Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba ruột cô vậy mà lại là đại lão trong giới khoa học công nghệ mà cô sùng bái nhất?

Lâm Tích ngồi ở trên giường cười ngây ngô.

Lúc này, một chuỗi âm thanh ùng ục vang lên cắt ngang suy nghĩ của Lâm Tích, bây giờ cô mới nhận ra cô đã một ngày không ăn gì rồi.

Bởi vì nhịn ăn nhịn uống quá lâu, hiện tại bụng của Lâm Tích sôi cuồn cuộn.

Cơn sốt đã lui, nhưng cô vẫn thấy choáng đầu, không biết đó là di chứng của cơn sốt, hay chỉ đơn giản là đói bụng.

Chịu đựng cơn choáng váng, Lâm Tích gian nan bò xuống giường.

Tay chân cô bủn rủn, lúc chạm đất chân mềm nhũn, suýt nữa thì cô ngã chổng vó.

Lâm Tích đứng vững lại, đi ra khỏi phòng, xuống dưới chuẩn bị tìm ít đồ ăn.

Bây giờ đã qua giờ cơm, trong biệt thự rất yên tĩnh.

Cô "mất liên lạc" cả một đêm, dường như đã rơi vào quên lãng.

Đang xuống lầu, Lâm Tích đột nhiên dừng lại.

Cô nghe thấy bên dưới có người nói chuyện.

Một người là Tống Khả Hân.

Người còn lại là Trương Thúy, cũng chính là mẹ của Tống Khả Hân, bà ngoại của cô.

Trương Thúy là kiểu phụ nữ nông thôn điển hình, khi còn trẻ lấy phải một tên chồng mê cờ bạc ham ăn biếng làm, nửa đời sống chẳng ra sao, sau này nữ chính ủng hộ bà ly hôn ông chồng cờ bạc kia, rồi chuyển đến căn nhà Tống Khả Hân lo liệu cho bà ở thành phố B.



Người đang nói là Trương Thúy.

"Sao đã trễ thế này rồi mà Dịch Trạch vẫn ra ngoài?" Giọng của Trương Thúy có vẻ sốt sắng.

"Có một nhóm người nước ngoài của bên đầu tư đến công ty, anh ấy phải đi tiếp khách." Tống Khả Hân giải thích: "Không có gì đâu, mẹ đừng lo."

"Không có chuyện gì thì tốt." Trương Thúy lẩm bẩm.

Trương Thúy xực nhớ ra chuyện gì đó, bà nói: "Khả Hân à, chuyện lần này khiến Dịch Trạch không vui rồi."". Ban nãy lúc cả nhà cùng nhau ăn cơm, sắc mặt con rể rất khó coi, chỉ có lúc nói chuyện với An Hinh, mới khá hơn chút.

Tống Khả Hân im lặng, khẽ thở dài.

"Theo như mẹ nghĩ, đáng lẽ ra con nên bỏ đứa bé kia ngay từ đầu." Trương Thúy oán trách.

Khi đó Tống Khả hân đã lựa chọn tha thứ cho Lâm Dịch Trạch. Bởi vì không muốn khiến cho Lâm Dịch Trạch lưu lại ấn tượng xấu trước mặt người nhà của mình, nên Tống Khả hân lựa chọn che giấu lai lịch của đứa bé, chỉ nói với Trương Thúy rằng đứa bé là bất cẩn có với một người đàn ông khác trước khi qua lại với Lâm Dịch Trạch.

Trương Thúy đương nhiên tự cho rằng ba của đứa bé này là một tên bạn trai cũ cặn bã nào đó nên cũng không mắng mỏ Tống Khả Hân.

Nghe thấy những lời này của Trương Thúy, vẻ mặt của Tống Khả Hân sa sầm.

Cũng chẳng phải Tống Khả Hân chưa từng nghĩ đến chuyện phá thai. Nhưng lúc bà phát hiện mình mang thai thì đã là sau khi chấp nhận Lâm Dịch Trạch rồi. Khi đó bà đã là vợ chưa cưới được Lâm Dịch Trạch công khai, nhưng lúc bà đắn đo đến bệnh viên chuẩn bị phá thai thì lại bị truyền thông chụp được ảnh đi khoa sản. Nhất thời, tin tức "Vợ chưa cưới của giám đốc Lâm mang thai, muốn mẹ nhờ con quý trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lâm" lan truyền trên mạng.

Không muốn để truyền thông có suy đoán và bàn tán không hay về Lâm Dịch Trạch nên Tống Khả Hân chỉ có thể chọn sinh đứa bé này ra.

