- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Rất Đáng Yêu
- Chương 34
Tôi Rất Đáng Yêu
Chương 34
Edit:RossChỉ có em mới làm tôi tức giận........duy nhất là em!Bóng tối khuếch đại lên mọi giác quan và cảm xúc của con người,tóc khẽ cọ vào chóp mũi, để lại một mùi gay nồng khó chịu.
Kỳ Hạ ngả người ra sau,cửa vẽ lên một đường cong hoàn hảo,yết hầu nhô cao lạnh lùng cũng rất quyến rũ.
Cậu duỗi tay ấn vào túi xách trên người Trần Giai Ni nhẹ nhàng đẩy ra.Hai người lập tức kéo ra khoảng cách,Kỳ Hạ nheo đôi mắt lại:”Trần Giai Ni, đừng kiếm chuyện với tôi.”
“Kỳ Hạ, đã lâu không gặp!” Trần Gia Ni cười cười,chỉ lùi về sau một chút,vén lọn tóc con trước mặt:”Hôm nay không đi làm,sớm biết cậu tới quán bar,bảo làm không công cũng làm!”
Kỳ Hạ mỉm cười tiến lại gần, ghé vào tai Trần Giai Ni, thanh âm trầm thấp nhưng lại rất rõ ràng.
“Hôm nay có thấy một cô gái không?”
“Là người của tôi!”
Trần Giai Ni sửng sốt,dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đáy lòng vẫn nổi lên một tia kinh ngạc.
Những người biết tới Kỳ Hạ ở Thanh Thành, đều biết Kỳ Hạ hỗn.
Con gái lấy cậu như nam thần,còn con trai lấy cậu ra làm đối tượng để tôn thờ sùng bái hoặc ghen ghét đố kị,nhưng không một ai có thể dễ dàng tiếp cận được.Nhóm bọn họ, dần dà, giống như một tiểu đoàn nhỏ bất khả xâm phạm.Một số nữ sinh còn nghi ngờ Kỳ Hạ căn bản không thích con gái. Nhưng không ngờ rằng mới chuyển trường có đúng một học kỳ, đã đem bạn gái tới?
“Người của cậu?” ” Trần Giai Ni bỗng nhiên nghiêng đầu,nhìn về một góc:”Là cô ấy?”
Kỳ Hạ dừng lại, nhíu mày.
Cũng quay đầu, đưa mắt nhìn thấy Chúc Nam Tinh đằng xa.Trong hành lang dài, dưới ánh đèn mơ hồ của sảnh toilet, cô đứng thẳng người, hai mắt mở to, không một biểu cảm.
Kỳ Hạ trong lòng cả kinh,lập tức đẩy Trần Giai Ni ra.
Trần Giai Ni loạng choạng, ở khoảng cách xa, cùng Hồ Mộc liếc mắt.Khóe miệng gợi lên một tia mỉa mai châm chọc,giơ tay vỗ vai Kỳ Hạ, xoay người rời đi.
Đối với Kỳ Hạ thà quý trọng còn hơn tuột mất
Cô luôn ý thức về bản thân, và thậm chí về loại tưởng tượng này, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Khi Trần Giai Ni rời đi,Kỳ Hạ lập tức có phản ứng, cậu hoàn toàn không ngờ rằng sẽ gặp Chúc Nam Tinh trong hoàn cảnh này.Muốn giải thích, nhưng không biết lấy tư cách nào ra để giải thích.
Nhưng cố tình, Chúc Nam Tinh cũng không biểu hiện khổ sở lắm.
Nhất thời, Kỳ Hạ có chút tức giận.Sự thờ ơ này khiến trái tim Kỳ Hạ vốn dĩ đang treo trên cổ họng vì Chúc Nam Tinh mà rơi xuống ngàn trượng.
Cô cụp mắt, mi khẽ rung,cảm giác toàn bộ cơ thể bị một nỗi vô hình nào đó nuốt chửng.Vừa rời cô đã kiên định trả lời Hồ Mộc:”Thế giới của cậu ấy, từ nay về sau sẽ là ở Hoa Thành”
Cô sai rồi, nơi này mới là thế giới của Kỳ Hạ.
Kỳ thật mới có một ngày ngắn ngủi, cô cảm thấy Kỳ Hạ có chút xa lạ.Điều mà Hồ Mộc muốn nói không phải là cô có bằng kongf bước vào thế giới của cậu không mà đơn giản chỉ là cô không thể bước vào.
