- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Rất Đáng Yêu
- Chương 30
Tôi Rất Đáng Yêu
Chương 30
Edit:Ross
Ngày 22/12, trường phát phiếu điểm.
Do trời rất lạnh, nhà trường yêu cầu không cho học sinh đi học, mà trực tiếp niêm yết bảng điểm về mỗi lớp.
Buổi sáng, Chúc Nam Tinh vẫn chưa tỉnh,nghe được tiếng gõ cửa mới mơ mơ màng màng ngồi dây, nheo mắt mở cửa.
Kỳ Hạ mặc quần áo thể thao đứng ở ngoài, tóc hơi ướt,lõa xõa trước trán che khuất đi tầm nhìn.
Cậu khẽ thở dài, mái tóc rối hơi phồng lên, đôi mắt sáng ngời.
“Khi nào ra ngoài chơi?”
Chúc Nam Tinh còn chưa tỉnh “A”, ngáp một cái”Đi chơi gì?”
Kỳ Hạ nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô gái trước mặt, mái tóc mềm mại rũ xuống trước ngực, lộ ra một đường cong tuyệt mỹ. Cậu liếc nhìn rồi nhanh chóng di dời tầm mắt.
“Có điểm rồi!” Kỳ Hạ dùng lòng bàn tay che mặt Chúc Nam Tinh lại, rồi nhẹ nhàng đẩy cô vào phòng.Chúc Nam Tinh lập tức tỉnh táo, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, ngón tay mềm mại không xương với lên cổ tay Kỳ Hạ:”Có rồi?Khi nào thì nhận được? Hai hôm nay à?”
Buổi sáng, trong nhóm lớp đã rục rịch, có người vui người buồn, duy nhất Chúc Nam Tinh lại không thấy đâu.
Kỳ Hạ đoán cô chắc vẫn còn ngủ say chưa tỉnh:”Không cần tới lấy, tôi cho cậu xem!”
Chúc Nam Tinh đột nhiên căng thẳng, thân thể nhỏ nhắn thẳng tắp, nuốt nước bọt,lẳng lặng nhìn Kỳ Hạ.Cô trông rất nghiêm túc, những ngón tay mảnh mai trắng nõn xoắn vào nhau,không ngừng cắn móng tay.
“Ở trong nhóm lớp, tự mình xem!”
Kỳ Hạ ngừng trêu chọc cô, tùy ý ngồi trên thảm, một chân co lại, một chân hơi duỗi ra. Cả người đều toát lên dáng vẻ lười biếng vươn vai, thân trên dựa vào thành giường.
Không biết nguồn năng lượng này có truyền tới Chúc Nam Tinh hay không, nhưng trong khoảng thời gian đó, cô không hề có một chút khẩn trương nào.
Kỳ thật sau khi thi xong có đối chiếu đáp án, hơn nữa tâm trạng lúc thi cũng không tồi, trong lòng cô lại khá tự tin.
Ngay sau khi mở điện thoại ra, vô số thông báo nhóm hiện lên. Chúc Nam Tinh hít một hơi thật sâu, mở album nhóm, ấn vào tập tin mới nhất.Cô di cho màn hình phóng to ra,tên ở cột đầu tiên rất bắt mắt.
Kỳ Hạ!!!
Đó là Kỳ Hạ!
“Cậu đứng nhất đó!”Chúc Nam Tinh mở to mắt, còn quên luôn xem điểm của mình.Cô quỳ xuống thảm, có chút hưng phấn kích động, bàn tay nhỏ bé đặt lên đầu gối Kỳ Hạ, theo bản năng lắc lắc.
Giống chú mèo nhỏ đang ra sức lấy lòng chủ nhân của nó.
Toàn thân mềm mại, chỉ có cặp mắt kia, đen nhánh ướŧ áŧ, lấp lánh ngàn trượng.Kỳ Hạ nhìn đến tâm ngứa ngáy,hai tay thả lỏng đặt lên giường, ngả người về sau,cằm khẽ nâng lên, có chút đắc ý.
“Hừ!”
Chúc Nam Tinh:”Tôi đã nhìn qua rồi, danh sách học sinh top 1 nha!”
“Không phải” Kỳ Hạ phủ nhận.
“Hả?!” Chúc Nam Tinh không tin là mình đã nhìn sai,mở điện thoại một lần nữa xem ảnh.
Toán 140 điểm còn không phải là đứng nhất?
Cô di chuyển tầm mắt xuống phía dưới một chút, lướt qua một số điểm,dừng lại, lướt lên.
Một trăm bốn mươi mốt_ Ai?
“Á” Chúc Nam Tinh hít một hơi, nghi hoặc mà nhìn chằm chằm.
Cô ngẩng đầu nhìn Kỳ Hạ, chỉ thấy mắt cậu hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên, dáng vẻ toàn là tự hào!
Kỳ Hạ cười nhẹ,dịu dàng véo lấy má Chúc Nam Tinh:”Chúc Mừng!!”
Trong giây tiếp theo,Chúc Nam Tinh hét lên, chạy ra ngoài, hướng về phía cửa phòng ba mẹ mình, mở cửa, lao lên giường.
“A, ba mẹ ơi con thi Toán được 141 điểm!” Chúc Nam Tinh chen vào giữa Chúc Cửu Tứ và Trình Ninh Diệc, ưỡn ngực tự đắc:”Hơn Kỳ Hạ một điểm lận đó!Haha Con là số một trong lớp!số 1 môn Toán nha!”
Chúc Cửu Tứ cả hôm qua đi uống với bạn bè nên sáng nay có hơi đau đầu.
Tiếng động bất ngờ khiến ông giật mình sợ hãi, nheo mắt tìm cặp kính trên đầu giường, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, liền bắt gặp ánh mắt rực rỡ trên gương mặt nhỏ nhắn của con gái.
“Tuyệt quá!”
Trình Ninh Diệc hiển nhiên tập trung vào điểm mấu chốt hơn:”Kỳ Hạ?Kỳ Hạ đạt 140 điểm!!!?”
Giọng điệu khá kinh ngạc.
Chúc Cửu Tứ lúc này mới có phản ứng:”Điểm của Kỳ Hạ cao vậy.”
“Vâng!!”Chúc Nam Tinh lăn qua ôm mẹ:”Thành tích của cậu ấy rất tốt,tháng này cậu ấy vẫn luôn dạy kèm con môn Toán đó!”
“Hẳn là thằng bé đã lãng phí thời gian của mình chỉ để dạy kèm con,vì vậy mới thiếu mất một điểm!”Chúc Cửu Tứ nói.
Trình Ninh Diệc nghe có lý, liền gật đầu, đứng dậy:”Vậy hôm nay phải đích thân xuống bếp làm đồ ăn ngon cho Kỳ Hạ!”
Chúc Nam Tinh nghe xong liền thấy áy náy hơn là vui mừng, lập tức đứng dậy, hướng Chúc Cửu Tứ xin:” Hai ngày nữa con cùng Đồng Đồng và các bạn sẽ đi chơi, à còn có cả Kỳ Hạ nữa!”
