Chương 20: Đêm Giáng Sinh

(Đây là chương mở đầu cho phần mới - Kế hoạch chia tay)

Có một loại tình yêu mà hai người dù có yêu nhau đến mấy thì rồi cũng sẽ chia tay, và những lý do khiến họ phải chia tay thì hoàn toàn không giống nhau.

Tôi nghĩ bản chất con người thật khó lường, dù có hợp nhau đến mấy vẫn có ý nghĩ chia tay, dù còn yêu nhau nhưng tự yêu lấy mình còn hơn yêu đối phương.

Vì vậy tôi tự mình muốn lựa chọn chia ly, để tìm kiếm những trải nghiệm sống và đoạn tình cảm mới.

..........

Chị Xin có thể nói là một trong những người đứng đầu, và là một trong những hoa khôi của Trường Kinh tế và Quản lý của chúng tôi. Sự kết hợp giữa cảm tính và gợi cảm có thể xem như trắng trẻo xinh đẹp.

Tôi nghĩ điều đặc biệt nhất ở chị Hân phải là đôi mắt của chị ấy, một đôi mắt lá liễu, lại như là đôi mắt của Nữ hoàng, và mang cả nét đào hoa. Tôi nghĩ trên đời ít có người nào có thể nhìn vào đôi mắt vừa thông minh vừa cao ngạo đó của chị.

Thật không may, người đó là tôi, có lẽ vì tôi biết chị Hân từ khi chúng tôi còn nhỏ, và đến tận cấp 3 còn ngồi chung bàn trên lớp. Tất cả những đức tính của chị Hân tôi đều đã được nhìn thấy, đương nhiên, đối với những điều ngu ngốc của tôi thì chị Hân cũng quá rõ ràng.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng một chàng trai có thể sánh ngang với chị Hân nếu không phong lưu phóng khoáng thì cũng anh ta phải là độc nhất vô nhị.

Tháng 12 của một năm nào đó là Thủy nghịch của chòm Song Ngư, lúc đó tôi thấy mình như dính phải vận đào hoa, đến nỗi tôi còn không nhớ nổi đã có bao nhiêu người thường xuyên trò chuyện với mình.

Tất nhiên, nội dung của cuộc trò chuyện không vượt quá giới hạn. Chỉ là tôi thường bị chị Hân chế giễu, nói rằng mặc dù tôi không chủ động tìm người nói chuyện, nhưng tôi không có chút cảm xúc kháng cự nào khi cùng người khác qua lại. Cuối cùng, sau khi tình cảm trở nên sâu đậm, tôi lại cự tuyệt người ta và không muốn chịu trách nhiệm.

Tôi dự định hẹn chị Hân đi xem một buổi biểu diễn nhỏ vào đêm Giáng sinh, một phần của đêm giáng sinh là cuộc theo đuổi, nhưng đây là điều mà tôi đơn phương cưỡng ép thực hiện.

Chị Hân: "Lão Triệu à, cậu phiền muộn cái mịa gì? Tôi thấy cuộc sống của cậu cần đây thật là phong sinh thủy khởi a~"



Tôi gọi cho mình một cốc Long Island (đẹo phải trà đâu đừng để bị lừa) và gọi một ly Mojito cho Chị Hân. Dù gì thì đêm đó chúng tôi cũng là hai người. Ít nhất một trong hai chúng tôi phải tỉnh táo đến cuối cùng. Vì tôi đã chọn rượu nồng độ cao cho nên chị Xin phải giữ tỉnh táo.

Chị Xin ngạc nhiên muốn đánh tôi và nói: "Anh trai của tôi ơi, anh có chắc chưa? Tôi uống mười ly mojito chắc cũng không say, nhưng chắc chắn anh phải quỳ chỉ với nửa ly Trà đá Long Island đó!"

Tôi: "Ai ya, chị Hân, chị nói chúng ta đã đến Bắc Kinh được một năm rồi, sao đến bây giờ vẫn còn độc thân vậy?"

Chị Hân: " Cậu cô đơn quá ha~, ngày hôm qua lúc cậu không hồi âm cho Tiểu Tuệ của trường Học viên Văn hóa, người ta liền gửi thông tin tới chỗ của chị rồi."

Tôi: "Hmmm, lúc đó tôi đang ở trong nhà tắm. Sau đó thì tôi ghé vào căng tin và ăn cơm. Tôi đã không kiểm tra điện thoại di động khi rời ký túc xá."

Chị Hân: "Còn nữa, cô bé do Dương Dương giới thiệu tên là Noãn Noãn. Cô ấy không phải là suốt ngày nhờ Dương Dương đưa trái cây cho cậu, nghe nói còn mua cho cậu đôi găng tay nữa. Còn chưa đủ ấm áp à?"

