Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit:Ross

Chúc Nam Tinh mất ngủ, bởi vì Kỳ Hạ.

Tối hôm qua trằn trọc mãi đến nửa đêm mới chợp mắt,đến sáng tỉnh dậy thì toàn thân run bần bật như say rượu.

Mở cửa, cô liền lao vào trong vòng tay của Chúc Cửu Tứ,mắt không mở ra được, “Ba, con buồn ngủ quá.”

Chúc Cửu Tứ đem con gái ra khỏi lòng ngực, một đường đẩy thẳng vào nhà tắm.

Trên bồn rửa mặt đã chuẩn bị sẵn bàn chải cùng kem đánh răng,khăn lông vừa ngâm qua nước ấm, ngay cả sữa rửa mặt và kem dưỡng da cũng được mở nắp.

“Hôm nay muốn đeo dây cột tóc nào con?” Chúc Cửu Tứ mở ngăn kéo tủ ra,không đợi Chúc Nam Tinh trả lời liền tùy tay chọn một cái nơ con bướm cột lên đầu Chúc Nam Tinh.

Toàn bộ tóc được chải ra đằng sau,để lộ gương mặt nhẵn nhụi. Khuôn mặt thiếu sức sống, xung quanh mắt còn xuất hiện một quầng thâm nhàn nhạt.

“Tối hôm qua lại thức đêm?” Chúc Cửu Tứ đau lòng mà xoa xoa đầu Chúc Nam Tinh, kết quả làm rối tung mải tóc mới được chải chuốt gọn gàng của cô.Ông vội vàng sửa sang lại một lần nữa,sau đó cẩn thận đóng cửa lại, trước khi đi lại một lần nữa thúc giục:”Con mau chóng vệ sinh cá nhân,sắp 6 giờ rồi!”

Lúc này Chúc Nam Tinh mới nỗ lực mở một con mắt, đưa bàn chải đã chét kem đánh răng cho vào miệng.

Cô chậm rì rì đánh răng,rửa mặt, gỡ tóc, gội mái.

Quá trình thực hiện mất 15 phút, kết quả tóc mái vẫn chưa được sấy khô.

“Nam Tinh, mau xuống dưới ăn cơm sáng.”Chúc Cửu Tứ ngồi ở bàn ăn hô lên một tiếng,bên cạnh ghế còn giúp Chúc Nam Tinh đặt sẵn balo.

Chúc Nam Tinh đi dép lê chạy xuống,vừa bưng cốc nước ấm lên, vừa gửi nụ hôn gió tới ba:”Yêu siêu nhân ba ba nhất!”

Chúc Cửu Tứ cũng đáp lại một nụ hôn gió, nói:” Hai ngày nữa mẹ con sẽ về, chuyện đầu tiên là hỏi thành tích thi toán của con!”

Sau khi nghe xong, sắc mặt Chúc Nam Tinh lập tức suy sụp, cô yếu ớt kẹp lấy miếng giăm bông,hung hăng cắn một miếng:”Lần này con thi không có tốt!”

Chúc Cửu Tứ gật đầu,”Chưa lần nào là con thi tốt cả”

Chúc Nam Tinh bĩu môi.

Chúc Cửu Tứ cười,”Không sao, con cứ nói là do di truyền thôi, hồi còn đi học, mẹ con cũng là người học kém toán nhất.”

“Ừm, thì ra là bị tiểu vương tử toán học cách vách dụ dỗ kết hôn!” Chúc Nam Tinh mơ mơ hồ hồ nói với cháo trong miệng.

Chúc Cửu Tứ:”Là tiểu vương tử toàn khoa,cảm ơn!”

Chúc Nam Tinh gật đầu có lệ,”Nhưng rất dốt Tiếng Anh”

Chúc Cửu Tứ chật vật:”Đó bởi vì hồi đó lưu hành một câu”

Chúc Nam Tinh nghe tới đây liền nói tiếp:”Tiếng Anh không đạt tiêu chuẩn,phụ thuộc vào lòng ái quốc”

Chúc Cửu Tứ:”…..mau ăn cơm”

Chúc Nam Tinh tự hào chiến thắng ngay trong hiệp một.