“Đừng đợi hai ngày, mai luôn đi, đừng để chậm trễ Tết Nguyên Đán!” Chúc Cửu Tứ sờ đầu Chúc Nam Tinh.”Mau đi đi, thu xếp một chút!”
“vâng ạ!” Chúc Nam Tinh vui vẻ nhảy ra khỏi giường, lao về phòng.
Không nghĩ tới Kỳ Hạ vậy mà vẫn chưa đi, đang ngồi ở chỗ cũ chơi game.
“Cậu chơi gì vậy?”
Chúc Nam Tinh tiến gần, cùng với một mùi sữa nồng xộc vào mũi Kỳ Hạ. Cậu lơ đễnh ngẩng đầu:”Mới uống sữa bò à?”
“Không có, tôi vừa qua phòng tắm đánh răng!” Chúc Nam Tinh há miệng hà hơi “Mùi hương không thơm lắm!”
Kỳ Hạ liếʍ khóe miệng, vừa định nói gì đó,bỗng một giọng phát ra từ trong micro của điện thoại.
“mẹ kiếp! kem đánh răng có thơm không?”Một giọng nam trong trẻo vang lên.
Chúc Nam Tinh “hừ!” một tiếng,vươn đầu nhìn điện thoại,” cậu đang ở Liên Mạch à?”
“Ồ, tuyệt thật, còn biết ả Liên Mạch cơ đấy!”Kỳ Hạ bật cười, giọng trêu đùa.
“Đồng Đồng và mọi người thường chơi!” Chúc Nam Tinh nhìn vào màn hình một lần nữa:”Hình như cái gì mà Tuyệt địa trốn sát!”
“Phụt!”Một thiếu niên lại xuất hiện,là một giọng khác với giọng vừa rồi.Giọng hơi chói, gần như không thể cười được:”Ừ, game tuyệt địa đào vong cùng liên minh đại trốn gϊếŧ, bao giờ thì boss onl đây,Tao nhất định sẽ là người đầu tiên!”
Chúc Nam Tinh biết mình lại làm trò cười, đỏ mặt,khoanh chân ngồi xuống, khiêm tốn nghiên cứu.
Cô ngoái đầu nhìn, các ngón tay Kỳ Hạ linh hoạt lướt hai bên trái phải điện thoại,thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng lưu loát trong game.
“Này! Nhìn cái hộp đó kìa! Nó siêu lớn! Còn có màu xanh nữa!”
Sau khi nhìn được một lúc, Chúc Nam Tinh liền chiêm nghiệm ra một điều, nếu gϊếŧ được một mangj, tư nhân sẽ biến thành cái hộp, trong hộp sẽ có rất nhiều đồ,vậy cái hộp lớn như vậy chắc cahwsn se có rất rất nhiều đồ a!
“Đi thôi!” Hạ Nham do dự:” Nhìn cái ao kìa! tao đi liếʍ ảnh mình đã, lát nhảy dù!”
“Chết tiệt! Tiểu tử mày có cái gì đẹp trai đâu! Tao rủa mày có tư cách thì cứ nhìn chằm chằm đi!” Vạn Trì bất lực mắng.
Hai người anh một câu tôi một câu,đến khi nghe giọng Kỳ Hạ:”Cô gái nhỏ nhà tao đang nhìn đấy, ở đấy mà liếʍ liếʍ cái gì? Lăn!”
Dứt lời! Chúc Nam Tinh liền thấy Kỳ Hạ bắt đầu nhảy rồi chạy, cuối cùng ngồi xổm xuống cạnh dù nhảy.
Chúc Nam Tinh:”Quần áo!”
Vạn Trì:”Mẹ nó, trang phục phúc lợi!”
Hạ Nham:”Anh, Kỳ ca,còn gì bằng nữa, mau cho các em vào xem đi!”
Kỳ Hạ trang bị không tồi,chỉ lấy một ít đạn sử dụng được,khoác lên người áo màu xanh lá, xoay người rời di”
Tại thời điểm này, đã lọt vào vòng chung kết rồi,không ít người nhìn chằm chằm đợt nhảy dù lần này.
Khu vực an toàn lại nằm trong phạm vi của bọn họ,lính được phân ra làm bốn nhóm,ngắm độ cao và tầm nhìn xa, áp lưng vào nhau.
Kỳ Hạ một thân mặc toàn đồ phúc lợi, hòa hợp hoàn hảo với cỏ cây. Cậu chịu trách nhiệm đưa mọi người khắp nơi,Hạ Nham phụ trách ngắm bắn,Vạn Trì đang câu cá ở kia.
“Không phải trò chơi này cần bốn người sao?” Chúc Nam Tinh hỏi.Giọng cô nhẹ nhàng trong trẻo, làm giảm bớt sự căng thẳng trong trận chung kết.
Vạn Trì cười nhạo:”Cao Sâm,mày cái đồ ăn hại, mau lăn ra đây!”
“Fuck you!” Thanh âm này có chút ôn nhuận,khẩu khí mắng người như thế này thì có thể tưởng tượng được vẻ mặt bất lực sinh khí của người này.
“Cậu đã gặp bọn họ rồi!?” Kỳ Hạ gϊếŧ địch không quên giải thích:”Ở chỗ Hồ Mộc”
“Này, là em gái nhỏ kia sao!” Vạn Trì tiếp tục nói:”Hi, em gái quả thật rất kawaii~”
Chúc Nam Tinh thấy người này rất giống tính của Tôn Dương, nói không ngừng:”Xin chào, cậu cũng rất đáng yêu!”
Khi giọng nói rơi xuống, mọi người đều thấy Kỳ Hạ bị thương, không bắn trúng người.Vậy đó, chả biết vì trơn trượt hay sao mà cả người rơi từ trên cao xuống, mất nửa cột máu.
“Fuck!”Kỳ Hạ nhìn chằm chằm mình ngã xuống đất,:”Mau đến giúp tao!”
Vừa nói cậu vừa đáp điện thoại sang một bên, móc túi lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng.
Chúc Nam Tinh lập tức găn cản:”Trong phòng không hút thuốc!”
Kỳ Hạ nhìn qua, mày kiếm nhíu lại, đáy mắt hiện một tia khó chịu:”Tôi có hút đâu!”
Chúc Nam Tinh bẹp miệng.Kỳ Hạ cười một cái, đưa tay nhéo miệng cô:”Lớn rồi còn giở trò dỗi của trẻ con à!”
Chúc Nam Tinh nghĩ tại cô mà cậu mất máu, chán nản gật đầu.Đúng lúc này, trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng nhạc, cô nhìn thấy trên màn hình hiện lên tám ký tự: “Đại cát đại lợi, buổi tối ăn gà.”
Vạn Trì hét lên,như bà Vương đi bán dưa mà khoe khoang:”Chúc mừng trai đẹp Vương Trì đã trở thành MVP của game này!”
