn qua, không có người cao mập ở đó.
Cùng Tôn Dương và Kỳ Hạ gây chuyện, là cái người cao to,hiện tại hắn không có ở đây,chắc cũng không có chuyện gì.
Huống chi, nhà hàng này có phòng bao, cũng không chạm mặt.
Vì thế Chúc Nam Tinh nói: “Chúng ta chọn phòng riêng trong cùng đi!”
Chu Thư Đồng nhìn cũng cảm thấy thích hợp:”Ok! Vậy ngồi đây đi!”
Sau khi vào phòng riêng, Chúc Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm. Người phục vụ mang thực đơn lên, Tôn Dương cầm lấy rồi bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
Kỳ Hạ bật cười:”Sao không gọi mỗi món một phần luôn đi!”
“Như vậy chưa đủ!”Tôn Dương cười ha hả:”Tao vừa mới tắm xong, mày không biết tao đã phải nhịn bao nhiêu hộp mỳ để đến đây ăn đâu!”
Chu thư Đồng làm bộ mặt ghét bỏ liếc:”Thế mà làm như kiêu ngạo lắm ấy!”
Tôn Dương đập bàn:”Tôi kiêu ngạo chỗ nào!”
Lý Hạo gật đầu,” Đúng là không thật!”
Tôn Dương ôm Lý Hạo, “Anh em tốt!”
Lý Hạo dẩy cậu ra:”Tao không chơi gay!”
Ba người họ kẻ xướng người họa,chọc Chúc Nam Tinh cười không ngâm được miệng.
“Muốn uống gì đây?”Chúc Nam Tinh biết tiệm lẩu này đồ uống không nhiều lắm,:”Hay tôi cùng Đồng Đồng ra ngoài mua?”
“Mua cái gì! Uống rượu!” Tôn Dương vỗ bàn.
Chu Thư Đồng khẽ tát cậu ta một cái:”Làm như tôi nợ cậu cái gì không băng!”
Lý Hạo mặc kệ bọn họ nói:”Mua sữa bò đi, bớt cay!”
Chúc Nam Tinh gật đầu.
Kỳ Hạ đi theo đứng dậy:”Tôi đi cùng các cậu!”
Chúc Nam Tinh lắc đầu, “Không cần,có Đồng Đồng cùng đi rồi!”
Kỳ Hạ nhướng mày, lẳng lặng nhìn Chúc Nam Tinh.Chúc Nam Tinh chột dạ rời tầm mắt, đứng ngẩn người.Kỳ Hạ cũng không khó xử,ngồi xuống,nói với chu Thư Đồng:”Vậy cậu đi cùng cậu ấy!”
Chu Thư Đồng một bên kéo Chúc Nam Tinh chạy ra ngoài, một bên vỗ ngực đảm bảo:”Tội đồ, tội đồ, làm như tôi là tội đồ không bằng”
Tôn Dương cười ngắc nghẻ, lập tức bị ánh mắt sắc như dao của Kỳ Hạ phóng tới.
Ở siêu thị, Chúc Nam Tinh lơ đễnh trả tiền.
Chu Thư Đồng thấy vậy liền hỏi:Sao vây?
Mọi chuyện hòa hảo như vậy tại sao lại có chút không vui?
“Đồng Đồng,cậu có thấy trong chuyện này tớ làm sai không?”Chúc Nam Tinh đột nhiên hỏi, “Hôm nay đã suy nghĩ rất nhiều rồi vẫn không thông!”
“Sao không thông?”
“Tớ có phải …….nghĩ nhiều quá không?”Chúc Nam Tinh nói, “Kỳ thật cậu ấy cũng chư nói cái gì, cũng chưa làm gì cả,là chính tớ không đi hỏi không nói, cùng cậu ấy giận dỗi!”
“Cậu có thể lắng nghe cậu ấy trước!” Chu Thư Đồng cười:”Thật ra tớ và Tôn Dương cũng hay như vậy. Hoặc có lẽ con gái đều giống vậy, suy nghĩ nhiều, nhưng lại không muốn làm người chủ đông giải thích.Tôn Dương ngốc thôi rồi,cái gì cũng phải rõ ràng mới đi xin lỗi, mặc dù có vẻ hơi gượng ép. Nhưng Kỳ Hạ thông minh hơn rất nhiều,cậu ấy nhất định sẽ làm cả hai đều thoải mái!”
Chúc Nam Tinh rũ mắt,lòng vẫn áy náy. Cả hai đều sai, nhưng cô lại là người sai trước.Nghĩ như vậy, Chúc Nam Tinh khẽ thở dài.
“Quên đi, về thôi!”Chúc Nam Tinh nói.
“Ừm”
Hai người đi về phía tiệm lẩu.
Ngay trước cửa tiệm có một quầy gia vị, Chúc Nam Tinh và Chu Thư Đồng bước ngang qua đi vào phòng riêng.Bỗng nhiên phía đối diện xuất hiện một người.Chúc Nam Tinh không thấy rõ,chỉ cảm thấy trước mắt thoáng đỏ bừng,không kịp đề phòng.Người kia đang cầm bát gia vị trong tay, đột nhiên va vào Chúc Nam Tinh làm văng tung tóe,cả chai sữa rơi xuống.
“quái lạ, không có mắt à?”
Chúc Nam Tinh choáng váng nhìn lên, kinh hãi.
Sao, sao lại là người này.
“Yo, quả là có duyên nha!”
Là hồi khai giảng gặp qua tên tóc đỏ này ở cổng trường.Chúc Nam Tinh hoảng hốt, lùi về phía sau.Không nghĩ lại gặp hắn lần nữa.Cô ngơ ngác ngẩng đầu, biểu cảm cứng đờ.Là người cao to ở đội năm nhất.Hắn mặc quần áo bình thường vào trông càng đô con hơn.
“Ơ, học tỷ?”
Giọng nói của hắn nghe hung dữ hơn cô tưởng,mắt lại rất nhỏ,cúi đầu nhìn Chúc Nam Tinh, cô không tự chủ được có chút sợ hãi.
Chu Thư Đồng không biết tên tóc đỏ kia là ai nhưng biết người to con này, trong lòng mắng” đm” một tiếng, nghĩ xong đời rồi.