Một lúc lâu, Chúc Nam Tinh nở một nụ cười cứng ngắc,cô ngẩng đầu, cách một khoảng không gian thiếu sáng cùng Kỳ Hạ đối mặt.
Sau đó chậm rãi giơ tay:”Tôi cái gì cũng chưa thấy!”
Lời nói vừa rơi xuống, ánh mắt Kỳ Hạ liền chìm xuống,cậu sải bước tới tóm lấy cổ tay Chúc Nam Tinh:”Làm gì có chuyện gì! Cậu còn muốn nhìn thấy cái gì?”
Chúc Nam Tinh nghiêng đầu, không nói.
Kỳ Hạ không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, nghiến răng nghiến lợi hận rèn sắt không thành thép, không buông tay cô ra.
Quay đầu nói với Kỳ Hạ:”Nói với bọn họ một tiếng, chúng tôi đi trước!”
Hồ Mộc nhìn Kỳ Hạ, trầm mặc mấy giây,không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.Thang máy ở ngay phía sau góc toilet, Kỳ Hạ lôi Chúc Nam Tinh đi cũng không quay đầu lại.Hồ Mộc dựa vào tường, cảm thụ sự lạnh lẽo.Cô cúi đầu xuống,trên làn da trắng nõn, đôi mắt hiện lên cực kỳ u ám.
“Có tác dụng gì?” Giọng Cao Sâm truyền đến từ phía sau.
Khói từ đầu ngón tay sắp cháy hết rồi.
Một cảm giác nóng bỏng truyền đến cổ tay, điếu thuốc bị lấy đi.
Hồ Mộc chớp chớp mắt, “Không sao, hữu dụng hay vô dụng, ít nhất cũng có kết quả.”
“Chị biết nếu Kỳ Hạ phát hiện____” Giọng Cao Sâm mang theo tức giận.
“Thì?” Hồ Mộc quay đầu lại,trức tiếp đối diện với ánh mắt Cao Sâm:”Hôm nay sinh nhật Hồ Khê, Kỳ Hạ có nhớ không?”
Cao Sâm há hốc miệng, không nói nên lời.
“Cậu ấy không chỉ không nhớ rõ sinh nhật của Hồ Khê,mà cậu ấy cũng không nhớ rõ của tôi!” Hồ Mộc tự cười nhạo bản thân:”Cậu nói đúng,tôi đang cố chấp cái gì, chính tôi cũng không biết.Thật sự nó có đáng cho Hồ Khê không? Có lẽ không! Nhưng bây giờ chuyện này cũng không còn quan trọng nữa!”
“Cao Sâm,đừng lãng phí thời gian trên người tôi!”Hồ Mộc nói, “Cậu và tôi, vốn dĩ không chung đường!”
Gương mặt Cao Sâm hiện lên một tầng kinh hãi,cậu bắt lấy cánh tay Hồ Mộc:”Tại sao không? Chẳng lẽ chị là người ngoài hành tinh à?”
Hồ Mọc cười, đêm tay kia đặt lên mu bàn tay Cao Sâm:”Cậu xem, chúng ta vốn dĩ không giống nhau!”
“Tôi mặc kệ!” Cao Sâm một tay ấn Hồ Mộc vào tường,mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, cúi đầu xuống, cắn môi cô.
Trong một góc.
Có hai cái bóng
Chúc Nam Tinh dựa chặt lưng vào tường,thậm chí không dám thở mạnh.
“Đi thôi!”Kỳ Hạ buông hai tay đang bịt tai Chúc Nam Tinh ra.Chúc Nam Tinh đỏ mặt đuổi theo.
Hai người bước vào thang máy,cửa thang máy đóng lại, Chúc Nam Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ý họ là sao?” Chúc Nam Tinh thực sự nghe không hiểu,cũng không hiểu tại sao Kỳ Hạ lại lôi cô đi nghe lén cuộc trò chuyện của Hồ Mộc với Cao Sâm,:”Hồ Khê là ai? Sao cậu lại không nhớ ngày sinh nhật của cô ấy?”
“Cậu chỉ nghe lén được mỗi mấy cái này?” Kỳ Hạ lười nhác nhìn Chúc Nam Tinh, sau đó giơ tay lắc đầu cô:”Bên trái là nước, bên phải là bột mì.”
“Đừng lắc nữa, nếu không sẽ trở thành bột nhão!” Chúc Nam Tinh thuận tiện nói tiếp.
Nói xong khuôn mặt nhỏ lại nhăn, bất mãn nhìn Kỳ Hạ.