Tôi: "Ể, tôi cùng Noãn Noãn chỉ là quan hệ giữa đàn anh và đàn em bình thường thôi, tôi đâu có đáp ứng người ta cái gì đâu a~!"

Chị Hân: "Đυ. móe, nói thật nha lão Triệu, cậu thật là xứng có tiềm chất của kẻ cặn bã a~. Người ta đã thể hiện ra như vậy rồi mà cậu còn ngồi đây nói mấy lời ngây thơ vô tội này được à!"

Tôi: "!!!, Chị Hân nói gì vậy, hình tượng cao lớn của tôi trong lòng chị tại sao trở nên nông cạn như vậy? Với lại, tôi cũng không muốn yêu đương bây giờ, có lẽ, tôi đối với những người khác vẫn chưa có cảm giác gì..."

Chị Hân: "Cao lớn cái beep, đợi đã, những người khác? Yo tình yêu lớn của chúng tôi, vẫn nghĩ về Tiêu Tiêu?"

Tôi: "Hmmm ... Tôi chỉ luôn nhớ cô ấy khi tôi trò chuyện với những người khác, chứ tôi không có bất kỳ ý nghĩ gì khác."

..........

Khi màn trình diễn bắt đầu, chị Hân và tôi đã đắm chìm trong giai điệu ấm áp ấy. Giữa lúc đó, tôi thực sự đã uống xong một ly Trà đá Long Island, và mojito của Chị Xin thì chưa được quá nửa chừng.

Đầu tôi càng ngày càng nặng. Tôi tựa đầu vào sô pha, hai mắt đờ đẫn. Có thể là vì chưa có tình yêu mới, thời gian trôi qua cũng không đủ để quên một người. Tôi có lẽ đã nghĩ về Tiêu Tiêu một lần nữa. Thật khó để kiểm soát tình yêu. Tôi lại gọi một cốc Liberty Cuba, là CocaCola pha với Rum. Uống cốc này cũng không tệ.



Bạn có thể tưởng tượng, tôi đã được chị Hân dìu về, trạng thái của tôi lúc đó có thể nói là gần như vụn vỡ, không còn ý thức nữa. Chỉ còn cái xác không hồn được chị Hân mang đi.

Điều đáng ngạc nhiên là ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mình có một người bạn mới trên WeChat. Có một cậu bé liên tục gửi tin nhắn cho tôi, hầu hết các nội dung đều liên quan đến chị Hân.

Nam "hiếu thuận" đưa cho tôi sữa đậu nành và bánh bao, và nói với vẻ khinh khỉnh rằng cậu ấy nhận được điện thoại từ chị Hân vào lúc 3 giờ sáng để đón chúng tôi, tôi hỏi Nam rằng cậu ấy có biết người bạn mới này trên WeChat không, Nam bảo rằng cậu ấy không biết.

Tôi không hồi âm người lạ này, nhưng đã kể với chị Hân về anh ta.

Chị Hân: "Ồ, người này, hôm qua lúc mà cậu đã uống đến choáng váng thì cậu ta có qua nói chuyện với tôi. Anh ta nói rằng đã gặp cậu ở trường, còn cùng nhau tham gia một bữa tiệc và muốn làm quen với tôi."

Tôi: "Ơ, nực cười quá." Sau đó tôi xem lướt qua vòng bạn bè của anh bạn kỳ lạ này.

Tôi: "Chị Hân, hình như tôi có ấn tượng! Hình như tôi đã thấy cậu ta trước đây, nhưng cậu ta không phải là từ học viện của chúng ta."

Chị Hân: "À, tối hôm qua tôi đã nói rằng điện thoại di động hết pin nên cậu ta mới add cậu. Sao vậy? Cậu ấy đang nói về tôi à?"

Tôi: "Hahaha, đúng a~, cậu ta tên là Tiểu Thần, nói sao nhỉ, cậu ta muốn gặp chị ở tầng 8."

Tôi: "Wa~, cậu ta gửi thêm một tin nhắn nữa, nói là Giáng sinh tối nay, tòa nhà bách khoa trang trí một chút, còn có hoạt động Giáng sinh, hỏi chúng ta có muốn đi không."

Chị Hân: "Ừm ... chúng ta nói chuyện một chút đi."

Sau đó, tôi nói chuyện với chị Hân, đối với người bạn học Tiểu Thần này, chị Hân đã thể hiện thái độ rằng "bạn không cần phải tò mò, tôi không có chuyện cũ, và tôi không muốn quen biết bạn" rất kiêu ngạo.

..........