Kỳ Hạ đuôi lông mày khẽ ép xuống khó chịu”tsk”,”Không chơi nữa!”
“Khi nào thì Kỳ ca quay lại!” Vạn Trì nói:”Hai ngày trước tao có gặp một đàn em cùng trường, dáng người chậc lả lướt!”
“Năm mới!” Kỳ Hạ trả lời có lệ, thoát game.
Chúc Nam Tinh nghe được câu trả lời của Kỳ Hạ, cảm thấy hụt hẫng, mặc dù cậu chỉ trả lời khi nào thì về, cũng không có nói sẽ đi gặp em gái kia không.
Hẳn là sẽ đi đi.
Cô rũ mắt, đáy mắt hiện lên một tầng ghen tuông nhàn nhạt.
“Khi nào đi chơi?” Kỳ Hạ hỏi
Chúc Nam Tinh thất thần, “ Ngày mai!”
Kỳ Hạ “Ồ” một tiếng, đứng dậy, “Tôi về đi tắm!”
“Ừ” như cũ thất thần.
Trước khi đi, Kỳ Hạ dựa vào khung cửa, bên tai còn treo điếu thuốc, mái tóc đen nhánh của thiếu niên được cậu vuốt lên.Lộ ra đôi mắt đen láy, lông mày càng rõ ràng.
“Này, tôi có đáng yêu không?”
Chúc Nam Tinh sửng sốt,nhớ tới lời vừa nói với Vạn Trì, hai tay bụm miệng, đẩy người kia ra ngoài.”
Vừa đóng sầm cửa, giọng nói liền vang lên:” Chả đáng yêu tẹo nào!”
Kỳ Hạ ngoài cửa chấn động, không tài nào giải thích được:”…..?”
*
Tối hôm trước khi đi chơi,Chúc Nam Tinh đã không ngủ được vì quá phấn khích,trong lúc đó, cô còn tải tuyệt địa cầu sinh còn rủ Chu Thư Đồng chơi cùng cô suốt một đêm.
Kết quả qua một đêm, cô đã được trải qua rất nhiều phương pháp chết, bao gồm không giới hạn như rơi từ độ cao xuống đất, bị đầu độc chết, chết đuối, bị đánh chết bằng chảo, bị đánh chết bằng nắm đấm …
Đây là lần đầu tiên Chu Thư Đồng gặp phải một lỗ đen như vậy,trước khi thoát game còn cảm thán:”Thật đáng giá,Đã mở khóa thành công nhiều phương thức chết khác nhau. Người khác cả đời cũng không đa dạng được như vậy.”
Chúc Nam Tinh: “……”
Buổi sáng 8 giờ, Chúc Nam Tinh bị đánh thức.
Tối hôm qua, cô đã dặn Chúc Cửu Tứ tới đánh thức cô,vì vậy không khóa cửa.
Cửa phòng mở ra, Chúc Nam Tinh nghĩ là ba mình nên chậm chạp xoay người, rúc vào chăn bông tiếp tục ngủ.Một góc chăn bị lôi ra, một làn hơi ấm áp phả vào.Chúc Nam Tinh nhắm chặt mắt, bất động nói:”Baba, cho con ngủ một lát, buồn ngủ chết mất!”
“Được, vậy chúng ta đi!”
Giongj nói trầm thấp, còn mang chút lười biếng của buổi sáng.
Gần như Chúc Nam Tinh liền bừng tỉnh.
Cô mở mắt, hàng mi đen dày cong vυ"t,trong mắt kinh ngạc.
“Tại, tại sao lại là cậu?”Chúc Nam Tinh theo bản năng ngồi dậy, kéo chăn bông lên che ngực.
Hành động của cô khiến Kỳ Hạ bật cười:”Mau thay quần áo! Cậu che cái gì?”
Chúc Nam Tinh nhìn xuống, thấy hành động trong vô thức của mình.
Trên mặt hiện lên một tầng nhạt đỏ ửng,lúng túng nhấc chăn bông lên, bước chân trần xuống đất.Bàn chân nhỏ, ngón chân tròn và trắng, khi bước lên gần như hòa lẫn với thảm trắng. Mu bàn chân hẹp và mảnh, cổ chân mảnh mai tinh xảo.Bộ đồ ngủ bằng lông cừu giúp làn da của cô thêm trắng và dịu dàng, nhưng chỉ lộ ra một mắt cá chân, gợi nhớ đến sự mềm mại của toàn bộ cơ thể.
Nói thẳng ra, thật không tốt khi thấy điều này vào buổi sáng.
Kỳ Hạ có chút luyến tiếc quay mặt đi,trầm mặc thở dài,nghĩ thầm sau này nên chú ý nhiều hơn.
Bỏ qua ấn tượng ban đầu Chúc Nam Tinh về cậu, cậu luôn như vậy, sợ có ngày không kiềm chế được.Có một tiểu bạch thỏ ngồi xổm bên cạnh sói, suốt ngày nhảy nhót, nếu cậu có chút thú tính cũng sẽ không thờ ơ.
Ăn cơm xong,đơn giản nói qua một chút về hành trình cho Chúc Cửu Tứ.
Vì điểm đến tạm thời nên không tiện đi tàu hay xe lửa lắm, đi ô tô đến thẳng thắng cảnh có vẻ nhanh chóng và tiện lợi hơn.Chuyến đi ngắn ngủi này kéo dài ba ngày hai đêm, hành trình chiều nay đã được sắp xếp ở công viên trò chơi, buổi tối mới lên núi.
Vì ở trên núi, nên buổi sáng có thể di chuyển đến xem mặt trời mọc.
Chúc Cửu Tứ biết có bốn người đi đã đặt trước phòng khách sạn, cùng vé vào cửa khu vui chơi.Trước khi đi còn đặc biệt dặn dò Chúc Nam Tinh chú ý an toàn, sau rồi mới theo Kỳ Hạ ra cửa.
10 giờ rưỡi, Chúc Nam Tinh cùng Kỳ Hạ xuất hiện ở bến xe.
Vừa bước vào phòng chờ, mới nhìn thoáng qua Chúc Nam tinh đã thấy ngay Chu Thư Đồng cùng Tôn Dương đang ngồi bên cạnh.
Chu Thư Đồng vẫn như mọi hôm, cột tóc đuôi ngựa, ăn mặc tối giản, giày thể thao cùng túi du lịch. Tôn Dương có một chút khác biệt,cậu mặc một chiếc áo khoác màu nâu sẫm,trên cổ còn quấn thêm khăn quàng cổ. Chiếc áo gió càng làm nổi bật lên dáng người cao gầy của cậu ấy, khiến cậu rực rỡ và năng động hơn rất nhiều.
“Đồng Đồng!” Chúc Nam Tinh vui vẻ hô lên,trên tay cầm túi bánh quy hạnh nhân vừa mua trong tiệm,”Đã ăn sáng chưa?”