Bữa sáng giải quyết trong vòng mười phút,Chúc Nam Tinh đứng dậy, đồng thời cửa tầng hai mở ra, cô ngẩng đầu liền thấy một bóng người thật dài.

Hôm nay là thứ Hai, sẽ chào cờ.

Kỳ Hạ mặc đồng phục,mặc kệ là ai, bộ đồng phục thùng thình mặc vào người cậu lại có cảm giác vừa vặn, thậm chí còn giống……Fan cuồng Hip-hop?

Cậu hình như mới rửa mặt,trên mặt vẫn còn đọng lại giọt nước, tóc đen trên trán cũng ướt rũ xuống trước mặt như hòa vào đôi mắt cậu.

Ánh nắng ban mai dịu dàng phản chiếu trên gương mặt cậu,nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt cậu,màu đen trong đôi mắt như phát ra ánh sáng.

Cậu khẽ nhướng mày,tràn trề hơi thở thiếu niên.

“Kỳ Hạ dậy rồi!” Chúc Cửu Tứ đứng lên,”Ăn cơm sáng trước đi!”

“Thôi ạ!” Kỳ Hạ bước xuống,áo đồng phục mở ra,lộ một cái hoodie bên trong.

Cổ tròn, xương quai xanh thấp thoáng nơi đường viền cổ áo, đường nét vô cùng rõ ràng.

Khi đi ngang qua Chúc Nam Tinh, cậu dừng lại,nghiêng đầu,giọng nó có chút trầm, mang theo sáng sớm khàn khàn “Không đi?”

Chúc Nam Tinh đột nhiên phản ứng lại,”Ồ”, đeo cặp sách lên vai,”Ba con đi đây”

“Ừm, Tạm biệt, trên đường cẩn thận nhé!” Chúc Cửu Tứ cười.

Kỳ Hạ cũng nói câu,”Tạm biệt chú”

Chúc Cửu Tứ gật đầu,”Đi học sớm nhớ mua chút đồ ăn sáng lót dạ.Không ăn sáng sẽ không tốt cho dạ dày!”

“Đúng vậy,đặc biệt còn dễ bị sỏi thận”Chúc Nam Tinh phụ họa nói.

Kỳ Hạ nhàn nhạt liếc một cái,không để ý tới cô, đã đi rồi.

Khập khiễng mà đi nhanh quá.

Hừ.

Chúc Nam Tinh hất cằm,sải bước đi sau Kỳ Hạ.

Không biết vì cái gì, có cảm giác cáo mượn oai hùm.

Chúc Cửu Tứ bất đắc dĩ lắc đầu, trước khi tài xế tới đón, liền nhìn hai đứa nhỏ lên xe buýt.

Trên đường tới công ty,ông gọi cho bạn tốt nhiều năm của mình, nói sơ qua về tình hình của con trai ông ấy, chỉ nói tốt,không nói thêm bất kỳ điều gì.

Bên kia, Chúc Nam Tinh cùng Kỳ Hạ mới tới trường,thời gian cũng không vội, khi Chúc Nam Tinh đi ngang qua quầy ăn sáng, cô không nhịn được chạy tới bên Kỳ Hạ:”Cậu không muốn mua đồ ăn sao?”

Vết thương trên mặt Kỳ Hạ đã lành hơn một ít, nhưng vì làn da cậu quá trắng lại không có khuyết điểm,nên ngay cả vết xước nhỏ nhất hay một chỗ xanh tím thôi cũng dễ nhìn ra.

Sự thù địch của trẻ vị thành niên dễ dàng bị phơi bày.

Nghe Chúc Nam Tinh nói, Kỳ Hạ nghiêng đầu nhìn vào mắt Chúc Nam Tinh, sau đó liếc từ trên xuống dưới,”Cậu ăn không ngon?”

Đầu Chúc Nam Tinh toàn một màu đen,vỗ vỗ bụng nói:”cực kỳ no!”

“Ồ”Kỳ Hạ cảm thấy buồn cười trước hành động ngớ ngẩn của Chúc Nam Tinh,đôi môi mỏng cong lên làm giảm bớt vẻ lạnh lùng trên mặt.

