- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Rất Có Tiền Nha
- Chương 47
Tôi Rất Có Tiền Nha
Chương 47
Editor: Towf (Melbournje)
Beta-er: Chang
Sau đó Thích Trình Diễn thật sự ngủ đi, Quan Tri Ý ở phòng anh hai tiếng, cũng lén đo thử nhiệt độ cho anh.
37,5, đã hạ nhiệt độ rồi.
Cuối cùng cô cũng trút được gánh nặng, đem thuốc với nhiệt kế đặt ở đầu giường của anh, lúc này mới đi ra khỏi phòng anh.
Ngày hôm sau, cô tiếp tục tới phim trường quay quảng cáo.
Quay xong đã là 11 giờ, cơm nước xong thì có một thời gian để nghỉ ngơi. Quan Tri Ý cũng không về khách sạn, liền cùng đám người Tiêu Nhiên tới quán cà phê gần phim trường ăn uống một chút, ngồi nói chuyện phiếm.
Nói là nói chuyện phiếm, thật ra cô cũng không có tâm tư nói chuyện gì. Lời Thích Trình Diễn nói hôm qua như là một kim châm mang thuốc tiêm vào trong người cô, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng làm người ta mơ màng hồ đồ, miên man suy nghĩ, làm gì còn tâm tư cùng người khác nói chuyện.
“Tri Ý, Tri Ý?”
Quan Tri Ý lấy lại tinh thần:
“Dạ?”
Tiêu Nhiên cười nói:
“Nghĩ cái gì đó, có nghe anh nói không.”
Quan Tri Ý sờ sờ mũi:
“Nghe thấy ạ……”
“Vậy sao, anh nói gì vậy.”
“……”
Thật ra là không nghe thấy, Quan Tri Ý có chút xấu hổ. Còn may là, Lưu Vân ở cách đó không xa đột nhiên vẫy vẫy tay:
“Thích tổng ngài đã đến rồi sao, ngồi bên này đi.”
Hô hấp Quan Tri Ý run lên, lập tức nhìn lại hướng tầm mắt của Lưu Vân. Đúng thật là Thích Trình Diễn tới, thoạt nhìn thì anh trông khỏe hơn tối hôm qua nhiều, sắc mặt cũng không kém nữa.
“Sao mọi người đều ở đây vậy?”
Thích Trình Diễn liếc mắt nhìn Quan Tri Ý một cái, Lưu Vân nhường vị trí cho anh ngồi.
Lưu Vân dịch qua cái ghế bên cạnh, nói:
“Thời gian có chút vội, một lát nữa liền phải quay tiếp, vậy nên mọi người quyết định không về khách sạn nữa.”
“Ừm.”
“Thân thể của Thích tổng không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, tối hôm qua uống thuốc nên đã khá hơn nhiều rồi.”
Lưu Vân liên tục gật đầu:
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, vậy thì, tôi gọi cho ngài ly cà phê nhé, ngài muốn uống gì?”
“Cafe đá kiểu Mỹ.”
“Anh không thể uống đá.”
Quan Tri Ý theo bản năng ngăn lại, nói với Lưu Vân:
“Cho anh ấy đồ gì nóng nóng chút đi chị.”
Ánh mắt Lưu Vân dừng giữa hai người, nhất thời không biết nghe ai.
Thích Trình Diễn cười nhạt:
“Nghe cô ấy đi.”
“À, được.”
Lưu Vân đứng dậy đi vào trong.
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng ngữ khí dịu dàng dung túng làm cô không thể bình tĩnh được.
Quan Tri Ý bưng cà phê của mình lên uống một ngụm, khuôn mặt có chút hồng nhạt.
Ánh mắt Tiêu Nhiên di chuyển giữa hai người, lười nhác nói:
“Tôi nói, cậu cũng ngây ngốc ở đây được mấy ngày rồi, tôi thấy hình như cậu không hợp với khí hậu ở Paris thì phải, về sớm một chút vẫn tốt hơn.”