“Chưa có ăn” Chu Thư Đồng không khách khí nhận một cái,hộc hằn cắn,ánh mắt toàn lệ khí.
Tôn Dương nhìn chằm chằm miếng bánh quy kia, cảm giác như cô ấy đang cắn mình vậy.Rốt cuộc không thể chịu nổi bèn lẩn sang bên cạnh Kỳ Hạ, tươi cười chào hỏi.
“Kỳ ca. chào buổi sáng!”
Kỳ Hạ liếc nhìn thời gian xuất phát,còn nửa tiếng nữa, cậu cân nhắc một chút:”Chơi một ván đi!”
“Được!” Tôn Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra, chuẩn bị vào mạng.
Chúc Nam Tinh nhìn bọn họ chuẩn bị chơi tuyệt địa cầu sinh, yếu ớt nói thêm:”Cho tôi chơi cùng nữa!”
Kỳ Hạ kinh ngạc nhướng mày,:”Chơi được không?”
Sau khi đổ thêm bánh ra đĩa hai lần,Chu Thư Đồng lấy di động chuẩn bị gia nhập, thuận tiện trào phúng một câu:”Trong hệ người cơ, cô ấy chơi khá giỏi!”
Cả Kỳ Hạ cùng Tôn Dương đều bật cười.
Người cơ là hệ thống trò chơi trên máy tính của người,hoàn toàn không gây hại gì cho người chơi,ngay cả khi bắn trúng bạn,một hoặc hai phát bắn cũng sẽ không gây hấn gì tới tính mạng. Hoàn toàn vô hại và không có sức chống trả.
Hoàn toàn là tới nộp mạng.
Chúc Nam Tinh có thể nghe thấy tiếng bọn họ giễu cợt mình,nhưng năng lực của cô chỉ có như vậy,thật không có gì để phản bác.
“Cho tôi theo với?”Chúc Nam Tinh bụm miệng:”Đừng để tôi chơi một mình!”
“Cho cậu theo, không có lý do gì không cho cậu theo cùng cả!” Kỳ Hạ giương đôi mắt bất cần lên:”Ai mà chả gánh thêm cậu!”
Trên thực tế, khi bạn đã quen với Kỳ Hạ, cậu ấy không hề ít nói, ngược lại còn rất hài hước,nhưng nếu hề hước quá thì lại là cái mồm mắc nợ!
Nhưng Chúc Nam Tinh ngược lại cảm thấy cậu đang bảo vệ những khuyết điểm của cô, mỗi khi có ai đó cười nhạo hay trêu chọc cô, cậu đều là người sẵn sàng đứng ra giải vây giúp.Mặc dù giọng điệu có thể thiếu đòn,nhưng khi nghe vậy Chúc Nam Tinh cảm thấy rất vui vẻ.Cảm giác như một hũ mật lớn, tự tay cậu đút cho ăn vậy.Kẹo trái cậy ngọt ngào tới tận tim
“Tiểu khả ái đáng yêu như vậy tại sao không cho theo được chứ! lát nữa có trang bị gì nhất định sẽ cho cậu!”Tôn Dương nói.
Chúc Nam Tinh tươi cười gật đầu, cảm ơn.
Đội bốn người,bởi vì Kỳ Hạ đẳng cấp cao, mà Tôn Dương cùng Chu Thư Đồng cũng không kém cạnh, thậm chí kết hợp rất ăn ý với nhau, nên gặp đa số đối thủ mạnh.
Khi Chúc Nam Tinh hạ cánh, bầu không khí có điểm khác so với lúc chơi một mình, liền cảm thấy rất lo lắng.Kỳ Hạ nhìn thấy cảm xúc của Chúc Nam Tinh liền giơ tay ra hiệu cho Tôn Dương đổi vị trí với cô. Tôn Dương im lặng đổi vị trí,Chúc Nam Tinh ngồi bên cạnh Kỳ Hạ cảm giác an toàn lập tức tăng lên.
Kỳ Hạ giải thích các cách chơi khác trong khi nhặt đồ cho Chúc Nam Tinh, chỉ giữ lại cho mình đúng một khẩu súng.
Chúc Nam Tinh:”Cần bộ sơ cứu không?”
Kỳ Hạ:”Cậu cầm đi!”
Chúc Nam Tinh:”Cậu không trang bị gì à!”
Kỳ Hạ:”Tôi không cần!”
Ở bên kia, Tôn Dương cùng Chu Thư Đồng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Tôn Dương:”Này này này, cậu dám trộm đồ của tôi!”
Chu Thư Đồng:”ai nổ súng trước thì là của người đó!”
Tôn Dương:”Có bộ y tế này, liền phát tài rồi!”
Chu Thư Đồng:”Tôi không đầy máu, đưa nó cho tôi trước!”
Tôn Dương:”Dựa vào đâu? Cậu tưởng bở vừa thôi, biến đi!”
Chu Thư Đồng:”Tin hay không tùy bạn,tôi chắc chắn sẽ dùng lựu đạn tự tay gϊếŧ bạn.”
Tôn Dương:”Tôi có xe,đâm chết bạn,lêu lêu lêu, bạn với tôi xem ai lợi hại hơn ai!”
Không cẩn thận nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Chúc Nam Tinh ngước mắt liếc nhìn Chu Thư Đồng, quả thực sắc mặt cô ấy không tốt lắm.
Kỳ Hạ chế nhạo,nói rằng cậu đã quen với cách xử sự của Tôn Dương rồi. Cùng Chu Thư Đồng lớn lên, giống một đôi thanh mai trúc mã, còn không nhìn ra tâm tư của Chu Thư Đồng với cậu, hơn nữa nhất quyết bày ra cái dáng điệu anh em tốt.
Hừ!
Người này chỉ có thể độc thân bằng thực lực thôi!
Nghĩ đến đây, Kỳ Hạ nghiêng đầu liếc Chúc Nam Tinh.Tâm trí của cô gái nhỏ đang dồn hết vào trong trò chơi,đôi môi mím chặt vì căng thẳng,ngón tay trắng nõn mỏng manh bừa bãi lướt trên màn hình. Mái tóc cô đã rất dài, sợi tóc hơi rũ,bị gió thổi tung.Trong tích tắc, bầu không khí xung quanh dịu đi rất nhiều.
Kỳ Hạ nghĩ cậu khác với Tôn Dương,phải dựa vào thực lực mới thu phục được cô gái nhỏ này.Nhìn chung, trải nghiệm trò chơi là khá tốt, mặc dù không giành được vị trí đầu bảng nhưng bọn họ đã xuất sắc lọt vào trận chung kết.
Chúc Nam Tinh thấy rất hài lòng.
Nhưng sắc mặt của Chu Thư Đồng vẫn tệ, thẳng đến lúc lên xe vẫn không thuyên giảm.
Bốn vị trí, hàng trước hàng sau đã chọn.