Mặt khác, Tống Khả Hân cũng muốn giữ lại cho mình một chút tâm tư, bà muốn dùng đứa trẻ này để thăm dò xem Lâm Dịch Trạch rốt cục yêu mình đến nhường nào. Nếu như Lâm Dịch Trạch thật lòng yêu bà, thì có lẽ sẽ chấp nhận những chuyện trước đây, cũng sẽ đón nhận đứa bé này.

Sau đó, Tống Khả Hân cực kỳ hối hận.



Lâm Tích thật sự giống như tảng đá nằm ngang chèn trong lòng bà, lộm cộm khiến Tống Khả Hân khó chịu, cũng bởi vì có sự tồn tại của Lâm Tích, mà giữa bà và chồng trước giờ đều có thứ gì đó ngăn cách hai người.

"Haizz..." Thấy vẻ mặt của Tống Khả Hân không được tốt, mím chặt môi không nói gì, Trường Thúy cũng thở dài.

"Chuyện cũng đã qua rồi, nói nữa cũng vô dụng."

"Nhưng mà, không thể nuôi đứa trẻ kia và Hinh Hinh cùng một chỗ được, không phải con cháu nhà mình, bà thông gia và Dịch Trạch nhất định không thể đối xử bình đẳng được. Trong lòng đứa bé kia thể nào cũng sẽ có sự tị nạnh, sau này lớn lên sẽ càng nghĩ nhiều hơn." Trương Thúy ngừng lại một chút, lại lo lắng nói: "Lần này chỉ là đẩy Hinh Hinh xuống hồ, không chừng lần sau lại làm ra chuyện gì đó nguy hiểm hơn."

"Vậy mẹ nói xem con phải làm sao đây?" Tống Khả Hân nhíu mày: "Bây giờ nó chưa thành niên, để nó ở đâu cũng không phù hợp, lại không thể để nó ở riêng, làm vậy thì càng kỳ hơn."

"Hôm nay mẹ tới là muốn nói với con chuyện này đấy, ý của mẹ là trước tiên cứ đưa nó về quê ở, vừa hay trong thôn chúng ta có một người tên là Trương Cường, con còn nhớ không? Người đó năm nay chắc tầm bốn bảy bốn tám tuổi gì đấy, điều kiện gia đình không tốt nên vẫn chưa lấy được vợ, cũng không phải đồng bóng bê đê gì, có thể để cho Lâm Tích đến nhà cậu ta."

Trong lòng Tống Khả Hân hồi hộp, hiển nhiên không nghĩ đến biện pháp này: "Mẹ nói đưa Lâm Tích cho cái người tên Trương Cường kia nuôi?"

Vậy thì không được, lúc còn bé thì còn có thể, bây giờ Lâm Tích đã lớn vậy rồi, đã tự nhận thức được, đưa cho người khác nuôi không được ổn lắm.

"Cũng đâu có sao." Trương Thúy lắc đầu: "Trương Cường nói ra thì cũng được xem là họ hàng xa của ông con, coi như có tí thân thích, cứ nói là ở tạm nhà họ hàng, nghe thế cũng bình thường mà."

Hiển nhiên là Tống Khả Hân đã động lòng, nhưng vẫn hơi do dự: "Nhưng mà...như vậy có vẻ không hay cho lắm nhỉ?"

"Có gì mà không hay, đưa con bé đi, vừa hay có thể tách hai đứa ra, bảo vệ Hinh Hinh của chúng ta. Hơn nữa, người trong thôn cũng thành thật chất phác, ở trong thôn cũng có thể tránh cho con bé kia lại nảy sinh ý đồ xấu xa, tránh cho càng lớn càng hư đốn."

Trương Thúy thấy nét mặt của Tống Khả Hân đã thả lỏng, tiếp tục khuyên nhủ: "Tiếp tục nuôi dưỡng ở đây, con khó chịu, con bé kia cũng sẽ nghĩ nhiều, đưa về nông thôn ở cũng tốt cho con và Dịch Trạch, tốt cho Hinh Hinh và cái nhà này."

"Đối với bản thân nó cũng là chuyện tốt, hết so sánh, nó cũng không cách nào đố kị với Hinh Hinh nữa."

"Còn bên này, con cứ nói tìm bừa một cái lý do, nói nó đi nước ngoài, sang tỉnh khác cũng được, cứ nói thẳng ra là sức khỏe không tốt, đưa về quê ở một thời gian, người ta sẽ không dèm pha gì đâu."

Hình như đúng thế thật.
« Chương TrướcChương Tiếp »