Quan Tri Ý nghe Tiêu Nhiên nói, yên lặng ăn bánh kem trước mặt mình. Ngày hôm qua Thích Trình Diễn nói…… Nói, em muốn khi nào anh về?
Cũng giống như muốn giao cho cô quyết định.
Chắc là chỉ thuận miệng nói thế thôi nhỉ……
“Công ty không có việc gì, ở thêm mấy ngày nữa cũng không sao.” Thích Trình Diễn cười nhạt, hỏi,
“Tiểu Ngũ, em cảm thấy sao.”
“Khụ ——”
Quan Tri Ý thiếu chút nữa bị sặc, cô ngốc ngốc mà ngẩng đầu,
“Em cảm thấy…… Tuỳ anh ạ.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng:
“Vậy đến lúc đó tôi liền về cùng mọi người vậy.”
“…… Vâng.”
Tiêu Nhiên trợn trắng mắt:
“Thật nhàn mà, nhà các cậu cũng nên đóng cửa đi.”
“Không nhọc cậu lo lắng, vẫn ổn lắm. Nếu có đóng cửa……”
Thích Trình Diễn nói,
“Không phải còn có nhà Tiểu Ngũ sao.”
Tiêu Nhiên:
“Oa Thích Trình Diễn cậu không biết xấu hổ sao! Cậu thì có quan hệ gì với Quan thị chứ!”
Thích Trình Diễn buồn bã nói:
“Không có quan hệ gì đặc biệt, chỉ là nếu nhà họ Thích sụp đổ thì trước tiên họn họ sẽ đến Thích gia để khôi phục quan hệ một lần nữa.”
Tiêu Nhiên:
“…………”
Quan Tri Ý dừng một chút, như thế, không nói tới quan hệ của hai nhà vốn dĩ tốt như nào, chỉ cần là anh cô, Quan Nguyên Bạch cũng sẽ không để Thích Trình Diễn xảy ra chuyện gì.
Được một hồi, phục vụ liền mang cà phê của Thích Trình Diễn lên, Thích Trình Diễn an tĩnh mà uống cà phê, cũng không nói nữa.
Quan Tri Ý vốn định tiếp tục ăn hai miếng bánh kem nữa, nhưng dưới ánh mắt uy hϊế͙p͙ của Lưu Vân, cô ngượng ngùng mà buông nĩa xuống.
“Chị Vân cho em ấy ăn hai miếng nữa đi, nhìn em ấy thèm kìa.”
Tiêu Nhiên nhìn thấy sự giao lưu ánh mắt của hai người, trêu chọc nói.
Lưu Vân:
“Đã ăn không ít rồi, lại ăn cơm chiều nữa.”
Tiêu Nhiên:
“Vậy lãng phí thế, bánh kem này ăn rất ngon đó.”
Quan Tri Ý:
“Vậy thì anh ăn đi.”
Tiêu Nhiên ho nhẹ:
“Anh không thích ăn đồ ngọt.”
Quan Tri Ý thiếu chút nữa trợn trắng mắt, cái gì mà không thích ăn đồ ngọt, rõ ràng là phải khống chế cân nặng, nên không chạm vào mấy đồ ngọt kiểu này.
“Ăn ngon như vậy sao?”
Thích Trình Diễn thuận miệng hỏi.
Quan Tri Ý gật gật đầu:
“Khá là ngon……”
“Để anh thử xem.”
Thích Trình Diễn nói xong thì rất tự nhiên mà lấy cái nĩa nhỏ cô dùng ban nãy mà ăn.
Quan Tri Ý:
“Chờ ——”
Không còn kịp rồi, anh đã ăn xong.
“Như thế nào?”
Quan Tri Ý nhìn nĩa cô dùng, lỗ tai lập tức liền nóng lên:
“Em dùng qua rồi……”
Thích Trình Diễn à một tiếng:
“Không phải em không ăn nữa sao.”
“Không ăn ——”
“Vậy thì anh dùng cũng không có việc gì nhỉ.”
Sắc mặt Thích Trình Diễn tự nhiên, phảng phất như đây là một chuyện râu ria thôi.
Quan Tri Ý thong thả chớp mắt:
“…… Không có việc gì.”
