- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Tôi Quyết Định Con Đường Này Có Bạn Cùng Đi
- Chương 27: Trái Tim Nhạy Cảm
Tôi Quyết Định Con Đường Này Có Bạn Cùng Đi
Chương 27: Trái Tim Nhạy Cảm
Làm những gì bạn cần làm, đồng thời chấp nhận những điều rắc rối không mong muốn của nó. – La Tường (Kẻ ngông cuồng ngoài vòng pháp luật, Trương Tam)
Tình cảm triền miên, thu thủy trong veo, thề nguyện sắt son
Trăm mối tâm sự, sông núi trập trùng, huyết lệ rơi đầy
Phong trần mỏi mệt, đời người biển rộng, nhưng không trọn vẹn (cái này không biết dịch sao vì là ngôn ngữ mạng mơi thịnhJ)
..............
Vào đêm nộp đơn cho kỳ thi sau đại học, chị Hân đã rủ Tiểu Thần ra khỏi trường, trong quán bar ở phía nam trường đại học. Họ không nói về ánh trăng bạc, không nói về hoa hồng, mà là về giang hồ nhân sinh.
Tại thời điểm này, chị Hân và Tiểu Thần vẫn còn tỉnh táo, vững vàng và nhận thức được tiến thoái.
Chỉ sau ba hai chén, chị Hân đã lặng lẽ khóc. Nhất thời xúc động không thể giải thích được cảm xúc tuôn trào từ trái tim như cảnh báo trước một kết thúc không như ý.
Tiểu Thần mở lời trước: "Em yêu, anh biết am đã báo danh ở trường học bên Bắc Kinh. Đây là một chuyện tốt."
Chị Hân: "Anh ... anh đừng trách em."
Tiểu Thần: "Anh làm sao có thể trách em, làm sao có thể trách em được..."
Chị Hân:"Tiểu Thần, anh phải biết rằng anh sẽ về quê hương của mình để lập nghiệp. Còn em đến Bắc Kinh để học cao học hoặc thậm chí kiếm việc làm. Đó có thể là trời Nam đất Bắc a..."
Tiểu Thần: "Anh hiểu."
Chị Hân: "Anh hiểu à? Anh có thực sự hiểu không? Đây không còn là vấn đề mà chúng ta có thể cùng nhau thu xếp."
Tiểu Thần: "Anh đã nói, anh hiểu ...". Xiao Chen uống thêm nửa ly rượu whisky.
Trong thời tiết chết tiệt này, ở Bắc Kinh lại có tuyết rơi, và gió rất mạnh, thổi qua linh hồn của hai người, bạn không nói nên lời, tôi cũng không nói nên lời.
Đúng vậy, trên đời có hai nguyên tắc, bất phụ Như Lai bất phụ khanh. Chị Hân cuối cùng cũng phá vỡ sự phòng vệ và lao đến chỗ Tiểu Thần, khóc không thành tiếng.
Tiểu Thần vẫn đang giả vờ bình tĩnh, an ủi chị Hân trong một bầu không khí mơ hồ.
Tuyết trắng bàng bạc xuyên qua tầng tầng ánh trăng, từng bông hoa tuyết rơi đầy trên nhân gian. Chị Hân thò đầu ra, buồn bã nhìn ngắm Tiểu Thần. Hai người lúc này ở trong thuyết trắng ôm nhau rất lâu, rất lâu.
Người ta thường nói, nếu trong ngày tuyết rơi có thể ở cùng nhau thì giống như được cùng nhau bạc đầu.
Tiếc thay mái đầu bạc trắng thay tuyết, người đau khổ vì tình trên đời còn đâu?
Tiểu Thần: "Em yêu... Sao lại khóc, không phải chúng ta còn ở bên nhau sao?"
Chị Hân: "Hic Hic..."
Tiểu Thần: "Chúng ta làm một ước định có được không ~"
Chị Hân hỏi đầy kỳ vọng: "Ước định gì?"
Tiểu Thần: "Hãy trở thành con người em muốn trở thành, trải nghiệm cuộc sống em mong muốn và có niềm hứng khởi của riêng em ..."
Ngay sau khi Tiểu Thần nói xong, chị Hân đã vùi đầu vào l*иg ngực Tiểu Thần, những lời nói và câu nói của Tiểu Thần dường như cảnh báo hai người rằng mối quan hệ này có thể không như ý muốn.
Trên thực tế, ngay từ vài ngày trước, quá trình lựa chọn và sơ bộ của Tiểu Thần đã xong. Do được hỗ trợ về mặt chính sách, Tiểu Thần đã có thể gia nhập tổ chức ở quê hương của mình ở Bắc Kinh để thực tập rất sớm và anh quay lại làm việc tại quê hương của anh ấy khi anh ấy tốt nghiệp.
Trong thế giới của Tiểu Thần có cơm áo gạo tiền và phồn hoa nhân thế. Còn trong thế giới của chị Hân, có những viễn cảnh tuyệt vời và những lý tưởng lãng mạn.
