Chương 6-2: Bị hở rồi!

Will có hơi hoang mang trả lời: “Chính là câu mà tôi vừa nói với cô… Hãy nói tin tức mà cô nhìn thấy lúc ngoại cảm.”

Thương Phù ngạc nhiên nói: “Cái này bắt buộc phải nói à?”

“... Cố gắng hết sức.”

“Không nói thì làm sao?”

“Nếu như số người làm câu hỏi phụ nhiều hơn số người lựa chọn đúng, khả năng cô sẽ bị loại.”

Thương Phù hít một ngụm khí lạnh: “Hả? Vậy mà còn có chuyện này à?”

MC: “...”

Phòng livestream: “...”

[Tuy là không thể, nhưng tôi cảm thấy… liệu có phải cô ấy vừa nhìn thấy bình luận xuyên qua mắt của nhân viên đúng không…]

[Càng nghĩ càng thấy sợ… Bằng không thì tại sao cô ấy đột nhiên hỏi vậy chứ, đù má.]

Thương Phù ngồi trở lại vị trí, chắp ngón tay bắt đầu lẩm bẩm: “Chị có một cô con gái có màu mắt giống cô.”

Đồng thời lúc đó, phòng livestream chiếu bức ảnh hai mẹ con Alena.

Ngay sau đó, Thương Phù thuận miệng bổ sung thêm: “Cô bé tên là Haidian.”

Phòng livestream: [?]

“Chồng chị rất yêu thương chị, ngôi nhà của các người là do chính anh ấy xây dựng, là một ngôi nhà ba tầng gạch đỏ.”

Ngay giây sau, phòng livestream chiếu video ngôi nhà nhỏ ba tầng do chồng của Alena xây dựng.

Thương Phù tiếp tục bổ sung: “Lúc Haidian không có ở nhà, anh ấy thích gọi chị là thỏ con.”

Phòng livestream: [???]

Gương mặt Alena lập tức đỏ bừng, cô ấy vội vàng nhìn Thương Phù nói: “Đổi, đổi chủ đề khác.”

Thương Phù ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ngây thơ nói: “Ồ!”

Từ phản ứng của Alena, phòng livestream có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

—— Những gì Thương Phù nói đều là thật.

Những người ban nãy còn rêu rao Thương Phù là kẻ lừa đảo, hiện giờ đều hoàn toàn im bặt không nói lời nào.

Thương Phù tiếp tục lẩm bẩm: “Năm ngoái mẹ chị qua đời, tuy nhiên chị không cần phải buồn.”

Alena không ngờ rằng Thương Phù lại đổi chủ đề nhanh như vậy, mãi lâu sau, cô ấy mới nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”

“Mẹ của chị từng cứu giúp rất nhiều người, trên người bà ấy có điềm lành, kiếp sau sẽ sống rất tốt.”

“Nếu như chị muốn biết nhiều hơn…”

117: ???

117 vội vàng nhảy lên vai Thương Phù, móng vuốt nhỏ che đi miệng của cô.

Năng lực của ma quỷ trâu bỏ như vậy sao? Đây hoàn toàn là chuyện thiên cơ bất khả lộ mà?

Thương Phù kêu ô ô hai tiếng, nuốt ngược câu “Cái đó tôi cũng không biết” trở lại.

Phòng livestream hoàn toàn bối rối bởi hành động rất giống con người của mèo đen nhỏ.

[??!!]

[Nó đang không muốn cô ấy tiết lộ thiên cơ sao?]

[Mèo cô ấy nuôi cũng tâm linh như vậy, bản thân cô ấy chắc chắn cũng rất lợi hại (quỳ)]

[Tôi không tin vòng chung kết không có cô ấy.]

Tuy không nghe được tin tức về kiếp sau của mẹ, nhưng Alena đã rất thỏa mãn. Cô ấy xác thực thông tin chồng cô ấy thích gọi cô ấy là “Thỏ con”, chỉ có hai vợ chồng bọn họ biết điều này.

Hơn nữa, mẹ cô ấy đã từng làm bác sĩ không biên giới* nhiều năm, hoàn toàn phù hợp với cách nói “cứu giúp rất nhiều người”.

(*) Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh…

Alena vốn là người theo chủ nghĩa hữu thần, tuy cô ấy không hoàn toàn tin tưởng lời của Thương Phù, nhưng cũng tin đến bảy tám phần.

Cô ấy đứng dậy vội vàng nắm lấy tay Thương Phù, nước mắt không kiềm chế được liền trào ra: “Cảm ơn em đã nói cho chị những chuyện này, lúc đó chị đang làm việc nên đã nhấn tắt cuộc gọi đó.”

“Đến lúc chị gọi lại, mẹ chị đã hoàn toàn rời xa chị, lúc đó bà ấy vẫn luôn chờ chị về, nhưng chị… Chị…”

Nhiệt độ cơ thể con người ấm quá, Thương Phù có hơi kháng cự, cô thở dài hai tiếng, đang định rút tay khỏi, ánh mắt đột nhiên xẹt qua một tia sáng.