Thích Trình Diễn không nói cái gì nữa, tiếp tục dùng nĩa của cô ăn bánh kem.
Tiêu Nhiên nhìn Quan Tri Ý đỏ hết tai lên, lại nhìn Thích Trình Diễn “giống chính nhân quân nhưng thật ra là đồ cầm thú”, trong lòng âm thầm mắng chửi một phen! Mẹ nó! Gia hỏa này là cố ý hả?
Lưu Vân cũng để một màn này ở trong mắt, nếu là lúc trước cô sẽ cảm thấy không có chuyện gì, bởi vì khi đó cô cho rằng Thích Trình Diễn thích Quan Tri Ý, theo đuổi Quan Tri Ý.
Nhưng hiện tại…… Quan hệ của hai người bọn họ không phải rất bình thường sao, sao cô nhìn thế nào cũng thấy không bình thường thế.
**
Mấy ngày sau, Thích Trình Diễn đúng thật là ở lại Paris. Ngày về, anh mua vé máy bay về chung với mọi người.
Mấy ngày gần đây Quan Tri Ý vẫn rất mệt, lúc lên máy bay liền ngủ, mãi đến khi đáp đất mới mơ màng tỉnh lại.
“Đợi lát nữa phải về nhà sao.”
Vị trí của Thích Trình Diễn cách cô một hành lang, Quan Tri Ý tháo đai an toàn, gật gật đầu.
“Vậy đúng lúc, ngồi xe anh đi.”
Hai ngày này Quan Tri Ý vẫn luôn khẩn trương khi đối mặt với anh:
“Dạ? Để em hỏi chị Vân……”
“Em hỏi cô ấy, cô ấy lại hỏi anh, sao lại phải lòng vòng như vậy chứ.”
“……”
“Đi thôi.”
“Vâng……”
Xuống máy bay.
“Đợi lát nữa để Tiêu Nhiên ra ngoài trước đi, chúng ta ra muộn chút.”
Lấy hành lý xong, Lưu Vân nói.
“Được.”
Lúc Tiêu Nhiên đi ra ngoài sân bay chắc chắn sẽ có fans chờ sẵn, tuy rằng lịch trình quảng cáo của hai người lần này trêи mạng đã biết, ngồi cùng máy bay cũng không có gì, nhưng vì tránh những phiền toái không cần thiết, nhân viên công tác vẫn tách hai người ra.
Đương nhiên, hiện tại dựa theo độ hot của Quan Tri Ý hiển nhiên cũng có người ngồi đợi, cho nên Thích Trình Diễn không có đi cùng cô. Anh chỉ ở cùng cô và Lưu Vân chờ nhân viên công tác lấy xong hành lý, đi rồi mới gọi điện thoại cho cô.
“Để anh gọi trợ lý tới đây, em đừng lên xe vội, hay là trực tiếp đi xe anh đi.”
Quan Tri Ý:
“Hôm nay sân bay có phóng viên, đi xe anh thì quá rêu rao.”
“Xe anh tới và xe bảo mẫu của em cũng giống nhau thôi.”
“Như vậy, hiện tại lên xe anh sao, ở đâu?”
“Ở……”
Thích Trình Diễn còn chưa trả lời, bỗng nhiên nghe được phía bên cô truyền tới một giọng người:
“Tri Ý Tri Ý, hôm nay cô về từ Pháp sao?”
Thích Trình Diễn tạm dừng:
“Phóng viên sao?”
Quan Tri Ý mang theo tai nghe bluetooth, cho nên người khác cũng không nhìn thấy là cô đang gọi điện thoại, nghe Thích Trình Diễn hỏi, cô ừ một tiếng. Sau đó trả lời phóng viên nói:
“Đúng vậy, mới từ Pháp về.”
Phóng viên:
“Trêи mạng nói là hợp tác với Tiêu Nhiên một lần nữa sau《
Triều Dã
》.”
“Ừm.”
“Tiêu Nhiên vừa mới đi qua, nếu hai người đi cùng chuyến bay thì sao lại không đi cùng nhau?”