Tiểu Thần nhìn lên bầu trời, bầu trời đầy tuyết: "Em yêu, em có nhớ chúng ta đã bắt đầu như thế nào không? Còn nữa, lần ở đảo Hải Hoa, ở núi Lão Quân, ở Đền Taikoo Daci, ồ đúng rồi và Cánh đồng hoa Sân bay ..."
Chị Hân: "Ừm ... nhớ rồi, tại sao anh lại muốn nói điều này?"
Tiểu Thần: "Ý tôi là, chúng ta thực sự đã trải qua rất nhiều điều tốt đẹp."
Chị Hân: "Hmmm ... Chỉ là có rất nhiều điều tốt đẹp."
Sau đó, cả hai quay lại phòng ngủ, cả hai đều là những chiếc vỏ rỗng không có linh hồn và không nơi nương tựa.
..........
Năm giờ sáng, Tiểu Thần gửi một tệp tài liệu cho chị Hân, tên tài liệu chỉ vỏn vẹn bốn chữ: "Kế hoạch chia tay".
Tiểu Thần nói với tôi rằng anh ấy muốn để lại sự lãng mạn cuối cùng của mình cho chị Hân. Trong khoảng thời gian hai người sắp chia xa, họ sẽ trải qua thật tốt, ghi lại chúng, rồi sau đó hủy hoại tất cả, mục nát trong tim mỗi người.
Tôi nghĩ đây có thể là sự dịu dàng cuối cùng mà Tiểu Thần dành cho chị Hân. Cho dù phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn đến nơi đến chốn và tiễn cả hai về với biển người. Tôi đã hứa với Tiểu Thần sẽ hỗ trợ hết mình nếu cần thiết.
Trong tài liệu mà Tiểu Thần đã làm, ghi lại một kế hoạch chia tay ngắn gọn. Những điều tuy đơn giản nhưng thật khó để thực hiện, mọi thứ đều thấm đẫm huyết lệ.
Vào buổi trưa, chị Hân cũng gửi lại cho Tiểu Thần một tệp tài liệu, cũng tên là kế hoạch chia tay. Có rất nhiều nơi mà chị Hân muốn đến và rất nhiều việc cô muốn làm với Tiểu Thần trong tài liệu này.
Chị Hân với Tiểu Thần chưa từng đeo nhẫn đôi. Tiểu Thần muốn mua một cặp nhẫn, vì vậy cậu ta đã rủ đám "lang bằng cẩu hữu" chúng tôi sang thương lượng và còn muốn tổ chức một "Lễ tình yêu".
Tiểu Thần đã bán chiếc áo thi đấu có con số yêu thích của mình, ngoài ra còn có số tiền cậu ta đã tiết kiệm được để đặt làm một cặp nhẫn. Kỳ nghỉ Nguyên đán, mọi người hẹn nhau đi Đại Lý, sau đó chuyển sang Tây Song Bản Nạp.
Chúng tôi cũng đã lên kế hoạch tổ chức một "lễ tình yêu" cho hai người ở Tây Song Bản Nạp.
Tôi nghĩ đây cũng là lần cuối cùng bạn bè chúng tôi tham gia vào khoảnh khắc ngọt ngào của chị Hân và Tiểu Thần. Trong "kế hoạch chia tay" sau đó, chỉ còn chị Hân và Tiểu Thần.
Một vài tuần trước chuyến đi của chúng tôi, tôi đã có một cuộc trò chuyện sâu sắc với Chị Hân.
Tôi: "Chị Hân, nói chuyện với tôi một chút."
Chị Hân: "Nếu bạn không biết phần thực nghiệm, hãy hỏi giáo sư. Đừng hỏi tôi, tôi cũng chịu thôi."
Tôi: " Tôi muốn cái gì a, không phải là chuyện học hành, mà là về chuyện tình cảm."
Chị Hân: "OK, cậu lại nhớ Tiêu Tiêu à? Đừng có suốt ngày Tiêu đến Tiêu đi nữa a~"
Tôi: "Chị nói xem, quên đi một người nhất định phải cần có thời gian và niềm vui mới để chữa lành vậy thì tại sao khi có niềm vui mới thì dễ dàng mà thcần thời gian thì lại lâu như vậy?"
Chị Hân không đi theo dòng suy nghĩ của tôi, gạt tôi sang một bên và trầm mặc thật lâu. Đèn đường màu ấm, từng cái một chiếu xuống nhưng cũng không làm sáng rõ tâm tư của chị Hân.
Sau đó, chị Hân thì thầm: "Thời gian và niềm vui mới có thật là liều thuốc tốt không.................. Thực ra, nếu thật lòng yêu nhau thì không có thuốc nào chữa được..."
..................
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Đoản Văn
- Tôi Quyết Định Con Đường Này Có Bạn Cùng Đi
- Chương 27: Trái Tim Nhạy Cảm