Tâm trạng không tốt của Kỳ Hạ bị khuôn mặt nhỏ này vớt vát lại,khóe miệng nở nụ cười.
Ra khỏi KTV, gió lạnh liền thổi.
Trên đường có rất ít người đi bộ,chỉ lác đác vài chiếc taxi dừng trước cửa.
“Buồn ngủ à?” Kỳ Hạ hỏi.
Chúc Nam Tinh lắc đầu,dầu óc giờ chỉ lẫn lộn cuộc đối thoại của Cao Sâm với Hồ Mộc.Giờ đi hỏi Kỳ Hạ chắc chắn cậu ta sẽ cười nhạo,bọn họ nói chuyện hẳn là có ẩn ý gì đó.
Đáng tiếc……..cô nghe không có hiểu.
Chúc Nam Tinh ủ rũ gục đầu.
“Đi dạo một lúc không?”Kỳ hạ dừng lại, nhân tiện túm lấy Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh ngốc ngốc ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt nhìn Kỳ Hạ.
Ánh mắt Kỳ Hạ trên mặt Chúc Nam Tinh, giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, mũ và bịt tai.Chúc Nam Tinh không mang găng tay,trong gió lạnh, những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô đỏ ửng lên vì lạnh.Kỳ Hạ cau mày, tóm lấy hai tay nắm chặt trong lòng bàn tay mình hà hơi.
“Lần sau ra ngoài nhớ mang theo găng tay.”
Mặc dù nó cũng không có tác dụng mấy, nhưng Chúc Nam Tinh cảm thấy cả trái tim mình cũng được ủ ấm.Cô nhìn thấy bàn tay mình đang được cậu bọc lấy, khóe miệng bất giác cong lên.
Có lẽ là … vì mười ngón tay kết nối với trái tim.
“Cậu cũng đâu có mang?”Chúc Nam Tinh chu môi:”Tay cậu không lạnh à?
“Bởi vì dương khí của tôi rất mạnh.”
“Dương khí mạnh?” Chúc Nam Tinh khó hiểu, ngay sau đó liền bừng tỉnh:”Ồ, nam là dương, nữ là âm.”
Kỳ Hạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của cô gái trước mặt,khóe môi nhếch lên, không giải thích sâu, màà nhướng mày đầy ẩn ý:”Hiểu ra được không ít!”
“Đương nhiên.” Chúc Nam Tinh vô cùng kiêu ngạo.
“Nếu thông minh như vậy? Cậu còn nghe được cái gì ngoài việc tôi không nhớ sinh nhật của Hồ Khê không?”Kỳ Hạ hỏi.
“Ách….”Chúc Nam Tinh nhìn xung quanh, lén lút hỏi:”Cao Sâm có phải thích Hồ Mộc không?Hai người bọn họ đang yêu đương? Bọn họ phải chia tay?”
“Không nói.” Kỳ Hạ xoa hai lần mới hét tay Chúc Nam Tinh vào trong túi áo.
“Hả?!” Chúc Nam Tinh ngạc nhiên:”Không nói đến ____cái kia sao?”
Kỳ Hạ đôi mắt nhíu lại, không nhịn được nhếch khóe môi:”Cái nào?”
“A” Chúc Nam Tinh không nói được, đánh vào vai Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ nhướng mày,:”hậc! Không nhìn ra cậu bây giờ!”
Chúc Nam Tinh sắp điên lên vì bị Kỳ Hạ trêu chọc, đuổi theo câu:”Cái kia rốt cuộc là như nào?”
“Cao Sâm thích Hồ Mộc.” Kỳ Hạ lúc này mới chậm rì rì nói:”Có một số việc, không cần đợi đến khi yêu mới có thể làm.”
Chúc Nam Tinh khϊếp sợ mà trừng mắt, hít hà một hơi, nháy mắt bưng kín miệng.
“Yo, như thế nào? Tôi sợ mình cũng …”
“A! Cậu không được phép nói bậy!”
Chúc Nam Tinh nhảy dựng lên che miệng Kỳ Hạ lại,lời nói của Kỳ Hạ lập tức bị đánh gãy.
Lòng bàn tay mềm mại dán lên môi.Cảm thấy kỳ lạ. Khi phản ứng xong, cả hai người đều sửng sốt.Chúc Nam Tinh nhanh chóng bỏ tay ra,đút vào trong túi, cúi đầu, lẳng lặng đá trên mặt đất.Kỳ Hạ thu hồi cảm xúc,một lúc lâu sau mới thỏa mãn thở dài: “Chậc chậc.”