Năng lực ngoại cảm của Thương Phù có hai loại.

Một loại là đối mặt. Đối mặt có thể giúp cô thôi miên đối phương, cũng có thể giúp cô đứng dưới góc nhìn của đối phương, quan sát những gì đối phương trải qua trong cuộc đời.

Ban nãy Thương Phù đứng dưới góc nhìn của Alena, cũng bởi vì cô đang ở dạng linh hồn nên có thể thể cảm nhận được tất cả năng lượng, cho nên cô cảm nhận được năng lượng điềm lành trên người mẹ của Alena. Những chuyện chưa hoàn thành ở kiếp này, kiếp sau sẽ được báo đáp, cho nên cô nói kiếp sau của mẹ Alena sẽ sống rất tốt.

Loại còn lại là tiếp xúc thân thể. Tiếp xúc thân thể có thể giúp cô có thể thấy quỹ đạo tương lai có khả năng xảy ra nhất của đối phương, đương nhiên, Thương Phù không phải là thần, những thứ này cô nhìn thấy rất mơ hồ, lại còn ngắt quãng, có khả năng xảy ra sai sót nhất định.

Nhưng cho dù bức ảnh có không liên quan đến mấy, Thương Phù cũng cảm nhận được một cỗ hận ý mãnh liệt, ở cuối bức ảnh, cô thấy một người phụ nữ hối hận quỳ xuống và khóc.

Thương Phù ngước mắt nhìn Alena, lúc này, vành mắt Alena đang ửng đỏ, không ngừng nói về những hối hận của mình.

Tương lai của ngón cái đầy hứa hẹn, nếu như may mắn hơn xíu, nói không chừng có thể thưởng thức được vị mới, sự kiên nhẫn của Thương Phù lập tức tăng vọt.

Đôi mắt cô ngấn lệ nắm chặt tay Alena: “Chị đừng khóc quá lâu nhé? Tim của tôi sắp đau nhói rồi.”

Vừa nói, Thương Phù vừa lấy một tờ khăn giấy đưa cho Alena.

"Chị xem, Bíp Bíp nó cũng ôm ngực, nó cũng tâm linh tương thông với tôi!”

117: ?

Không phải, ý của tôi là, cô có tim à??

Alena nhìn Thương Phù với đôi mắt đẫm lệ, lời nói quan tâm của cô gái khiến cả người cô ấy thoải mái, cô ấy có chút xấu hổ nhận lấy tờ khăn giấy.

Rốt cuộc cô gái lương thiện thế nào mới có thể khóc vì cô ấy chứ. Alena mặc kệ bản thân, cô ấy dùng tờ khăn giấy lau đi nước mắt của Thương Phù: “Cảm ơn em, chị thật sự tốt hơn nhiều rồi.”

Gương mặt của Thương Phù lập tức đỏ bừng: “Không khóc nữa là được rồi.”

Ánh mắt của Alena vô cùng cảm động.

117 là mèo duy nhất ở hiện trường hiểu ý của Thương Phù có chút không chịu nổi nữa rồi.

Không phải chứ, cô gái nãy cũng quá giỏi lừa gạt đi? Chẳng lẽ cô ấy không nhìn ra nữ quỷ này chỉ cảm thấy cô ấy cứ khóc mãi như vậy không tiện để dọa sao?

117 đã hoàn toàn quên đi kế hoạch [Bạn tốt] của mình, nó trợn mắt nhảy vào lòng Will, một người một mèo nhìn nhau rồi lại cùng nhau nhìn về nơi xa.

Will: Đây là tình bạn giữa con gái à?

177: Tôi tiếp tục nhìn cô ấy diễn.

Sự yêu thích của Alena dành cho Thương Phù không thể diễn tả bằng lời, cô ấy thề bằng cả linh hồn mình rằng, đây là cô gái dịu dàng nhất mà cô ấy từng gặp trong đời.

—— Ánh mắt nồng nhiệt, trong lòng có ánh sáng!

Nhưng cô ấy vẫn nhớ chức trách của một người MC, Alena nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bày ra thái độ chuyên nghiệp: “Em còn chi tiết nào muốn bổ sung không?”

Thương Phù liếc nhanh ngón tay cái của mình.

Alena nhẹ giọng cổ vũ: “Cứ nói đi.”

“Được!” Con người này thật hào phóng!

Alena đưa mắt nhìn Thương Phù, chỉ thấy cô gái ưỡn ngực, giọng nói trong trẻo như có âm thanh vang vọng, ánh đao bóng kiếm*——

(*) Diễn tả cảnh giao tranh ác liệt hoặc bầu không khí đầy sát khí.

“Vỏ bọc mạch điện nhà chị bị hở rồi!”