(Đây là chương mở đầu cho phần mới - Nhà là gì?)
Từ lúc còn nhỏ, anh ấy đã không có sự che chở của cha, hơi ấm của mẹ, cũng không có anh em thân thiết, sự quan tâm của quý nhân, cũng không một ai nâng đỡ. Bao năm qua, anh ấy như một chiếc chuông gió đung đưa, đung đưa trong gió mà không có được nơi trú ẩn an toàn.
Anh ấy chưa từng cảm nhận được tình cảm thuần khiết thế nhưng lại luôn tràn đầy ấm áp, tràn đầy nhiệt huyết, ẩn sâu bên trong là một người thận trọng và không bao giờ tránh né những khó khăn.
..............
Sam Mộc nói rằng tôi là một trong số ít những người bạn quan trọng trong thế giới của anh ấy, là người duy nhất mà anh ấy có thể tâm sự mà không một chút đắn đo.
Nhiều người nhìn thấy tính tình của Sam Mộc đều cho rằng anh ấy nên sinh ra trong một gia đình êm ấm, giống như một bông hoa trong nhà kính, lớn lên mà không gặp phải chút khó khăn gì.
Nhưng sự thật thì luôn khác biệt. Bố mẹ Sam Mộc làm nghề tự do ở một thị trấn cấp 18 (Editor: nói chung là thị trấn nhỏ, không phát triển lắm). Họ kinh doanh một chút và thỉnh thoảng chỉ bán ra được ít nên gia đình cũng không giàu có.
Tuy nhiên, đây không phải là điều khiến Sam Mộc buồn. Nút thắt thực sự trong lòng anh ấy là tình yêu thương trong gia đình.
Cha của Sam Mộc là một người mê cờ bạc, không có nghề nghiệp ổn định và thường phớt lờ anh ấy.
Ông ấy chưa bao giờ mua cho Sam Mộc một bộ đồ tử tế, cũng chưa bao giờ đưa anh ấy đi chơi, đi ngắm thế giới bên ngoài. Sam Mộc nói rằng, ông nội của anh ấy cũng đối xử với cha của anh ấy theo cách tương tự.
So với cha, mẹ của Sam Mộc tốt hơn một chút, nhưng chỉ một chút. Bà ấy mở một của hàng nhỏ và hầu như không hỗ trợ những chi phí cố định cho gia đình.
Mẹ của Sam Mộc dành cho anh ấy tình mẫu tử quý giá trong những năm anh ấy còn nhỏ nhưng sau này bà ấy dần thay đổi, ngày càng trở nên nóng nảy và chán ghé Sam Mộc.
Sam Mộc không có anh chị em, anh ấy là còn một. Trong gia đình, chỉ có ông bà có anh ấy được một chút ấm áp. Dù không thể làm gì nhiều thế nhưng Sam Mộc luôn ghi nhớ một chút ấm áp này.
Từ lúc còn nhỏ, anh ấy đã không có sự che chở của cha, hơi ấm của mẹ, cũng không có anh em thân thiết, sự quan tâm của quý nhân, cũng không một ai nâng đỡ. Bao năm qua, anh ấy như một chiếc chuông gió đung đưa, đung đưa trong gió mà không có được nơi trú ẩn an toàn.
Đứng trước cuộc sống tăm tối ấy, Sam Mộc vẫn giữ được tấm lòng tốt đẹp của mình. Anh ấy biết ơn những người đã giúp đỡ mình, che giấu đi những mặt đen tối của bản thân và cho người khác nhìn thấy được sự tốt đẹp của bản thân.
Anh ấy chưa từng cảm nhận được tình cảm thuần khiết thế nhưng lại luôn tràn đầy ấm áp, tràn đầy nhiệt huyết, ẩn sâu bên trong là một người thận trọng và không bao giờ tránh né những khó khăn.
Một số người nói rằng gia đình Sam Mộc thực sự rất yêu thương anh ấy, chỉ có điều tình yêu thương ấy được thể hiện một cách sai lầm. Nhưng cuối cùng điều mà họ mong muốn chỉ là Sam Mộc trở thành một người tốt.
Trước những lời nói đó, Sam Mộc thường chỉ cười mà không nói lời nào. Từ trước đến nay, anh ấy chưa bao giờ vượt qua được rào cản tâm lý về chuyện đố. Liệu rằng cách thức thể hiện tình yêu thương của gia đình có phù hợp với Sam Mộc vào lúc đó? Anh ấy có thể tha thứ cho họ nhưng không bao giờ có thể hiểu được họ.
Sam Mộc nghĩ rằng họ đã không còn là trẻ con, đã có thể phân biệt được phải trái đúng sai.
............................
Sam Mộc từng nói với tôi rằng không phải ai cũng nhận được tình yêu thương và không phải nhà của ai cũng là nơi trú ẩn an toàn. Một số người khi đã trải qua những khó khăn và bất công, trái tim của họ sẽ trở thành những viên kim cương, chìm trong đêm đen tăm tối.
Ai là người sẽ đến bên Sam Mộc với cả tấm chân tình, sưởi ấm những ký ức, cứu rỗi linh hồn và hàn gắn vết thương cuộc đời của anh ấy?
Sam Mộc không biết rằng người như vậy liệu có tồn tại hay không, nhưng nó không quan trọng nữa. Sam Mộc chính là vị thần của chính anh ấy, là người hâm mộ của chính anh ấy, và không ai có thể yêu Sam Mộc hơn chính bản thân anh.
..............................