Mà Chúc Nam Tinh còn đang nghĩ, không, không, không, việc này nhất định phải sau yêu đương mới được làm.
Chúc Nam Tinh, mày phải nhịn xuống!
Đi thêm một đoạn, Kỳ Hạ lo Chúc Nam Tinh bị lạnh lên mở điện thoại gọi taxi.
Chờ xe,Kỳ Hạ nói: “Cô gái vừa mới đến, hẳn là do Hồ Mộc gọi tới!”
Chúc Nam Tinh còn chưa phản ứng kịp “Hả!?”Sau đó hỏi: “Tại sao?”
Kỳ Hạ nhẹ nhàng nhíu mày, nhớ tới mấy lời vừa rồi của Hồ Mộc,trong lòng không chắc chắn:”Khả năng….Hồ Mộc thích tôi!”
Chúc Nam Tinh nghe điều này không quá ngạc nhiên, còn nghĩ đó là điều hiển nhiên.
Kỳ Hạ rất tốt, cũng rất đẹp trai.
Con gái thích cậu là chuyện bình thường.
Ngay cả cô còn thích cậu.
“Hồ Khê là ai?”
“Em gái Hồ Mộc” Kỳ Hạ đạc biệt không muốn nói chuyện này với Chúc Nam Tinh, giải thích qua loa:”Bởi vì sự mà đã cố qua đời.”
“Ồ” Chúc Nam Tinh tiếc nuối thở dài.
Lúc này, xe tới
Trước khi lên xe,Kỳ Hạ giữ chặt cánh tay Chúc Nam Tinh:”Chẳng nhẽ vừa rồi cậu hiểu lầm tôi?Tôi rất trong sạch, hiểu lầm tôi là phải chịu trách nhiệm với cuộc đời tôi đấy!”
Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt, khẩu thị tâm phi phủ nhận: “Không có nha!Không có khả năng! Cậu đang nói nhảm gì vậy?”
Sau khi lên xe,Chúc Nam Tinh mới có phản ứng.
A, Kỳ Hạ vừa nói là_____
Ai
Chúc Nam Tinh lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Kỳ Hạ, tôi hiểu nhầm! Thực sự hiểu nhầm!
Tôi có thể chịu trách nhiệm được!
Sau khi về đến nhà, Kỳ Hạ nhường phòng mình cho Chúc Nam Tinh, còn cậu tới phòng dành cho khách.Chúc Nam Tinh vốn dĩ muốn hỏi ngày thường ba Kỳ Hạ sống ở đâu, nhưng sợ nhắc tới sẽ làm cậu buồn.
Buổi tối hai người nói chúc ngủ ngon liền ai về phòng nấy,Chúc Nam Tinh chui vào chăn bông của Kỳ Hạ.
Có lẽ chăn toàn mùi của cậu, Chúc Nam Tinh có chút khó ngủ.Cô nhấc điện thoại lên nhìn, đã mười một giờ.
Không biết Đồng Đồng đã ngủ chưa.
Chui vào trong ổ chăn, gửi tin nhắn:”Đồng Đồng cậu ngủ chưa?”
【 vẫn chưa, Năm mới vui vẻ nha ngôi sao nhỏ 】 Đồng Đồng còn chưa ngủ.
Chúc Nam Tinh nghĩ nghĩ, hỏi: “Đồng Đồng, nếu hai người yêu nhau có thể……chụt chụt sao?”
Hai chữ kia Chúc Nam Tinh đánh không được, chỉ nhìn thôi cũng khiến cô khó thở rồi!
【 ha?Ý cậu là hôn môi á? 】
“Đúng vậy đúng vậy.” Chúc Nam Tinh nhắm mắt ấn bàn phím.
【 Cậu cùng ai hôn môi? 】
“Tớ không có!!!”Chúc Nam Tinh muốn đột quỵ,cô lôi chăn ra thở hổn hển.
Ngay sau đó Chu Thư Đồng trực tiếp gọi điện. Nhạc chuông điện thoại đặc biệt chói tai trong màn đêm yên tĩnh, Chúc Nam Tinh giật mình, hất tay ném điện thoại xuống đất.
Cô vội vàng nhặt lên, kết nối.
Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Kỳ Hạ có chút hoảng loạn, “Làm sao vậy?”
Điện thoại bên kia im lặng vài giây,tiếng gầm kinh ngạc của Chu Thư Đồng vang lên.
“Kỳ Hạ hôn cậu!!!!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Rất Đáng Yêu
- Chương 34