Mặc dù trông vẫn không dễ dàng hòa hợp cho lắm.

“Cậu không mua à?”Chúc Nam Tinh lại hỏi.

“Ừ” câu trả lời lạnh nhạt thật.

Chúc Nam Tinh lén lút nhìn Kỳ Hạ,cuối cùng ánh mắt lại rơi vào đôi tay để trong túi của cậu,do dự hai ba giây, tiến lên phía trước.

“Cậu không có tiền à?” khẽ hỏi,sợ làm tổn thương lòng tự trọng của thiếu niên.

Kỳ Hạ: “……”

Tay phải móc trong túi ra,tờ một trăm trong lòng bàn tay.

Chúc Nam Tinh: “……”

Chà, còn giàu hơn cô.

Trên đường tới lớp,bên tai bỗng nhiên có hàng loạt âm thanh.

Vang lên những tiếng đọc bài buổi sáng nối tiếp nhau,cùng tiếng nhạc từ loa phát thanh của trường, thỉnh thoảng có người chạy qua, mang theo một làn gió thu.

Kỳ Hạ mặt không biểu tình,nhưng trong lòng lại nghĩ,sớm biết một trăm tệ có thể làm con vẹt nhỏ này ngừng líu lo, thì ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã trực tiếp dán lên trán cô rồi.

Sáng thứ hai có quy định đọc quốc kỳ,cho nên khi Kỳ Hạ và Chúc Nam Tinh bước vào lớp,Nguyên Thuần trên tay cầm bình giữ nhiệt đi đến,ông đứng trên bục giảng, nhìn đồng hồ rồi chậm rãi nói:”Mặc đồng phục vào, ra sân thể dục!”

Một nửa số học sinh trong lớp không mặc đồng phục, nghe thầy chủ nhiệm nói vậy, liền sôi nổi lấy đồng phục trong ngăn bàn ra,trước mặt mọi người trực tiếp l*иg vào.

Nguyên Thuần là giáo viên Phật hệ* nhất trong trường,các giáo viên khác đều cấm không cho phép học sinh làm điều này,chỉ có ông là người duy nhất,chưa bao giờ bắt buộc.Mấy hôm ngẫu hứng còn trêu học sinh:”Có phòng thay đồ nam nữ,nói ra cũng là có nhiều kinh nghiệm”

*Phật hệ mang nghĩa thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được

Chưa đầy năm phút, mọi người đã mặc xong quần áo.

Chu Thư Đồng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,bốn phương tám hướng đều là tiếng đọc bài lanh lảnh,khuôn viên trường không một bóng người.

“Không có một ai, có mỗi lớp chúng ta”

Chúc Nam Tinh với tay vào cặp lấy bình giữ nhiệt,đặt lên bàn,”Từ khi tớ vào lớp, lớp mình là lớp đầu tiên giương cao cờ tổ quốc”.

Không chỉ vậy, khi học sinh các lớp khác nghe lãnh đạo phát biểu trong sân thể dục,trên tay ai cũng cầm cuốn từ vựng tiếng Anh hoặc sách ngâm thơ cổ Trung Quốc. Chỉ có lớp bọn họ, tất cả đều đứng thẳng tay không.

“Này thật sự phải dành lời khen cho đồng chí Nguyên Thuần.” Chu Thư Đồng tiếp tục nói:”Thật tuyệt vời,quá mức khai sáng,tớ chưa từng gặp qua người thầy nào ưu tú như vậy!”

“Không phải đây là kiến thức rộng rãi của cậu chứ!”Tôn Dương trước mặt xen vào.

Chu Thư Đồng không chút khách khí, một chưởng bay tới.Tôn Dương thở dài một hơi, chắp tay sang hai bên:”Huynh dei hảo thân thủ, bao lâu không thấy, Thiết Sa Chưởng đã có chín đoạn.”

“Mới có ba ngày, thật khiến tại hạ đau mắt nhìn lại.”Lý Hạo nhanh chóng gia nhập gánh xiếc.

Chúc Nam Tinh bị bọn họ làm cho cười ra nước mắt.