Chúc Nam Tinh ngồi bên cửa sổ, còn Chu Thư Đồng ngồi cạnh cô. Tiếp theo là Kỳ Hạ và Tôn Dương.Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Tôn Dương có duỗi chân dài xuống chỗ cô ấy, Chu thư Đồng lập tức nổ tung:” Cậu làm gì vậy?duỗi chân ở đâu? để về chỗ của cậu đi!”
“Duỗi một tí có làm sao? Cậu kệ tôi đi!” Tôn Dương nghĩ rằng cùng Chu Thư Đồng giống như mọi ngày trêu chọc nhau, nên nói chuyện cũng không đầu óc lắm:”Chân cậu ngắn như vậy giỏi thì gác lên ghế tôi này!”
“Tôn Dương, cậu giỏi thì nói lại xem nào!”Chu Thư Đồng l*иg ngực phập phồng,cực kỳ tức giận.
Tôn Dương ngồi phía sau không thấy được biểu cảm của cô,cứ nghĩ giọng này không có chuyện gì, mặc sống chết nói:”Chân ngắn, chân ngắn, chân ngắn!” Nói xong còn tự cười một mình, thích thú. Chúc Nam Tinh ngồi bên cạnh Chu Thư Đồng có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của cô ấy, lập tức mò tay với điện thoại, nhắn Wechat cho Kỳ Hạ.
【 Nam Cực tinh:Cho Tôn Dương im lặng đi!】
【H: Muộn rồi. 】
Chúc Nam Tinh vừa mới nhận được tin nhắn của Kỳ Hạ, Chu Thư Đồng đã đập vỡ mấy mẩu bánh quy đáp vào trong lòng Tôn Dương, vành mắt đỏ hoe.
“Đồ khốn khϊếp nhà cậu! Tôn Dương cậu mà nói chuyện với tôi cậu sẽ là con cún!”Chu Thư Đồng tức giận thì lời gì cũng dám nói:”Cậu biết tại sao ông bà cậu không thích cậu không? Là do cậu! Đặc biệt phiền!”
Sau khi nói xong trong xe im lặng một lúc, không khí như đột ngột ngưng tụ.
Chỉ có tiếng bánh xe lăn trên tuyết.
Sau khi Chu Thư Đồng gầm lên xong, tùy tiện với trong túi du lịch một chiếc khăn vuông, lung tung đặt lên mặt.Chúc Nam Tinh nhìn thấy rõ ràng giọt nước mắt trên khóe mắt cô ấy, bỗng dưng cô cảm thấy rất khó chịu.Trong sự yên tĩnh này, Tôn Dương mở miệng. Cậu thì thầm “Ồ” như thể không quan tâm, “Tôi biết.”
Sau đó, cho tới trạm phục vụ dừng chân, hai người vẫn không nói lời nào.Tài xế đậu xe ở điểm dừng, “Đi toilet, nhanh lên, năm phút.”
Chúc Nam Tinh cử động, Chu Thư Đồng tháo khăn ra khỏi mặt, hai mắt sưng lên, giọng mũi nặng nề:”Cậu muốn đi?”
Chúc Nam Tinh gật đầu.
Chu Thư Đồng đứng lên, “vậy tớ sẽ đổi chỗ cho cậu!”
Chúc Nam Tinh “Ok” rồi đi ra khỏi xe.
Kỳ Hạ và Tôn Dương cùng nhau xuống xe, Tôn Dương vẫn một dáng vẻ ngốc như vậy, nhưng Chúc Nam Tinh biết rằng tâm trạng của cậu rất tệ.
Những lời của Đồng Đồng thực sự cũng hơi quá.
Tôn Dương có một người em trai, nhỏ hơn cậu chục tuổi,năm nay mới học cấp 1, rất ngoan ngoãn và học rất giỏi.
Hoàn toàn trái ngược với Tôn Dương.
Vì vậy, sau khi em trai của Tôn Dương được sinh ra, ông bà Tôn vẫn không thích Tôn Dương, luôn ở trong sáng ngoài tối ở trước mặt ba mẹ Tôn Dương nói những lời không hay lắm.
Ba mẹ cậu quanh năm làm việc ở ngoài nên tình hình con trai cũng không biết,nghe ông bà nói vậy ngay cả sự việc rõ ràng như thế nào cũng không thèm hỏi, nhưng hành động cũng không thể không làm, lấy lệ mắng mỏ cậu một chút.
Cha mẹ làm có lệ, nhưng con cái lại để trong lòng.
Tôn Dương và Chu Thư Đồng quen biết đã lâu, mỗi lần sinh nhật đều có nhau, thỉnh thoảng họ sẽ bộc bạch tâm tư trong lòng.Chu Thư Đồng đau lòng cho Tôn Dương, nhưng cũng không thể vì vậy mà bất kính với ông bà, cho nên chỉ mỗi lần ở nhà Tôn Dương, ở trước mặt ông bà nói những điều tốt đẹp về cậu.
Nhưng hôm nay, cô ấy đã tự tay dùng dao đâm Tôn Dương.
Tôn Dương một bên tươi cười bảo không sao, một bên áp chế lại cảm xúc.
Nhưng chính Chu Thư Đồng mới thực sự biết câu chuyện đằng sau câu:”Không sao!” này. Chúc Nam Tinh bất đắc dĩ thở dài,cách tổn hại địch 800 lần này thực sự không thoải mái gì.
“Tí nữa lên xe ngồi với tôi đi!”Kỳ Hạ từ phòng nam đi ra,nhìn thấy Chúc Nam Tinh đứng ở cửa,cậu đưa tay lên xoa tóc cô.
Chúc Nam Tinh đáng thương nhìn lên:”Tôn Dương có sao không?”
“Cậu ta đang ngốc!” Kỳ Hạ nói:” Lát nữa để Tôn Dương ngồi cạnh Chu Thư Đồng đi”
“Đồng Đồng sẽ tức đó!”Chúc Nam Tinh lo rằng mỗi khi tức giận Chu Thư Đồng liền bị mất khống chế.
“Không sao” Kỳ Hạ nói:”Cậu cứ giả bộ ngủ đi”
Chúc Nam Tinh ánh mắt sáng lên, nghĩ thầm đúng là một cách tốt.
Vì thế hai người không có chờ Tôn Dương, trực tiếp lên xe.
Khi Tôn Dương trở lại, nhìn thấy Kỳ Hạ ngồi vào chỗ của mình rồi, còn Chúc Nam Tinh không thấy đâu, Tôn Dương lập tức hiểu ra ý đồ của bọn họ.Mặc dù cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng hiểu là con trai vẫn nên hướng lời xin lỗi với bạn nữ, nên cũng không phàn nàn câu nào lập tức ngồi cạnh Chu Thư Đồng.
Chu Thư Đồng vẫn luôn ngủ từ lúc đó đến tận khi gần xuống xe,cô cứ nghĩ rằng Chúc Nam Tinh luôn ngồi bên cạnh mình liền không nói lời nào ngả vào vai người bên cạnh.
Lúc đầu vừa đặt xuống, lập tức thanh tỉnh.