Quan Tri Ý cười cười, vừa muốn nói gì, liền nghe tai nghe phát ra tiếng nói:
“Biết rõ rồi còn cố hỏi, có phải đầu óc của phóng viên này không tốt lắm hay không.”
Quan Tri Ý nghe lời anh nói thì muốn cười, nhưng lại bị đè ép xuống:
“À…… Hành lý của tôi khá nhiều, nên lúc lấy hành lý bị chậm trễ thời gian.”
Thích Trình Diễn:
“Nói không sai.”
Quan Tri Ý:
“……”
Phóng viên:
“Vậy cảm giác được hợp tác một lần nữa của hai người như thế nào?”
Thích Trình Diễn:
“Cũng giống như cũ thôi, anh cảm thấy Tống Lê chọn cậu ta cũng không suy nghĩ cặn kẽ, chỉ là đơn thuần nhìn trúng lưu lượng của cậu ta.”
Quan Tri Ý:
“…… Đương nhiên khá tốt, Tiêu lão sư rất chuyên nghiệp, hợp tác rất vui vẻ.”
Phóng viên:
“Từ sau《
Triều Dã
》đã có rất nhiều người trở thành fans CP của hai bạn, liệu ở ngoài đời thực hai bạn có khả năng ở bên nhau không.”
Thích Trình Diễn tạm dừng:
“Ừm…… Cái này anh cũng muốn biết.”
Quan Tri Ý ho nhẹ, 10 phần phủ nhận:
“Chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn tốt.”
“Vậy có thể nói cho mọi người biết xem hình mẫu lý tưởng về một nửa còn lại của bạn như thế nào không?”
Lúc này, không nghe thấy tiếng gì bên tai.
Quan Tri Ý cũng khẩn trương:
“Thì…… Chỉ cần đối xử rất tốt với tôi là được.”
“Có gì cần bổ sung không?”
Đầu Quan Tri Ý như bị mắc kẹt, nghĩ Thích Trình Diễn còn đang gọi điện thoại cùng cô, lời nói đều có chút không nói ra được. Cũng may lúc này, Lưu Vân giúp cô chắn:
“Thật xin lỗi chúng tôi phải đi trước đã, ngại quá.”
Thật vất vả mới rời khỏi mí mắt của phóng viên, Quan Tri Ý liền nghe thấy trong tai nghe nói:
“Đối xử với em tốt là được…… Tiểu Ngũ, yêu cầu của em thấp như vậy sao.”
Bước chân Quan Tri Ý hơi ngừng:
“Em chỉ thuận miệng nói thế thôi.”
“Phải không, vậy còn yêu cầu gì nữa.”
Quan Tri Ý hơi hơi hé miệng, chỉ cảm thấy lỗ tai lại bắt đầu nóng lên.
Anh hỏi nhiều như vậy làm gì chứ…… Chẳng lẽ còn thật sự thích cô?
Không nghĩ như vậy còn tốt, nghĩ như vậy rồi, trái tim bắt đầu không an phận mà xao động, giống như quyết định cách xa anh một chút đang để trong hộp tối của cô giãy giụa muốn ra ngoài.
Nhưng đã hai lần, cô khóc rống vì tình yêu thầm lén lút này. Chuyện tình cảm quá mịt mờ, cho nên cô lại càng sợ hãi. Cô sẽ nghĩ lúc này đây, có phải mình đang tự mình đa tình hay không.
“Yêu cầu rất nhiều, người bình thường không đáp ứng nổi.”
Quan Tri Ý hít sâu một hơi, không muốn nói,
“Được, em muốn cúp máy, xe tới rồi.”
Thích Trình Diễn trầm mặc:
“Thấy rồi, xe anh chờ em ở sau.”
“Vâng, vừa nãy vẫn còn có người ở chụp ảnh, nên em không đi chung xe với anh nữa.”
“Ừm.” Thích
Trình Diễn nói,
“Về nhà xong nghỉ ngơi cho tốt.”
“Đã biết.”
————————
Người trong nhà đều biết hôm nay Quan Tri Ý về, cho nên một bàn đồ ăn đã chờ cô ở nhà.