“Đi ra ngoài đi,ủy ban thể thao cùng lớp trưởng dẫn đầu, mọi người tập hợp trên sân thể dục.”Lúc này Nguyên Thuần mới nó:”Không được phép mang ra ngoài bất kỳ cuốn sách nào,cờ tổ quốc phải kéo lên cho đàng hoàng,không có kết quả gì nếu một tâm hai việc đâu!”

Tất cả học sinh trong lớp đồng thanh đáp to như chuông đồng,”Rõ”

Nguyên Thuần xua tay,ý bảo có thể hành động.

Rầm một cái, mọi người đều ùa nhau chạy ra ngoài,hoàn toàn không có ý thức xếp hàng.

Trong một góc, Tôn Dương ngồi ở trên bàn huýt sáo,cười tủm tỉm với Chúc Nam Tinh”ngôi sao nhỏ,lát nữa chúng ta cùng nhau đứng chung nhé!”

Chúc Nam Tinh ôm bình giữ nhiệt, cằm gác ở nắp bình,”Không phải chúng ta suốt ngày đứng cùng một chỗ sao?”

Nhìn từ góc độ này, đôi mắt của Chúc Nam Tinh đặc biệt vô tội.Nhất là khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu một tảng lớn xuống,rơi trên đỉnh đầu cô,cả người giống như một tinh linh bé nhỏ đang tắm trong ánh sáng.

Tôn Dương nhìn mà đầu quả tim đều tê dại,ôm ngực, vẻ mặt cực kỳ khoa trương:”Oa đôi mắt này, oa biểu tình này,tôi không chịu nổi mất!”

Chu Thư Đồng thấy vẻ mặt thiếu nợ của cậu ta,hai tay siết chặt vào nhau, khớp xương kêu răng rắc, “Nào, nói cho tôi biết vì sao cậu không chịu nổi?!!!”

Tôn Dương lập tức từ trên bàn nhảy xuống,chạy nhanh đến bục giảng vặn vẹo mông:”Mau đuổi theo tôi,nếu cậu bắt được tôi nhất định sẽ hôn cậu”

Chu Thư Đồng ném một quyển sách, chỉ tay vào mặt Tôn Dương hét lên:”nếu một ngày cậu mà chết, thì chính là khi còn sống bị quấy nhiễu cho đến chết á!”

“Kia còn tốt hơn là ế tới già!”Tôn Dương lấy tay chống cằm.

Chu Thư Đồng nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, còn không quên bảo Lý Hạo chặn lại từ cửa sau ra đánh cùng.

Tôn Dương một bên chạy trốn một bên mắng Lý Hạo thấy sắc quên nghĩa.

Lúc này, trong phòng học đã không còn ai.Chúc Nam Tinh ra khỏi chỗ ngồi, định đi ra ngoài,nhưng vừa quay đầu lại đã thấy dáng vẻ lười biếng của Kỳ Hạ ở phía sau,một tay ôm thái dương, mắt nhìn thẳng.

Chúc Nam Tinh nhìn nhìn,thấy đâu còn ai trong lớp đâu, ngoại trừ hai người họ.

Cậu đang nhìn cái gì vậy?

“Sao cậu vẫn chưa đi?”Chúc Nam Tinh chỉnh lại cổ áo,ngẩng đầu liền va phải ánh mắt đen láy của Kỳ Hạ, cô sững sờ “Nhìn cái gì vậy?”

Chỉ thấy ánh mắt Kỳ Hạ chậm rãi đi lên, dừng ở đôi mắt Chúc Nam Tinh, cậu đem đến một cảm giác thăm dò mạnh mẽ.

Chúc Nam Tinh bày ra dáng vẻ nghi hoặc.

Yên lặng một hồi, trong phòng học bỗng chốc trống trải yên tĩnh, chỉ ngghe thấy tiếng Kỳ Hạ vang lên:”Biểu tình gì?”

Chúc Nam Tinh: “sao?”

Kỳ Hạ:”Làm cho cậu ta chịu không nổi, là biểu tình gì vậy?”

Chúc Nam Tinh: “……”

Bỏ bữa sáng không chỉ dễ bị sỏi thận mà còn dễ làm đầu óc không hoạt động tốt?
« Chương TrướcChương Tiếp »