Nó quá cứng, lại rất cao, ở độ cao này thậm chí còn có khi chạm cả vào đầu Chúc Nam Tinh rồi.
Điều này cho thấy……người này không phải Chúc Nam Tinh.
Cô vén chiếc khăn trên mặt ra,mở mắt,cùng Tôn Dương nhìn nhau.
Tôn Dương đang trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, không phản ứng kịp, dụi dụi mắt:”Sao vậy? Khát nước à?”
Vừa nói cậu vừa với tay vào trong túi lây ra chai nước đưa cho cô. Chu Thư Đồng sững sờ một lúc,ngay cả Chúc Nam Tinh cũng không biết tới thói quen sau khi ngồi xe lâu sẽ rất khát nước của cô.
Chỉ có Tôn Dương biết.
Cô chớp mắt, vội cúi đầu xuống, trên mu bàn tay rơi xuống hai giọt nước mắt. Nhưng lau đi rất nhanh, giả vờ như không có gì.
Tôn Dương lúc này cũng rất tỉnh táo, hắng giọng nói:”Vừa rồi thật xin lỗi!”
Chu Thư Đồng không nói lời nào,chỉ nghiêng đầu ra cửa sổ. Tôn Dương cũng quay ra nhìn theo. Lần đầu tiên cậu được nhìn cô với cự ly gần như vậy, cậu nhận ra cô gái này đã không còn là nàng tomboy hay đi đánh nhau với cậu hồi trước nữa rồi. Giờ đây, cô gái có gương mặt thanh thoát,sống mũi cao thẳng, đôi mắt bồ câu và cả đôi môi góc cạnh.Không biết từ bao giờ, cô ấy đã ra dáng một người phụ nữ.Cậu nhìn qua hàng mi đen của Chu Thư Đồng hướng ra ngoài.
Mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc bao phủ toàn thành phố, cánh đồng hai bên đường quốc lộ cũng phủ một lớp trắng xóa, những ngọn núi sừng sững phía xa là vô tận, sương mù mùa đông quấn quanh các đỉnh núi, tạo cho thiên nhiên một bức màn bí ẩn.
Chúc Nam Tinh lúc này cũng đang nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm giác cả cơ thể như được ai ôm vào l*иg ngực, tiếc rằng lúc đó cô buồn ngủ quá, cứ nghĩ là Chu Thư Đồng.Hiện tại mới phản ứng lại, nào có Chu Thư Đồng, cô đã sớm đổi vị trí rồi. Thắt lưng đau nhức có lẽ do ngủ quá lâu,nửa người nằm trên đùi Kỳ Hạ.
Vừa mới mở mắt ra,thứ đầu tiên đập vào mắt cô là cằm của Kỳ Hạ, từng bộ phận trên cơ thể đều rất cứng cáp, với những đường nét sắc cạnh. Đây chính là khí chất ngổ ngáo của cậu,là ấn tượng đầu tiên của Chúc Nam Tinh về cậu.Nghĩ đến lần gặp đầu tiên, Chúc Nam Tinh thật sự rất sợ cậu.
Cảm giác người này không hợp ý liền sẽ động thủ.
Không biết từ bao giờ,hai người ở chung liền thay đổi hình thức, thậm chí còn động tay động chân không biết bao nhiêu lần.Nghĩ vậy, Chúc Nam Tinh lập tức duỗi đầu ngón tay ra chọc chọc vào cằm Kỳ Hạ.Móng tay của cô hơi dài, còn chạm vào cằm mình trước.Có lẽ do mỏng nên không quá nhọn.Kỳ Hạ ngủ rất nông,do phải chăm sóc Chúc Nam Tinh trong suốt quá trình,cơ hồ liền tỉnh cùng một lúc.Cậu nhướng mi, đôi mắt sâu hơi rũ xuống,đối diện đôi mắt của Chúc Nam Tinh.
Cả hai đều sửng sốt.
Đáy mắt Kỳ Hạ thoáng lên một nụ cười:”Dậy rồi?”
Chúc Nam Tinh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu.Kỳ Hạ cúi đầu,tiếng nói trầm thấp, “Gì?”
Chúc Nam Tinh xấu hổ nói:”Giúp tôi đỡ eo một chút,nó sắp gãy rồi!”
Kỳ Hạ thấp giọng cười, ba bốn giây sau mới giúp cô ngồi dậy. Môi cậu dán sát vào tai Chúc Nam Tinh, lúc nói chuyện phát ra thanh âm trầm thấp từ tính.
“Còn nhỏ, làm gì có eo?”
“Không còn nhỏ đâu!”Chúc Nam Tinh như cũ phản bác, “Mười sáu.”
“Ồ, thì ra là vòng eo của chú lùn nhỏ” Kỳ Hạ không biết mệt trêu Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh nhăn mũi, nhìn về phía trước.Bầu không khí ổn, không có thuốc súng.
“Thật may quá!”Chúc Nam Tinh nhẹ nhàng thở ra, “Bọn họ không có đánh nhau!”
“Không đánh nhau tới đảo đâu!”.” Kỳ Hạ nói.
Chúc Nam Tinh gật đầu
Khi xe ra khỏi đường cao tốc, trong thành phố có rất nhiều người nên đi đi dừng dừng, Chúc Nam Tinh cảm thấy có chút không thoải mái.
Kỳ Hạ liên tục đưa nước đưa đường cho cô, cầu nguyện cô đừng “ọe” ra.
“Có muốn xuống xe không?”
Lúc này, mấy người đã lần lượt xuống xe, chỉ cần dừng lại là có thể xuống xe.
Chúc Nam Tinh nghĩ đến việc xuống xe và bắt taxi, điều này quá rắc rối.
“Thôi không cần, tôi chịu được!”
Kỳ Hạ nhíu mày không vui:”Cậu không biết cậu đang say xe à?”
“Không biết!”Chúc Nam Tinh không còn sức nói:”Trước kia đều là ba mẹ tự lái xe chở đi, không ngồi xe quá lâu!”Dừng lại rồi đi, tất nhiên là không thoải mái.Kỳ Hạ thấy Chúc Nam Tinh nói chuyện lao lực, không nói nữa.Mất hơn mười phút để đến điểm gửi xe gần sân chơi.Mấy người ngồi trong xe lâu như vậy chưa có ăn trưa, cho nên đều không thoải mái.Sau khi xuống xe liền không lao ngay vào công viên, đi kiếm một nhà hàng nào đó gần đây ăn cơm.Chúc Nam Tinh dạ dày không thoải mái, cũng chỉ ăn ít cháo thanh đạm.Chu Thư Đồng ngược lại ăn uống rất ngon lành,hết ăn gà rán lại uống Coca.
“Làm sao vậy? Say xe a?” Chu Thư Đồng chú ý tới sắc mặt của Chúc Nam Tinh, có chút lo lắng.
“Không có việc gì.” Chúc Nam Tinh nhìn đồng hồ:”Nhanh một chút, lát nữa đi thẳng tới công viên, không biết có đông không nữa!”