“Trình Diễn đâu.” Vào cửa xong, Quan Nguyên Bạch nhận hành lý của cô, nhìn thoáng qua phía sau cô.
Quan Tri Ý:
“Hỏi em làm gì.”
Quan Nguyên Bạch:
“Không phải cậu ta đi chung máy bay với em sao, không đưa em về hả.”
Quan Tri Ý nói:
“Vâng, lúc sau ở sân bay có phóng viên, cùng nhau đi không tiện, nên liền tách ra.”
Quan Nguyên Bạch gật gật đầu:
“Để anh gọi cho cậu ta, bảo tới đây ăn cơm.”
Tới giờ cơm chiều, Thích Trình Diễn tới nhà cô ăn cơm.
Ba cô Quan Hưng Hoài và Thích Trình Diễn có rất nhiều lời để nói, một hồi nói cổ phiếu thế nào, một hồi lại nói hạng mục thế nào, cảm xúc cao thật sự. Quan Tri Ý đã quen với việc này, dù sao bọn họ ở chung thì nói không hết về đề tài thương nghiệp, tiểu bạch như cô hoàn toàn chen vào không nổi một lời.
Vốn dĩ cô còn đang cảm thấy vui, thấp thấp giọng cơm nước xong xuôi, ai biết ăn được một nửa, chủ đề của ba vừa chuyển, đột nhiên liền ném tới trêи người cô.
“Tiểu Ngũ, con cùng Tiêu Nhiên kia thế nào.”
“Khụ ——”
Quan Tri Ý thiếu chút nữa bị sặc cơm.
Quan Hưng Hoài híp híp mắt:
“Sao nào, có tiến triển gì à?”
Quan Tri Ý sặc đến đỏ cả mặt, dừng một hồi mới nói:
“Cái gì chứ, không phải theo như ba nói là không thể sao.”
Quan Hưng Hoài lẳng lặng nhìn cô, trêи đỉnh đầu tựa như có mấy chữ đang lăn lộn: Ba không tin!
Quan Tri Ý:
“…… Ba tin hay không thì tuỳ.”
“Cậu ta lớn lên rất đẹp trai, con không thích sao?”
Quan Tri Ý hơi nghẹn:
“Người lớn lên đẹp trai bên cạnh con còn thiếu sao! Con mà phải nhìn mặt người khác ạ!”
Quan Hưng Hoài nghĩ nghĩ, nói:
“Cũng đúng, ba con và anh con từ nhỏ đã dạy cho con ánh mắt rất cao rồi.”
Quan Tri Ý:
“…… Nói anh thì nói mình anh thôi, ba đem chính mình vào là có ý gì chứ.”
“Làm sao vậy? Ý của con là ba không đẹp trai? Lúc ba còn trẻ cũng là một đoá hoa trong thành phố đấy có được không.”
Quan Tri Ý cười mỉa:
“Đúng đúng đúnt, nếu không thì sao có thể sinh ra đứa con gái đáng yêu như con chứ.”
“A.”
Quan Hưng Hoài nói,
“Nếu không thích Tiêu Nhiên, vậy con nói một chút xem, con thích kiểu gì, ba tìm cho con.”
Thích Trình Diễn hơi hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía Quan Tri Ý.
Quan Tri Ý:
“Ba…… Ba đừng nhìn chằm chằm con mỗi ngày được không, ba nhìn chằm chằm anh nhiều lên kìa.”
Đột nhiên bị điểm danh Quan Nguyên Bạch rét căm căm nói:
“Đừng đem bom quăng cho anh.”
“Vốn dĩ nên ném cho anh, anh đã sớm đến tuổi kết hôn rồi.”
Quan Nguyên Bạch duỗi tay liền gõ trêи trán cô một chút:
“Có phải đang muốn ăn đòn hay không?”
Quan Tri Ý:
“Ba nhìn xem anh ——”
Quan Hưng Hoài liếc anh mắt một cái, lại nói:
“Tiểu Ngũ, chuyện anh con cưới vợ ba không thèm để ý, quan trọng vẫn là hôn sự của đứa con gái bảo bối này.”
Quan Nguyên Bạch hạ khóe miệng:
“Đồng ý, chỉ là sợ em, bị người ta khi dễ.”
“……”
Quan Hưng Hoài:
“Đúng đúng, ba cũng sẽ không cho con kết hôn gì vội, chỉ là hỏi một chút, quan tâm con chút, cái này được không?”
“Không thích thì thế nào ạ, kiểu gì con cũng không thích.”
Quan Tri Ý nói lời này có chút chột dạ, trong đầu cô liền hiện lên người ngồi ở phía đối diện, muốn cô nói như thế nào chứ!
Quan Hưng Hoài nghe vậy nhíu mày:
“Sao lại có người không biết mình thích kiểu gì.”
Quan Tri Ý hừ hừ:
“Con cũng không biết, vậy ba nói một chút, con thích hợp dạng người gì.”
“Con sao……”
Quan Hưng Hoài nghĩ nghĩ,
“Gia thế của nhà chúng ta không tồi lắm, ba cũng không phải là khinh thường ai, chỉ là nếu có thể chú ý môn đăng hộ đối thì cũng tốt, nếu thực lực hai bên quá kém nhau, sẽ có nhiều quan niệm bất đồng, kết hôn sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.”
Thích Trình Diễn hơi hơi mỉm cười, điểm này phù hợp.
Quan Hưng Hoài lại nói:
“Tính tình phải tốt, nhưng không thể quá thông minh, ba thích người hơi ngây ngốc hơn.”
Ý cười của Thích Trình Diễn cứng đờ:
“……”
Quan Tri Ý:
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì con cũng không thông minh, nếu đối phương quá thông minh chẳng phải sẽ lừa con dễ dàng sao. Tiểu Ngũ, ba chỉ hy vọng người nọ có thể nghe theo lời con nói, có thể làm con đắn đo ở lòng bàn tay.”
Quan Tri Ý:
“…… Vậy ba cứ nói thẳng, là một phú nhị đại ngu ngốc là được.”
“Con không thể nói như vậy chứ, cái gì mà ngu ngốc chứ, ý ba là ——”
“Được được con hiểu rồi, đừng nói nữa, ăn cơm đi ạ.”
……
Trêи bàn cơm, Thích Trình Diễn rũ mắt nhìn chén cơm, như suy tư gì.
Nghe lời, đắn đo ở lòng bàn tay…… Ngây ngốc.
Vế trước thật sự dễ dàng, vế sau…… Ngốc? Hồ đồ?
Sau đó, một bữa cơm vất vả trôi qua.
Quan Tri Ý không nhàn rỗi, tùy tay lấy một kịch bản mới ra xem, thời gian vào đoàn làm phim còn chưa tới, nhưng vì nhân vật này của cô nói khá nhiều, nhiều lời thoại mà mỗi câu còn dài, vậy nên yêu cầu phải nhớ rõ.
“Nhìn cái gì.”
Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn đã ăn xong rồi đi tới, Quan Nguyên Bạch đặt ly nước trái cây ở trước mặt,
“Lại phải đi đóng phim?”
“Chưa đâu, chỉ là chuẩn bị một chút thôi.”
Quan Tri Ý đem kịch bản sao lưu đưa qua, thuận miệng nói,
“Anh diễn với em đi.”
Quan Nguyên Bạch:
“Cái gì?”
“Thì đọc lời thoại của nam chính cho em là được.”
Quan Nguyên Bạch à một tiếng, nghiêm túc mà nhìn. Nhưng vào lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh nghe máy, cùng đối phương nói vài câu xong, đem kịch bản ném tới trêи đùi Thích Trình Diễn,
“Có chút việc nên đi xử lý trước đây, cậu diễn với con bé chút đi.”
Quan Tri Ý:
“……”
Thích Trình Diễn nhìn kịch bản:
“Ừm.”
Quan Nguyên Bạch vội vàng đi vào thư phòng, Thích Trình Diễn đứng dậy ngồi xuống vị trí ban đầu của Quan Nguyên Bạch:
“Đọc từ chỗ nào.”