“thời tiết lạnh như vậy, cũng đang là dịp cận Tết không đông đâu!” Kỳ Hạ trả lời.
Ăn cơm xong, vài người đem hành lý đặt ở kho chứa đồ.
Lúc này, Chúc Nam Tinh đã đi chậm lại, nhìn các dự án giải trí trên cao, trong lòng có chút hưng phấn.Chỉ mất vài phút để nhận vé và làm thủ tục.Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng đã nhanh chóng chạy vào trước, chuẩn bị chơi các trò khác nhau.Chờ Tôn Dương cùng Kỳ Hạ tiến vào,liền nhận ra sắc mặt của Kỳ Hạ có điểm khó chịu.
Nó không khó chịu, nó có vẻ hơi … cứng?
“Ai! Cậu xem Kỳ Hạ có phải có điểm không thích hợp?”Chu Thư Đồng cũng nhận ra,chạm vào cánh tay Chúc Nam Tinh:”Cậu ấy sợ sao?”
Chúc Nam Tinh lúc này mới cẩn thận nhìn, có vẻ như nó thực sự là như vậy.
“Không thể nào?” Nếu sợ tại sao cậu ấy không bảo?
“Ồ! Ai lại ủy khuất Kỳ ca của chúng ta như vậy!”Chu Thư Đồng thấy rõ,:”Lão đại sắc mặt thật tốt,không còn cách nào.Một hồi nữa cậu đừng ngốc bẹp ở đấy mà hỏi cậu ấy có sợ không đấy!”
Chúc Nam Tinh nhìn thân ảnh cao dài kia,trong lòng thầm nghĩ, tại sao không hỏi? Sợ thì đừng chơi nữa.
Lại nói, nếu cậu sợ mà vẫn muốn chơi, cô sẽ đau lòng.Nhưng nhờ có suy nghĩ đơn giản của Chúc Nam Tinh, Tôn Dương dẫn Chu Thư Đồng đi chơi con lắc, còn Chúc Nam Tinh đề nghị:”Chúng ta đi chơi vòng quay ngựa gỗ đi!”
Trò cấp thấp như vậy, Kỳ Hạ chắc chắn sẽ không sợ hãi.
Kỳ Hạ không biết Chúc Nam Tinh đang tính toán cái gì,khóe miệng giật giật, chỉ cảm thấy hôm nay đến công viên giải trí là một lựa chọn sai lầm.
“ậu cứ chơi đi, tôi ngồi ở đây là được rồi!”Cậu cự tuyệt.
Chúc Nam Tinh không muốn, lôi kéo cánh tay cậu, liều mạng tới bên cạnh túm.Nhìn qua giống một đứa trẻ muốn đi cùng với bố mình.Kỳ Hạ nghiêng đầu cười nhẹ, kéo mạnh cô vào lòng. Chúc Nam Tinh không chú ý, theo đà ngã vào trong lòng cậu.Mặt đập thẳng vào ngực Kỳ Hạ.Tiếng tim đập truyền vào tai.
Rõ ràng và mạnh mẽ.
Bên tai nháy mắt đỏ bừng, Chúc Nam Tinh ngửa đầu, miệng lắp bắp:”Sao, sao vậy?”
Kỳ Hạ nhìn xuống đôi mắt đen của cô, khóe môi giật giật,:”Cậu sợ à?”
huh?
Chúc Nam Tinh sửng sốt.
Sao “kẻ ác lại đi cáo trạng trước vậy?”
“Tôi không sợ!” Chúc Nam Tinh nói, “Tôi rất muốn tới đây tại sao lại phải sợ?”
Kỳ Hạ cũng nghĩ như vậy, còn chưa kịp nói gì, Chúc Nam Tinh liền kéo cậu, ngẩng đầu lên, khẽ nói:”Kỳ Hạ, đừng sợ!”
Giọng cô nhẹ nhàng:”Cậu xem chúng ta đâu chơi con quay lớn nào đâu.Ngựa gỗ không sợ đâu. Hay mình chơi đu quay? Cậu không sợ độ cao chứ?”
Cô gái nhỏ trông vô cùng nghiêm túc lo lắng, chỉ một cái liếc mắt đã khiến trái tim Kỳ Hạ như tan ra.
Kỳ Hạ cúi đầu, lẳng lặng nhìn mấy giây, mới cười nói: “Không sợ độ cao!”
Chúc Nam Tinh nhẹ nhàng thở ra, kéo cậu đi:”Đi đi đi,đi đu quay đi, có rất nhiều trò giải trí không đáng sợ. Đừng sợ.”
Cô không ngừng lải nhải,làm Kỳ Hạ nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cô dùng tấm biển đập vào người cậu, dọc đường đi luôn miệng xin lỗi.
Như con vẹt.
Luyên thuyên.
Nhưng không hề gây cảm giác khó chịu chút nào.
Nhìn cô gái trước mắt,Kỳ Hạ dựng thẳng lưng,bất giác nở nụ cười.
Xong rồi.
Cậu nghĩ.
Nếu điều này không gây khó chịu, thì chắc chắn là thích rồi.
Vì lo alwngs cho Kỳ hạ, cả bốn người họ chia thành hai nhóm nhỏ.Tôn Dương còn cười nhạo Kỳ Hạ:”Không phải, Kỳ ca, mày sợ á?”
Chu Thư Đồng nghe xong tâm trầm xuống, thật muốn quăng đồ ngốc này xuống biển. EQ thấp đến nỗi không đáng được sống.Không nghĩ rằng Kỳ Hạ lại hào phóng thừa nhận, ngồi ở bậc thềm cạnh bồn hoa, chân dài vô cùng, đang cầm ly trà thơm mà Chúc Nam Tinh mua cho.
“Đúng vậy, tao sợ nên sẽ không đi!”
Chúc Nam Tinh cũng ngồi ở bên cạnh, phụ họa nói:”Ừm, tốt nhất đừng đi!”
Nụ cười trong mắt Kỳ Hạ gần như tràn ra,cậu hơi nhích sang bên cạnh Chúc Nam Tinh.Một chân duỗi dài, lông mày như muốn bay lên trời.:”Một lát nữa tôi sẽ được ngồi trên đu quay.”
Nhìn Kỳ Hạ thế này, Tôn Dương đáy mắt hơi cay, “…”
Chu Thư Đồng liếc Tôn Dương, trợn mắt chán nản.
Không biết bao giờ con lợn này mới giác ngộ được như Kỳ ca, chỉ sợ một nữa cũng không được a a â a!
Sau 5 giờ tối, mọi người mệt mỏi rời khoi khu vui chơi.
Kỳ Hạ đã hẹn xe trước, mọi người chỉ đợi năm sáu phút là xe đến.Sau khi báo địa chỉ,Chúc Nam Tinh rất cảnh giác hỏi Kỳ Hạ thông tin tài xế, sau đó gửi về cho Chúc Cửu Tứ.