Quan Tri Ý thanh thanh giọng nói:
“Cái đó, thật ra em không vội lắm, nếu anh có việc thì……”
“Anh không có việc gì.”
“À.”
“Em bắt đầu đi.”
Nếu lúc này Quan Tri Ý đột nhiên nói
“Không được rồi”, vậy có vẻ hơi cố tình. Vì thế cô đành phải đọc kịch bản, căng da đầu bắt đầu nhớ lời thoại: “…… Đã rất lâu không gặp chàng, chàng đi đâu vậy? Hay là chàng cố ý trốn tránh ta……”
Đây là đoạn nam chính trốn tránh nữ chính, hai người gặp lại nhau sau vài năm. Trong kịch bản lúc này thì nam chính không thích nữ chính, cho nên đối với sự mãnh liệt tới gần của cô ấy có chút bài xích.
Quan Tri Ý hỏi xong một chuỗi vấn đề dài, Thích Trình Diễn thì thầm lại lời kịch bản tiếp theo,
“Không đi đâu, cũng không trốn ngươi.”
“Nhưng mà ta không thấy chàng đâu, ta đi vào trong cung tìm chàng, cũng tới y quán tìm chàng, nhưng mà chàng không ở đó, ta hỏi người khác, bọn họ đều nói chàng không đi làm.”
“Ừm.”
“Vì sao vậy, bij bệnh sao? Hay là cảm thấy không thoải mái chỗ nào?”
Quan Tri Ý dùng ngữ khí khẩn trương hỏi.
Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, tiếp tục thì thầm:
“Chỉ đơn thuần là không muốn đi mà thôi.”
“Vì sao……”
“Bởi vì ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Quan Tri Ý đang nhập tâm vào nữ chính, giọng nói có chút thấp, rầu rĩ mà lặp lại câu:
“Vì sao…… Không muốn thấy ta?”
Thích Trình Diễn nhìn lời thoại kế tiếp, tầm mắt rời từ kịch bản ra, rơi xuống người Quan Tri Ý, anh chậm rãi nói:
“Bởi vì
anh
thích
em.”
Quan Tri Ý đang nhập tâm, cũng chuẩn bị tốt ngữ khí khổ sở để nói lời thoại tiếp theo, nhưng Thích Trình Diễn đột nhiên nói một câu làm cô ngây dại:
“A?”
Hai người hai mặt nhìn nhau, một người ngây ra như phỗng một người trấn định tự nhiên.
Thích Trình Diễn nhìn tai cô bắt đầu phiếm hồng, đáy mắt có ý cười. Anh cúi đầu một lần nữa nhìn về phía kịch bản, lúc này mới như phát hiện chính mình đã nhìn sai kịch bản:
“À, xem thiếu một chữ. Nam chính nói, bởi vì ta không thích ngươi.”
Quan Tri Ý:
“……”
Quả nhiên là bởi vì đọc sai, rõ ràng biết anh nhìn nhầm rồi, nhưng nghe trong miệng anh đột nhiên nói ra mấy chữ này, cô vẫn không có tiền đồ mà bị dúm lại.
Tim đập nhanh như giông tố kéo đến, hạt mưa vừa nặng vừa nhanh, còn có cả sấm sét ầm ầm, vang đến nỗi cô cảm thấy chính mình sắp không thông.
“Làm sao vậy, không tiếp tục sao?”
Thích Trình Diễn hỏi.
Quan Tri Ý vội vàng cúi đầu, che đi ánh mắt hoảng loạn của chính mình:
“À, em, em quên vài từ, để em xem lại một lần nữa đã.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng, nhìn cô hơi rũ đầu.
Lông mi của cô gái trước mắt nhấp nháy, tai đỏ bừng, gương mặt cũng toát ra chút hồng nhạt.
Là thẹn thùng sao?
Thích Trình Diễn cong cong môi, nếu đúng vậy…… Là tốt rồi.
Quan Nguyên Bạch xử lý việc không lâu sau đã trở lại, Quan Tri Ý cũng không đáp nổi thoại nữa, cùng hai người nói câu
“Diễn cũng không tồi lắm ạ”
rồi liền vội vàng chạy về phòng.
Thích Trình Diễn thấy cô đi rồi liền nói:
“Tôi đi về trước.”
Quan Nguyên Bạch:
“Liền đi rồi sao?”
Thích Trình Diễn cười một cái, ý vị
thâm trường nói:
“Ừm, ngày mai lại tới đây.”
Quan Nguyên Bạch không nghi ngờ:
“Được rồi.”
Nhưng mà ngày hôm sau, Thích Trình Diễn cũng không tới đây, bởi vì Thích lão gia tử ngăn anh lại.
“Mộng Giai à, con thật đúng là có tâm, còn biết chân ông không thoải mái, mang đồ bổ tới cho ông.”
“Ông không cần khách khí ạ, con cũng nghe ông nội con nói thôi. Con nghĩ cái này ông có thể dùng được, liền mang tới cho ông. “
“Ai nha…… Con đúng thật là một đứa trẻ ngoan. “
Trong phòng khách có hai người ngồi mà khách khí liên tục, Thích Trình Diễn từ trêи lầu đi xuống, nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Lúc anh nhìn thấy Dương Mộng Giai còn ngẩn người, anh nhớ rõ lúc trước anh đã bảo truyền thông phủ nhận việc hôn thê rồi, cô ấy liền không xuất hiện qua.
Anh nghĩ, dù sao cô cũng là một thiên kim tiểu thư, bị mất mặt mũi như vậy chắc cũng sẽ thôi, sẽ không xuất hiện nữa.
Chỉ là, sao lại tới nữa?
“Dương tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Thích Trình Diễn cực kỳ có lệ mà chào hỏi xong, nói với Thích lão gia,
“Ông nội, con có việc đi tới nhà Nguyên Bạch, con đi trước đây.”
“Con từ từ!”
Thích Danh Thắng gọi anh lại,
“Ở lại ăn cơm đi, ăn xong rồi lại nói. “
Thích Trình Diễn vâng một tiếng:” Vâng ạ, con ở lại nhà bọn họ ăn cơm.”
Thích Danh Thắng trừng mắt nhìn anh một cái, cắn răng nói:
“Không cần, con ở lại đây, vừa khéo hôm nay ông sẽ gọi Nguyên Bạch và Tiểu Ngũ tới đây ăn cơm.”
Thích Trình Diễn:
“……”
“Trong nhà cũng có khách, mọi người cùng nhau ăn, náo nhiệt!”
Kêu hai anh em họ Quan tới đây ăn là chuyện bình thường, nhưng hôm nay lão gia tử rõ ràng là bởi vì Dương Mộng Giai nên mới như vậy. Ông rất vừa lòng đứa cháu dâu này, cho nên làm đủ cách tác hợp cho cháu trai mình.
Lúc Quan Tri Ý bị Quan Nguyên Bạch kêu tới nhà Thích Trình Diễn ăn cơm, cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là Thích lão gia tử kêu, chắc chắn cô sẽ không từ chối.
Nhưng không nghĩ tới ấn chuông cửa xong, sau khi cửa mở chính là diện mạo của một cô gái xinh đẹp.
Quan Nguyên Bạch nhìn người tới cũng sửng sốt một chút:
“Dương tiểu thư?”
Dương Mộng Giai cười cười:” Gọi tôi Mộng Giai là được.”
Quan Nguyên Bạch lễ phép mà gật đầu, đáy mắt lại có chút ý xem náo nhiệt, xem ra gia hoả Thích Trình Diễn này lại bị bắt “bồi dưỡng tình cảm” rồi.
“Mời vào.”
“Được.”
Quan Nguyên Bạch vào xong, Quan Tri Ý theo sau nhìn trộm Dương Mộng Giai một cái. Liếc mắt một lúc, suy đoán trong lòng mấy ngày nay đột nhiên như bọt khí tan vỡ hết, tức khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hình như…… Cô vẫn nghĩ nhiều rồi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Rất Có Tiền Nha
- Chương 47