Chúc Cửu Tứ rất hài lòng đáp lại:”Thôi, buổi tối vui vẻ nhớ nghỉ ngơi thật tốt.”
Chúc Nam Tinh” vâng” rất nhanh liền cúp máy.
Khu đô thị còn cách núi không xa, tuy rằng chơi có chút mệt mỏi nhưng trong lòng không nhịn được kích động.Chu Thư Đồng từ nhỏ đều sống ở thành phố,hiếm khi được trải nghiệm cuộc sống núi non,dọc trên đường đều rất phấn khích.
“Ồ, người kìa, đây không phải là nhà tranh sao?”
“Chết cóng.” Tôn Dương lại thiếu đòn nói:”Mùa đông? Nhà tranh? trong đầu cậu có chút tư liệu gì thì hãng nói chứ!”
“Này Tôn Dương cậu con mẹ nó thiếu đánh phải không?”Chu Thư Đồng không chút khách khí mà băm chặt Tôn Dương.Không có cảm giác đau đớn nào khi xuyên qua một lớp quần áo dày.Nhưng Tôn Dương vẫn khoa trương kêu lên.Chúc Nam Tinh lần đầu tiên ôm bụng cười lớn, cười xong lặng lẽ thở dài.Thực ra, điều này cũng tốt, dù có giận nhau đến đâu thì cả hai đều biết rất rõ rằng họ sẽ không rời xa nhau.
Sáu giờ rưỡi tối, trên núi đã chập tối.
.Bốn người đến chân núi, cùng chắp đầu với chủ khách sạn.Chủ khách sạn còn rất trẻ, trông chỉ tầm 20, 30 tuổi, là một người đàn ông.Rất cao, rất đẹp trai, trong bóng tối, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cử chỉ thuần thục. Lúc trước, Kỳ Hạ luôn là người bắt mắt nhất. Hôm nay dường như bị cướp mất ánh đàn sân khấu.Chu Thư Đồng rất có khiếu tán gẫu, vui vẻ nói:” Anh à? Anh ở đây một mình sao ạ?”
“tôi không sống ở đây!”Ông chủ nói, “Họ của tôi là Nghiêu, các bạn có thể gọi tôi là Nghiêu tứ là được rồi!”
“Anh Nghiêu tứ, sao hôm nay anh lại tới vậy?”Chu Thư Đồng rất lễ phép nói, lại rất tinh tế nhận ra.
“Đón các bạn!” Nghiêu tứ nói:”Các bạn vẫn là học sinh sao?”
“Đúng vậy, nghỉ đông liền tới đây chơi ạ!”Chu Thư Đồng nói
“Chỉ có hai phòng trên núi. Có nhà bếp và nhà vệ sinh, cũng như các nhu cầu thiết yếu hàng ngày.” Nghiêu tứ dẫn mọi người lên cáp treo, rồi giao chìa khóa.:”Khi xuống cáp treo, có bảng chỉ dẫn, các em chỉ cần làm theo bảng đó là được!”
Vài người lúc này mới phản ứng lại, thực sự chỉ là tiếp đón.
Chu Thư Đồng rõ ràng rất thất vọng, vào trong tháp treo còn hỏi:”Tứ ca, ngày mai anh có tới không?”
“Tùy tình huống, nếu có việc cứ gọi điện thoại!”Nghiêu tứ phất tay, im lặng rời đi.
Tôn Dương lần đầu tiên cảm thấy khó chịu khi nhìn Chu Thư Đồng cùng người đàn ông khác nói chuyện, trước đây cô chỉ cùng người thân thiết xưng ca gọi em,nội tâm cậu bây giờ đầy nước.
“Hận không thể dán vào người được à?Gọi người ta lại làm ba cậu đi! Hiểu không?”
Chu Thư Đồng tức giận giơ tay:”Ba tôi thì sao? Ba tôi mà như vậy cũng thật quá sức đẹp trai!nhìn cách cư xử của người khác, lại nhìn cậu,có cái đức gì!”
Tôn Dương nhìn chằm chằm, “Tôi thì làm cái đức gì!”
Chu Thư Đồng mặc kệ cậu,quay đầu hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Không thể so vẻ ngoài với chủ nhà trọ, cũng không thể so bên trong với Kỳ ca, cậu còn khoe khoang cái gì!”Chỉ bằng một lời nói, Tôn Dương hoàn toàn bị khıêυ khí©h.Cậu tức giận đến đỏ bừng mặt, trên đường đi không nói một lời.Sau khi ra khỏi cáp treo, dọc trên đường đi chỉ làm theo các bảng chỉ dẫn không quay đầu lại.
Còn Chu Thư Đồng suốt chặng đường lôi kéo tay Chú Nam Tinh:”Đồ keo kiệt bủn xỉn, còn không cho người ta nói sự thật!”
Chúc Nam Tinh thở dài,cảm thấy trận chiến không hồi kết này giữa Đồng Đồng và Tôn Dương có khả năng sẽ kéo dài hết kỳ nghỉ đông.
Vừa mới tới phòng trọ, phát hiện trang trí ở đây rất đẹp.Những bức tường được sơn thành những phiến đá xanh, một lớp tuyết dày rơi trên mái nhà, và những bông hoa dại không tên rơi trên mái hiên.Ngoài ra còn có một khu vườn phía sau.
Thật giống chốn thiên đường.Quá hạnh phúc khi có một ngôi nhà trên núi như vậy.
Chúc Nam Tinh buông hành lý xuống, mở cửa đi ra ngoài.
Máy sưởi làm tâm tình con người thêm thoải mái,Chúc Nam Tinh có thể thư giãn đi lại xung quanh. Theo lời anh Nghiêu đã nói phòng trọ có hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm.
“Thật sự rất hoàn mỹ!” Chúc Nam Tinh cảm thán.
Kỳ hạ vẫn luôn đi theo Chúc Nam Tinh, nghe cô cảm thán,khóe môi vẫn không buông.ho đến khi Chu Thư Đồng cùng Tôn Dương đột nhiên lại cãi nhau, họ đóng sầm cửa ầm ĩ.Chúc Nam Tinh ngồi ở ghế than thở:”Không biết cãi nhau từ lúc nào luôn!”Cô gái chưa cởi khăn quàng cổ, tóc tai bù xù, nép vào chiếc ghế lười màu gừng, trông thật nhỏ bé.
Đúng là rất đáng yêu!
Kỳ Hạ không nhịn được xoa xoa mái tóc của cô,Chúc Nam Tinh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lộ ra vẻ nghi hoặc.
Kỳ Hạ dừng một chút nói: “Chúng ta sẽ không bao giờ cãi nhau!”
Chúc Nam Tinh nặng nề gật đầu:”Đúng vậy,cậu xem chúng ta chưa bao giờ cãi nhau!”
Kỳ Hạ cười nửa ngày, đưa tay lên ôm mặt,tính xem bao giờ mới dỗ được cô gái nhỏ ngốc nghếch này về nhà đây!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Rất Đáng Yêu
- Chương 30